Chương 099: Vương Tiệm là người tốt.
Hoạn quân dù lột da bản thân cũng phải hầu hạ hoàng đế cho tốt, đó là mục tiêu nỗ lực của Vương Tiệm.
Hậu phi thì sẵn sàng hi sinh mạng sống để sinh nhi tử cho hoàng đế, đó là theo đuổi duy nhất của họ.
Đám đại thần thì giống như đám vương bát trong biển, bám sát bên cạnh chân long hoàng đế, thi thoảng bị hoàng đế ăn một hai con, vẫn cứ sán tới.
Giữa bị ăn thị và thăng quan tiến chức thì khỏi cần phải cân nhắc, cái sau quan trọng hơn nhiều, một khi được chân long nâng đỡ một chút, con cháu vương bát ăn không hết.
Thiết Tâm Nguyên thấy mình tính toán chưa suy xét đủ toàn cục, bình thường người ta chẳng ai thèm để ý tới một Thái học sinh nhỏ bé, dù mình muốn cưới công chúa thì cũng là chuyện nhỏ, chẳng đụng chạm tới ai.
Bây giờ mình giúp Đại Tống lấp đầy hai cái hố tài chính lớn, khiến cho nhiều kẻ ăn không ngồi rồi trong triều đố kỵ, cũng khiến đám danh thần cảnh giác.
Trong tình thế này, nếu như mình muốn cưới công chúa tiến thêm một bước được ân sủng, sẽ bị rất nhiều người lấy đủ thứ lý do ngăn cản.
Vị trí bên cạnh hoàng đế hữu hạn, không ai muốn có thêm một người mới chen chân vào.
Bàng Tịch nắm tay Thiết Tâm Nguyên như vị tổ phụ hiền từ nắm tay tiểu tôn tử của mình, ánh mắt hiền từ, lời nói toàn khích lệ, nhưng đều mang hàm ý muốn Thiết Tâm Nguyên kiên nhẫn chờ đợi.
Ông ta không muốn Thiết Tâm Nguyên thành sủng thần, mà là người hữu dụng với quốc gia, thành rường cột của Đại Tống, nhưng phải cần đợi bọn họ chết sạch rồi mới nói.
Chỉ đoạn đường ngắn, Thiết Tâm Nguyên cảm thụ được phần nào vũng nước triều đường sâu ra sao.
Mặt trời ngả về phía tây, đi qua rừng phong liền nhìn thấy tòa thành bảo nhỏ xây dựng giữa lưng núi, chóp tháp nhọn nối nhau chĩa lên trời, bao quanh mái vòm tròn cực lớn, bốn xung quanh thảm cây xanh tươi, phong cảnh vừa hùng tráng vừa ưu nhã nên thơ.
Bên trong tòa điện đường mới xây đăng hỏa huy hoàng, oanh ca yến vũ, tiếng sáo nhạc không ngớt bên tai.
Một chiếc bàn dài cực lớn bày đủ thứ sơn hào hải vị, bình ngọc thạch mỹ lệ chứa thứ rượu ngon nhất có thể tìm được ở Đại Tống.
Sáu chiếc đèn treo trên trần nhà phát ra ánh sáng ngủ sắc, khiến tửu yến xa hoa này thêm chút sắc thái huyền ảo.
Mười sáu vị đại thần chia ra hai phía bên bàn, hứng thú nhìn ngắm những sự vật mới mẻ, nhìn những cung nữa mặc váy sa mảnh cầm quạt lượn vòng nhảy múa, dưới ánh đèn ngũ sắc, ai cũng có chút buông thả.
Đây là một bữa gia yến.
Chủ nhà tất nhiên là Trưởng công chúa, cơ mà hoàng đế thì ở bất kỳ nơi nào cũng ngồi chủ vị, có tư cách ngồi cùng bàn với hắn chỉ có hoàng hậu đội mũ che mặt và Trưởng công chúa mặc đạo bào.
Thiết Tâm Nguyên chỉ có phận đứng, những người ngồi trên bàn tước vị thấp nhất cũng là hầu tước, tên nam tước bé tí xíu được đứng bên cột hầu hạ là nể tình y xây dựng cung điện này, nghe nói hầu hạ đám người này ăn uống là vinh diệu mà mỗi thiếu niên huân quý đều ao ước.
Vương Tiệm híp mắt cười giới thiệu cho y từng vị đại lão trên bàn.
Thiết Tâm Nguyên chẳng có tâm tư mà nghe mấy thứ đó, y càng để ý tới Triệu Uyển nấp sau rèm người ngây ngô với mình, làm lòng y ấm áp.
Trong đại sảnh rộng lớn ồn ào này, như chỉ tiểu cô nương ấy, còn hoàng đế, hoàng hậu, trưởng công chúa và đám đại thần đều làm bối cảnh cho nàng.
Vương Tiệm đã thúc giục Thiết Tâm Nguyên đi rót rượu tới ba lần rồi, y vẫn chẳng động đậy, thản nhiên ngồi cạnh đường đi, thò tay ra lấy một cái đùi gà mà hoạn quan bê qua, ăn ngon lành.
“ Ngươi không nên như thế.”
Thiết Tâm Nguyên nhe răng cười:” Thế này tốt mà, Vương thúc nhìn những người ở đây xem, nhìn kỹ vào, bọn họ có phải là loại người mà chúng ta rót cho họ vài chén rượu mà đối xử khác đi không?”
Vương Tiệm lắc đầu:” Đây là lễ số.”
“ Lễ số quá rỗng tuếch, nếu như tiểu tử có thể mang tới tài phú cho Đại Tống, vậy dù có là tên khốn kiếp bọn họ cũng nhìn bằng con mắt khác, thế gian này người lễ số chu đào nhiều lắm, bọn họ có thăng quan phát tài được không?”
Thiết Tâm Nguyên đột nhiên quay đầu về phía rèm che làm cái mặt quỷ, thấy rèm rung rung, công chúa hẳn đang ôm bụng cười, sau khi quyết định rồi, lòng y càng thêm sái thoát:” Tiểu tử sở dĩ còn chịu ngồi đây nhìn người ta ăn uống là vì có nụ cười của công chúa thôi.”
Nhắc tới công chúa, Vương Tiệm liên tưởng nhớ tới một chuyện, nhắc:” Ngươi mau đem cái mũ Kim Thành huyện nam đổi đi, giờ cái mũ đó nguy hiểm lắm. Đầu tháng tư năm nay, mãnh tướng Một Tàng Ngoa Bàng dưới trường Lý Nguyên Hạo cùng thủ lĩnh Thanh Đường Giác Tư La đại chiến một trận, thiếu chút nữa lan tới Kim Thành huyện.”
“ May mà song phương thế lực quân bình, không dư lực lượng nam hạ, nếu không bất kỳ phe nào đánh xuống cũng không thể giữ nổi. Một khi Kim Thành mất, ngươi có trách nhiệm thu phục cố thổ, chỉ có một đường theo quân xuất chinh, đây là tổ chế, không ai có thể giúp ngươi tai qua nạn khỏi.”
Thiết Tâm Nguyên đột nhiên giang tay ra ôm Vương Tiệm một cái thật chặt:” Vương thúc là người tốt.”
“ Ái dà làm cái gì thế hả? “ Vương Tiệm từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ có hành vi thân thiết như thế, toàn thân thiếu tự nhiên, mất một lúc mới đưa tay bợp đầu Thiết Tâm Nguyên một cái:” Mau xử lý đi, Ngô Xuyên huyện nam Lưu Vĩnh ở Kinh Đông Tây Lộ vì hiếp đáp bách tính bị bệ hạ tước bỏ tước vị, nếu ngươi đổi đươc thành Ngô Xuyên huyện nam là có thể hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.”
Thiết Tâm Nguyên cười khổ:” Vương thúc, không ích gì đâu, thúc có tin nếu tiểu tử lại lập công, bệ hạ sẽ phong thành Kim Thành huyện tử thôi.”
Cái này thì Vương Tiệm tin, hoàng đế cứ coi trọng ai là thích rèn rũa người đó, nơi nào nguy hiểm sẽ đưa người mình coi trọng tới nơi đó. Ví dụ nhiều lắm, như gần đây nhất là tân khoa trạng nguyên Đậu Nguyên Sinh, hiện giờ đang ở nam cương đại chiến với Nông Trí Cao.
“ Vương thúc thấy giờ tiểu tử giả ngốc còn kịp không?” Thiết Tâm Nguyên ngoẹo đầu sang bên làm vẻ mặt ngớ ngẩn:
Vương Tiệm bực mình nói:” Ngươi tự nói xem, khi còn nhỏ cha gia đã khen ngươi là thần đồng hiếm có nhân gian, thiếu niên lại được Bao Chửng nói là đóa kỳ hoa, giờ muốn vờ làm cẩu hủng đã muộn rồi.”
“ Giờ chỉ còn cách đi bước nào hay bước đó, ngàn vạn lần không thể lùi bước, giờ nghe lời, bê bình rượu này tới trước mặt bệ hạ, cung chúc bệ hạ vạn niên, sau đó kính rượu các vị đại lão ...”
“ Ọe, buồn nôn quá, ái ...” Thiết Tâm Nguyên ôm ngực:
Vương Tiệm bợp cho y một cái: “ Những lời như thế cha gia mỗi ngày nói tới mấy chục lần, ngươi lại chê buồn nôn, xéo ra ngay.”