Chương 100: Tranh đấu công khai hóa.
Tay cầm chén rượu, Thiết Tâm Nguyên bị Vương Tiệm đá ra giữa đại sảnh.
Đã ra rồi không thể quay lại, Thiết Tâm Nguyên đành đi nhanh mấy bước tới trước bàn hoàng đế, lớn tiếng hô liền một hơi:” Hôm nay trăng sáng vằng vặc, tinh quang lấp lánh, đế tinh càng sáng tỏ, vi thần bất tài, chúc bệ hạ vạn niên.”
Triệu Trinh cười khà khà:” Sự khéo léo của ngươi không còn gì đáng nói, trẫm ban ngươi Kim Thành huyện nam là vì hành vi phân ưu vì nước, chỉ cần sau này không kiêu căng nóng nảy, một lòng vì nước, công hầu cũng có thể chờ mong.”
Thiết Tâm Nguyên vội vàng tạ ơn, công hầu cũng có thể chờ mong, đây không phải là lời hoàng đế thường nói.
Triệu Trinh nâng chén rượu lên:” Các vị ái khanh, cạn chén này vì thiên hạ chúc mừng.”
Bàng Tịch ngồi ở hàng đầu bên trái, cười lớn:” Lão thần vừa mới thu được chiến báo phương nam, Địch Hán Thần dùng kế hay đoạt được Côn Lôn quan, chiến cục đã hoàn toàn xoay chuyển, tin rằng chẳng bao lâu sẽ có tiệp báo truyền về. Lão thần chúc mừng bệ hạ, chư vị, cạn.”
Bốn phía ồn ào nâng chén uống, Thiết Tâm Nguyên định lén lút rút lui thì Bao Chửng lên tiếng:” Kim Thành huyện nam lưu bước, ngươi xưa nay có danh thần đồng, đêm nay tiệp báo làm một bài thơ đi, để lão phu cân nhắc xem cái danh thần đồng của ngươi có xứng không?”
Lập tức có người phụ họa.
“ Năm xưa Thái tổ làm bài Tuyết dạ hạ Thái Châu đã thành tuyệt sướng, người sau này tuy có nhiều thành tựu, nhưng không có cái sự kiên quyết của Lý Tố giết Ngô Nguyên Nghĩa.”
“ Nay Đại Tống ta giờ lại có Địch soái đêm tối hạ Côn Lôn Quan, ít nhiều cũng có thể sánh được. Kim Thành huyện nam, Địch soái lập kỳ công bất thế, ngươi làm thơ tán tụng xem, để mọi người thấy khí thế, rừng tối cỏ lay gió, tướng quân đêm giương nỏ, đi.”
Tên ác nhân hại người ấy chính là Xu mật sự Hạ Tùng, nhất định bức bách y làm bài không kém Tắc Hạ khúc.
Bao Chửng liếc nhìn Hạ Tủng, có chút bất mãn, ông ta đề nghị Thiết Tâm Nguyên làm thơ không phải làm khó y, mà muốn y thể hiện tài năng trước mặt mọi người để trải đường thỉnh công cho y.
Ông ta biết rất rõ bí phương làm ra lưu ly mà Thiết Tâm Nguyên giao lên quý giá thế nào, nếu bỏ được cái tước Kim Thành huyện nam coi như báo đáp một phen khổ tâm của y.
Không ngờ Hạ Tủng lại nâng độ khó lên cao như vậy.
Hạ Tủng thấy mọi người nhìn mình, cười ha hả:” Các vị quá xem thường tiểu tử này rồi, năm xưa lão phu muốn nhận y làm đệ tử còn bị từ chối, chút học vấn của lão phu mà y không để vào mắt, nhất định là có tài hoa lớn, một bài thơ thì sao làm khó được.”
Triệu Trinh tựa cười tựa không nói:” Nếu Hạ khanh đã ra đề, Thiết Tâm Nguyên, còn lại chỉ trông vào ngươi, dù sao trẫm nhất định phải tưởng thưởng Đại tướng quân, nếu ngươi làm được thơ hay trẫm sẽ ban cho Đại tướng quân, tưởng thưởng công phóng mã huyết chiến.”
Vương Tiệm thì nóng ruột muốn chửi Lão Bao, biết hoàng đế bắt đầu khảo nghiệm Thiết Tâm Nguyên rồi, sau này còn có nhiều gian khổ chờ đợi.
“ Thần tuân lệnh.” Thiết Tâm Nguyên cầm bình rượu trên bàn, tu ực một hơi:” Đại quân can qua lửa rực trời, khí thế hùng hồn, thần mượn rượu để ấp ủ ra khí thế đó.”
Hạ Tủng vỗ tay:” Rượu là gan anh hùng, hay hay, lão phu rửa tai nghe tuyệt tác đây.”
Thiết Tâm Nguyên không hiểu vì sao hôm nay Hạ Tủng liên tục dồn ép mình, như không thấy mình gặp xui xẻo thì không thoải mái vậy, suy ngẫm một chút uống thêm ngụm rượu nữa, đọc vang:
Đường núi cao hố sâu thẳm
Đại quân rong ruổi tung hoành
Ai dám cầm đao phóng ngựa
Chỉ có Địch đại tướng quân.
Bao Chửng là người đầu tiên nói lớn:” Đúng là có chút phong phạm bảy bước thành thơ của Tào Tử Kiến năm xưa, một bài lục ngôn đã nói hết khí khái Địch tướng quân trên chiến trường, không tệ không tệ.”
Mỗi Lão Bao lên tiếng còn những người khác nhíu mày nhìn sắc mặt hoàng đế.
Triệu Trinh mỉm cười:” Trong thời gian ngắn làm ra được bài thơ như thế thật hiếm có, người đâu, viết bài thơ này lên lụa vàng, sai cấp cước dịch đệ đưa tới cho Địch tướng quân.”
Vương Tiệm rối rít đáp lời chạy ra, mời bí thư giám viết ngay đại chỗ, xin hoàng đế dùng ngọc tỷ đóng dâu, vội vàng đem tấm lụa không phải chiếu thư mà hơn chiếu thư đi.
Cùng lúc ấy Thiết Tâm Nguyên cũng thừa cơ thi lễ lui ra, mắt liếc nhìn Triệu Uyển một cái, đuổi theo Vương Tiệm.
Vương Tiệm cho tấm lụa vào ống da trâu, cẩn thận dùng si niêm phong, thấy Thiết Tâm Nguyên chạy theo mình, liền nói:” Những kẻ đó không thích Địch soái, Hạ Tủng ép ngươi đi thỉnh công cho Địch soái, thơ ngươi làm ra được bệ hạ tiếp nhận, chứng tỏ bệ hạ vẫn ngả về phía Địch soái.”
“ Không cần phải khó chịu, ngươi mới mười mấy tuổi, chức tước nhỏ xíu, đương nhiên chỉ có phận bị người ta lợi dụng thôi, bệ hạ lấy thơ của ngươi đưa Địch soái cũng là để cảnh cáo đám văn thân, không được vì bài thơ này mà công kích ngươi, đã hiểu chưa?”
Thiết Tâm Nguyên cười hăng hắc:” Vương thúc, trước mặt bệ hạ mà tỏ thái độ rõ ràng như thế, tức là đấu tranh văn võ đã tới mức nghiêm trọng lắm rồi phải không?”
“ Hiểu trong lòng là được, giờ đi chơi đi, ta sẽ nhớ dâng sữa trâu lên cho bệ hạ.”
Thiết Tâm Nguyên lười nhác trở về lều, đêm cuối thu trên núi trời se se lạnh, ném vài thanh củi vào lò, chẳng mấy chốc hơi ấm lan tỏa khắp cái lều lạnh băng.
Hồ ly từ dưới gầm giường chui ra, ngậm cái giỏ của mình tới bên đường đi, duỗi mình một cái thật dài, nhảy vào giỏ ngủ tiếp, tiếng ngáy to hơn bình thường rất nhiều.
Rửa ráy xong Thiết Tâm Nguyên thả mình xuống giường, nhưng không ngủ mà nhìn vầng trăng tròn to như cái đĩa treo trên đầu ngọn cây, những vằn đen tạo thành truyền thuyết ưu mỹ trên đó cũng có thể thấy rõ ràng.
Tiếng bước chân nặng nề của thị vệ tuần tra phá vỡ sự yên tĩnh, trong đó một tên ghé qua cửa sổ trừng mắt nhìn Thiết Tâm Nguyên mấy lượt, vẻ mặt vô cùng hung ác, rồi mới bỏ đi.
Tên này làm sao thế nhỉ?