Chương 102: Phòng sự của hoàng đế.
Một thanh y nữ tử đang nhón chân nhìn xuống, vẻ mặt cực kỳ phong phú.
Thiết Tâm Nguyên đi tới bên cạnh nàng, lấy trong lòng ra một bầu rượu, rồi dùng khăn tay lau sạch bậc thang đá, vỗ vỗ:” Đừng nhìn nữa, những người đó không nhìn thấy cô đâu, dù hét to thì cũng chỉ mời thị vệ tới, chẳng ích gì.”
Thanh y nữ tử hừ một tiếng:” Không liên quan tới ngươi.”
Thiết Tâm Nguyên đưa nàng một chùm nho:” Xem song sổ sách của ta rồi chứ?”
Thanh y nữ tử lấy trong ống tay áo ra một cuốn sổ đã quăn queo:” Xem xong rồi, thậm chí ta còn nhớ giá cán trúc ở chợ.”
“ Tốt, sổ sách kỳ thực là cuốn sổ cuộc sống, chỉ cần nhìn con số đó, cơ bản thấy được tình hình vật gia, từ đó nhìn ra nhiều thứ.”
Thanh y nữ tử ngồi xuống, cho từng quả nho vào miệng, thở dài:” Năm tháng tươi đẹp đều hỏng ở đây.”
“ Không muốn chạy à, ta thấy cô chạy được đấy, cô không mặc đạo bào trông rất xinh đẹp.”
Thanh y nữ tử lắc đầu:” Ả yêu nữ Trác Mã cũng là do các ngươi giúp đào tẩu phải không?”
Thiết Tâm Nguyên tỉnh bơ:” Trác Mã là ai, bọn ta không làm việc bị chặt đầu.”
“ Không làm, vậy mà còn muốn giúp ta đào tẩu?”
“ Ta chỉ nói thế thôi, cũng có thể vô tình đánh rơi vài thứ, như cưa, búa, đúc hay là bạc vụn mà vố số quần áo không ai mặc nữa, rồi ai nhặt được ta không quản.”
Thanh y nữ tử hừ một tiếng:” Ả Trác Mã không biết xấu hổ đó dùng thân thể quyến rũ nam nhân, Liễu Như Ý ta không hạ tiện như vậy.”
Thiết Tâm Nguyên nhổ hột đi:” Cô ít tuổi hơn mẹ ta một chút, đáng để ta gọi là di di rồi, nên ta không dám có ý gì.”
Liễu Như Ý là người được Trưởng công chúa tín nhiệm nhất, có thể nói là người duy nhất ở Tử Thần quan có thể tùy ý ra vào, lấy ra một cái gương đồng nho nhỏ, ưu sầu nói:” Mười bốn năm chớp mắt qua đi, ta đúng là không còn tư cách lấy sắc dục dụ người nữa.”
Thiết Tâm Nguyên cười hì hì chỉ xuống núi:” Ta biết cô không dám chạy, chắc chắn cô có một gia đình lớn, cô mà chạy là họ khỏi sống, phải không? Cô hẳn là biết Vũ Mị Nương phát tích thế nào?”
Liễu Như Ý cười khổ:” Vũ Mị Nương có một vị hoàng đế trọng tình trọng nghĩa, ta không có, năm xưa ta vì quá xinh đẹp, bị Quách hoàng hậu ghen tuông đưa tới Tử Thần quan.”
“ Quách hoàng hậu vì cào mặt hoàng đế đã bị phế truất, đó là chuyện rất lâu rồi, hoàng hậu bây giờ họ Tào, vì bệ hạ không con nối dõi, bà ta luôn nghĩ cách đẩy nữ nhân lên giường hoàng đế, vì thế mà có danh hiền huệ.” Thiết Tâm Nguyên hé lộ:
Liễu Như Ý nhìn y với ánh mắt cổ quái:” Ha, đừng nói ngươi định đẩy ta lên giường hoàng đế, nói thật, ta tất nhiên muốn cùng hoàng đế ôn lại mộng xưa, nếu là năm năm trước, không, dù là mười năm trước dù nguy hiểm thế nào ta cũng làm, nay không thể nữa.”
“ Địa vị cô ở Tử Thần quan tới mức tùy ý ra vào, hẳn Trưởng công chúa vô cùng tin tưởng cô, vì sao không thử? Nếu cô và hoàng đế có tiếp xúc, chẳng may sinh được long tử, khổ cực bao năm không uổng phí, dù cô không được, chẳng lẽ trong đạo quán không có nhân tuyển thích hợp?”
Liễu Như Ý đang ăn hoa quả miệng như cứng lại, Thiết Tâm Nguyên đứng lên đưa nàng giỏ khác: “Đây là hoa quả cho mẹ ta, phiền Liễu gia di di chuyển giùm, ngoài ra trong đó có vị ma ma bị đánh, nếu di di giúp cho, Thiết Tâm Nguyên đa tạ.”
… …
Từ sau khi tới Nhũ sơn, Triệu Trinh mỗi sáng thức dậy thấy Vương Tiệm bê một bát sữa trâu lớn tới.
Được cung nhân hầu hạ rửa ráy xong, Triệu Trinh nhíu mày nhìn bát sữa ấm:” Sao lại là thứ này?”
Vương Tiệm cười hì hì:” Sữa trâu rất bổ, bệ hạ đừng chê nó.”
Triệu Trinh xua tay:” Thay thứ khác đi, ngày nào cũng uống sữa trâu, bụng không thoải mái.”
Vương Tiệm quỳ xuống khóc lóc:” Bệ hạ, thái y nói tuy gần đây người có dấu hiệu tháo dạ, nhưng tinh thần ngày càng kiện vượng, thái y dặn nô tỳ, mời bệ hạ thế nào cũng phải kiên trì uống sữa trâu, nếu bệ hạ không uống, nô tài đập đầu chết ngay ở đây.”
Triệu Trinh day huyệt thái dưới, nhăm mặt cầm bát sửa lên uống ừng ực hết luôn, ăn ít bánh táo, sau đó dẫn Triệu Uyển đi cưỡi ngựa.
Thiết Tâm Nguyên thì chuẩn bị đón mẹ ra, mẹ không phải là đạo sĩ, sao cứ phải ở trong quan, thuận tiện đón cả Trương ma ma ra ngoài, bà bị đánh đòn vứt bỏ lại trong quan không ai chiếu cố.
Trưởng công chúa vào ở cung điện mới, người có tiếng nói trong quan chính là Liễu Như Ý.
Lần này gặp Liễu Như Ý, Thiết Tâm Nguyên có chút hoa mắt, nữ nhân này chẳng qua sửa đạo bào thùng thình có một chút, lập tức lộ ra vóc người yểu điệu, kết hợp với bộ đạo bào, thực sự có sức hút rất lạ.
Thấy Thiết Trâm Nguyên ngây ra, Liễu Như Ý rất hài lòng, đi mời Vương Nhu Hoa, Trương ma ma, trước khi đóng đại môn còn mỉm cười với y.
Tấu chương viết xong từ trước nhờ Vương Tiệm dâng lên cho hoàng đế, kết quả hắn xem lướt qua rồi xe ngay, sách lược dùng sữa trâu tẩm bổ vừa mới có hiệu quả, sắp tới lúc lĩnh công, giờ bỏ đi không phải vứt bỏ hết công sức à?
Vương Tiệm nghiêm khắc mệnh lệnh Thiết Tâm Nguyên ngoan ngoãn ở lại trong doanh, dám chạy loạn, hắn sẽ đích thân đánh gãy chân chó.
Vương Nhu Hoa nghe Vương Tiệm nói ở lại nơi này có cơ hội đổi cái tước vị xui xẻo kia, lập tức thay đổi chủ ý, yêu cầu nhi tử ở lại.
Ở lại đợi tin hoàng đế sinh con cũng không tệ, đời sau, gấu mèo sinh con cũng đến thế mà thôi.
Nếu như vứt bỏ đi thành kiến với hoàng đế nói chung, Thiết Tâm Nguyên thực ra rất thương hại Triệu Trinh, khi chuyện phòng the trở thành công tác tất yếu để sinh con đẻ cái thì còn chút lạc thú nào hưởng thụ nữa.
Một đám nữ nhân vì vinh hoa phú quý kết đoàn kết đội leo lên long sàng, trời mới biết đó có phải là hạnh phúc không.
Một đám lão thần chơi trò phong lưu, mức độ nhất định là ám thị với hoàng đế, đến một đám lão già còn nhiệt tình với mỹ sắc, hoàng đế càng nên nỗ lực sinh người kế thừa cho Đại Tống.
Nếu hoàng đế tự nhận không sinh được, vậy thì phải chấp nhận chọn con nuôi trong hoàng tộc làm người kế thừa, như thế giang sơn mới có thể kéo dài vạn năm.
Đó là tình huống chân thực mà Thiết Tâm Nguyên rút ra sau một thời gian tiếp xúc với đám lão đầu tử.