Chương 101: Ánh sáng trong đêm.
Đêm khuya, chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích, bỗng nhiên hồ ly đứng dậy nhìn chằm chằm về phía rèm, Thiết Tâm Nguyên lập tức sờ thanh đoản kiếm dưới gối.
Chỉ thấy rèm cửa vén lên, có bóng người chui vào, hồ ly vui vẻ chạy tới.
Thiết Tâm Nguyên thở phào, có chút lo lắng hỏi:” Cô nương ngốc, sao lại lén lút chạy tới đây, phụ hoàng nàng mà biết là rắc rối to đấy.”
Triệu Uyển ngoài áo choàng ra thì mặc áo lót mỏng manh, chẳng nói tiếc nào chui vào chăn, Thiết Tâm Nguyên cảm giác được toàn thân nàng run rẩy, không biết vì lạnh hay khẩn trương.
Ôm lấy vai nàng kéo sát vào lòng dùng giọng nói ôn hòa nhất hỏi:” Làm sao thế?”
Triệu Uyển vươn cả hai chân hai tay quấn lấy Thiết Tâm Nguyên như bạch tuộc, người càng run hơn.
Giai nhân trong lòng, chỉ cách lớp áo mỏng, cảm thụ rõ ràng làn da trơn mát như lụa thượng hạng của nàng, Thiết Tâm Nguyên chỉ yêu thương vô bờ, nhè nhẹ dùng tay vỗ vỗ lưng nàng, như dỗ trẻ con ngủ.
Chui đầu vào trong chăn thì chẳng thể lâu được, Triệu Uyển như người chết đuối vươn người lên, thở dốc một hồi rúc đầu vào nách Thiết Tâm Nguyên.
Chẳng mấy chốc thấy người ươn ướt, cô nương ngốc khóc rồi.
Vén chăn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ hoa, dùng ngón tay năng cằm nàng lên, nhỏ nhẹ hỏi:” Sao lại khóc?”
“ Kệ ta.”
Cúi đầu xuống mắt vô tình lướt qua vạt áo lệch, bắt gặp làn da trơn mượt nõn nà của bầu ngực thiếu nữ, trái đào non tơ đang phát triển thành đường cong tuyệt mỹ, Thiết Tâm Nguyên dời mắt đi:” Sao kệ được, ta thích nhất là nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.”
Triệu Uyển mãi lúc sau mới nói:” Mẫu, mẫu phi không cho ta gặp ngươi nữa.”
Thiết Tâm Nguyên nhíu mày, giọng có phần lạnh:” Bà ấy nói gì?”
Nước mắt Triệu Uyển tuôn ra càng nhiều, như chó con lắc đầu liên tục rúc vào lòng y:” Mẫu phi nói chúng ta không có khả năng nào cả, Trương ma ma nói tốt cho ngươi vài câu, bị mẫu phi trách mắng nặng nề, sau đó sai người đánh nữa. Nguyên ca nhi, chúng ta phải làm sao?”
Ra là vậy, chuyện này khó là ở chỗ hoàng đế thôi, ý kiến những người khác không quá quan trọng, Thiết Tâm Nguyên trêu chọc:” Không phải nàng có cách rồi à, ai dạy nàng chiêu gạo nấu thành cơm thế?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Uyển tức thì đỏ lựng như táo chín.
Thiết Tâm Nguyên cười nhỏ, bàn tay chuyển từ vỗ sang vuốt ve dọc sống lưng mượt mà của nàng, phải hết sức kiềm chế mới không để bàn tay đó di chuyển sang những chỗ nhiều cám dỗ hơn:” Người khác nói gì không quan trọng, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ có cách.”
“ Dù là phụ hoàng?”
“ Ngọc hoàng đại đế cũng không được.” Thiết Tâm Nguyên khẳng định.
“ Thật không?” Triệu Uyển ngước mắt lên:” Nếu là Đường Đường thì ngươi đã không gặp phiền toái như thế.”
Thiết Tâm Nguyên cười:” Ta thích con đường nguy hiểm đấy, không được sao?”
Triệu Uyển mím chặt môi, sau đó ánh mắt trở nên kiên định nói: “ Bất kể thế nào ta cũng đợi ngươi trong cung, bất kể thế nào, ta cũng đợi ngươi ở trời đất này, đợi ngươi tới cưới ta, đợi ngươi tới nhìn áo cưới của ta.”
Lúc này ngoài lều có tiếng ho khẽ, Triệu Uyển ôm cổ Thiết Tâm Nguyên hôn nhanh một cái như chớp một cái, sau đó nhảy khỏi giường, khoác áo choàng muốn đi.
Thiết Tâm Nguyên kéo tay công chúa lại:” Còn nhớ ta từng nói gì với nàng không?”
Hai người từng nói với nhau vô số điều, nhưng lúc này tâm ý tương thông, Triệu Uyển cười ngọt ngào:” Nhớ, ngươi nói nếu ta không kiếm được người vừa ý để gả, ngươi sẽ cưới ta.”
Rồi chỉ vào ngực mình:” Nhớ ở đây rồi.”
Nói xong vén rèm như con hươu nhỏ chạy vào ánh trăng vô biên.
Sáng hôm say thức dậy, tâm tình Thiết Tâm Nguyên cực tốt.
Trước kia y không tin rằng có một nữ nhân nào có thể tác động tới tâm tình hay chí hướng của mình, bây giờ y biết, một hảo nữ tử thực sự có kỹ năng đặc thù ấy.
Hoàng đế dẫn một đám quần thần chơi rất vui vẻ trong tòa điện đường đẹp đẽ kia, nào là khúc thủy lưu thương, nào là trâm hoa yên, nào ném bình, rồi một đám lão đầu tử râu tóc bạc phơ đầu cắm thược dược, che mắt sờ mặt cung nữ, đoán xem nàng nào đẹp nhất.
Thiết Tâm Nguyên mấy lần thấy một lão già "lỡ tay"sờ ngực cung nữ, chậc, thông cảm thôi, người ta che mắt mà, nhưng sờ tới mông thì quá đáng lắm rồi, cái lão già không biết thẹn Hạ Tủng làm thế đấy.
Không tin được lại có chuyện này, cứ nghĩ chỉ có đám hoàn khố hào môn mới tổ chức bữa tiệc kiểu thác loạn như vậy ở thanh lâu, nhất là còn diễn ra trước mặt hoàng hậu, hoàng hậu còn cười, ban những cung nữ trẻ trung mỹ lệ ấy cho lão đầu tử sờ trúng.
Thiết Tâm Nguyên cực kỳ bất mãn, lúc chơi khúc thủy lưu thương, y phải trông chừng chậu đồng trôi trên kênh, lúc ném bình y phải đi nhặt những mũi tên mà đám lão đầu tử không ném trúng.
Những việc này đáng lẽ của hoạn quan, Vương Tiệm nhất quyết muốn y làm.
Đến lúc đám lão già không nên nết đi dâm ô những thiếu nữ xinh đẹp thì tính xấu của y bạo phát, đọc luôn:
- Thập bát tân nương, bát thập lang,
Thương thương bạch phát đối hồng trang.
Uyên ương bị lí thành song dạ,
Nhất thụ lê hoa áp hải đường.
...
Thiếp mười tám lấy chàng tám mươi
Tóc sương lại có má hồng kề bên.
Chăn uyên ương ấy một đêm,
Hoa lê một nhánh đè lên hải đường!
Đây rõ ràng là một bài thơ chế nhạo, không ngờ rằng bị đám lão già lý giải thành chuyện phong lưu tao nhã, lớn tiếng khen hay, Thiết Tâm Nguyên được thưởng liền bảy tám cái ngọc bội, tới ngay cả hoàng đế cười tới gập người cũng thưởng cho một cái đai ngọc, lại còn nói:
“ Thưởng cho khỉ con một đĩa hoa quả.”
Thế là một đám trọng thần cười lăn cười bò.
Không đối phó được với đám người này, Thiết Tâm Nguyên ôm đĩa hoa quả trốn dưới gốc cây, có quái gì đáng cười đâu, không thèm truy cứu hoàng đế, chuyên tâm xử lý đống hoa quả.
Thật kỳ lạ, hôm qua Vương Tiệm ép đi rót rượu cho đám lão già kia cảm thấy rất khuất khục, hôm nay chẳng thấy gì, nghĩ tới hôm qua công chúa gần như lõa thể trong lòng mình, chẳng còn để ý tới xỉ nhục của hoàng đế nữa.
Chọn trong đống hoa quả ra hai giỏ quả hiếm có, xách giỏ men theo bậc thang đá đi lên, chẳng mấy chốc đã tới Tử Thần quan.