Chương 106: Hoàng đế. (2)
“ Tiểu tử, khải giáp kia làm ra như thế nào? Bệ hạ thử rồi, trong vòng trăm bước có thể ngăn cường nỏ, hiệu quả so được với bộ nhân giáp, nhưng trọng lượng bằng một nửa, có điều ngươi không cần nói cho ta nghe, ta chỉ thuận miệng hỏi thổi.” Vương Tiệm hơi cúi mình xuống hỏi:
Có ma quỷ mới tin lời hắn, tên này chơi cả tâm cơ với trẻ con, không phải thứ tử tế, Thiết Tâm Nguyên cũng làm bộ hào hứng khoe:” Tiểu tử có một người bạn, nhà hắn nhiều đời làm giáp trụ, hắn thông minh lắm.”
Vương Việm đột ngột hỏi:” Thần tí nỏ cũng là của hắn?”
“ Thần tí nỏ là cái gì ạ?” Thiết Tâm Nguyên chớp chớp đôi mắt vô tri, ngoẹo đầu sang bên hoang mang hỏi:
Vương Tiệm dừng bước, nhìn Thiết Tâm Nguyên chằm chằm khiến y sởn gai ốc, cuối cùng cười lớn:” Thế này mới thực sự là thần đồng chứ, làm vài bài thơ có là cái gì, ha ha ha, giỏi lắm.”
Thiết Tâm Nguyên cũng gãi đầu cười ngượng ngịu, Vương Tiệm lệnh thị vệ đi nhanh hơn, qua một cái hành lang tới một sảnh nhỏ trống trải, cuối cùng cũng gặp được hoàng đế.
Hoàng đế hôm nay rất bạo ngược, tay xách kim qua chùy, đang nện rầm rầm vào ngực thị vệ mặc bộ giáp hoàng kim kia, thị vệ kia sắp hộc máu tới nơi vẫn gượng nói:” Mạt tướng còn chịu được, xin bệ hạ phát lực.”
Hồ ly thân thiết chạy tới, Triệu Trinh thu hồi kim qua chùy, khẽ đá nó ra, cười:” Hôi quá, hôi quá, chưa tắm đã dám sán tới gần trẫm, xéo ...”
Hơn sáu năm trước nhìn hoàng đế từ xa, trời lại tối nên chỉ thấy bóng dáng mơ hồ, lần đầy gặp hoàng đế, trông chỉ như ba mươi trẻ hơn tuổi thực khá nhiều, đầu bùi tóc anh hùng, thân vận võ phục, tướng mạo tuấn tú bất phàm lắm, tiếc là hơi gầy gò xanh xao, thiếu đi phần uy nghi. Thấy người này có vẻ thân thiện, trong lòng Thiết Tâm Nguyên vốn có chút bất an cũng giảm đi nhiều.
Triệu Trinh hứng thú nhìn Thiết Tâm Nguyên một lượt, hỏi Vương Tiệm: “ Đây là thần đồng ngươi nói hả, sao thảm hại như vậy?”
Vương Tiệm vội nói:” Nó va phải cây ạ!”
“ Nói đi chứ, ngây ra làm cái gì, không phải trong thơ mạnh miệng nói ta không lên tiếng, con sâu nào dám hé răng à?”
Thiết Tâm Nguyên bò từ trong giỏ ra, không biết dùng nghi lễ gì, Quách tiên sinh chưa dạy, đang lúng túng lại nghe Triệu Trinh nói:” Ta xem như là trưởng bối hàng xóm, thi lễ vãn bối là được.”
Thiết Tâm Nguyên chắp tay khom lưng thi lễ.
Triệu Trinh mỉm cười đi tới bên thị vệ kia:” Thế nào?”
Thị vệ gật đầu, sờ giáp ngực:” Giáp tốt, khi chùy bệ hạ đánh xuống, nơi bị đánh không phải dồn lực một chỗ, mà phân tán cả vùng, nên không tạo thành thương tổn.”
Triệu Trinh đấm lên bộ giáp, quay đầu hỏi Thiết Tâm Nguyên:” Nói xem, thứ này làm ra thế nào, những vòng sắt này tác dụng ra sao?”
“ Tiểu dân không biết, công chúa cho tiểu tử rất nhiều tiền nhờ tìm lễ vật, thế là tiểu tử nhờ người làm bộ khải giáp này.” Trước mặt người quyền lực nhất Đại Tống, chưa rõ tâm tính ra sao, Thiết Tâm Nguyên không dám tùy tiện khoe khoang thông minh, bây giờ thân hình trẻ con là sự bảo vệ tốt nhất, cẩn thận đáp:
Triệu Trinh nghi hoặc nhìn Vương Tiệm:” Chẳng lẽ thợ cao thủ trong thành Đông Kinh đã nhiều tới mức đó, sao ngươi không tìm được người nào như vậy?”
“ Bẩm bệ hạ, thợ làm giáp cho người năm nay mới mười bốn tuổi, chưa tới tuổi vào Tương tác giám.”
Thiết Tâm Nguyên thầm than khóc trong lòng, thật là không biết xấu hổ, một hoàng đế một vị đại nội tổng quản đi chèn ép đứa bé bảy tuổi.
“ Bẩm bệ hạ, Xảo Ca Nhi có hơn mười đệ đệ muội muội phải nuôi, hắn từng muốn vào Tương tác giám, từng cầu xin vô số lần nhưng quan phủ không để ý, nên lang thang đường phố làm ăn mày.”
Nhìn bộ mặt buồn cười của Thiết Tâm Nguyên, Triệu Trinh không làm sao nghiêm túc được:” Tiểu tử, cây mọc trên đồng phì nhiêu trẫm cũng có thể lấy làm cột trụ, chẳng lẽ cái cây vươn lên giữa đá sỏi lại không thể làm cột trụ? Trẫm lựa chọn cột trụ xem nó có đủ chắc, có đủ thẳng hay không, còn nó mọc lên ra sao, trẫm không hỏi tới.”
Vương Tiệm nịnh ngay:” Bệ hạ nói chí lý quá ạ.”
“ Trước tiên là thần tí nỏ, sau tới khải giáp, chứng tỏ trong lòng các ngươi còn có vị quân phụ như trẫm, lòng các ngươi có trẫm, trẫm tất nhiên cũng chú ý tới các ngươi. Tiểu tử, lần này trẫm không thưởng cho các ngươi cái gì, chỉ có một bầu trời tự do, Vương Tiệm, chế cho tiểu tử này một thẻ bài, để chúng thích chế ra cái gì thì làm cái đó, tránh bọn chúng tự ý làm giáp bị Bao Chửng bắt được chặt đầu.”
Vương Tiệm liên tục chắp tay:” Bệ hạ nói cực phải ạ, nô tài đi làm ngay.”
Thiết Tâm Nguyên nhận ra ở cùng hoàng đế chẳng có chỗ cho mình nói, người ta nắm chủ động tuyệt đối, dù mình muốn hay không, hoàng đế đều tự quyết định, căn bản không cho ngươi từ chối.
Có điều cái thể bài đó không tệ, có nó Thiết Tâm Nguyên có thể làm mọi thứ, như nấu rượu, làm muối, trà, những thứ mà quốc gia khống chế.
Phóng mắt nhìn khắp thành Đông Kinh chỉ có mười hai nhà được nấu rượu, nếu không được cho phép tự ý nấu rượu, bán mười cân đủ đầy mười vạn tám ngàm dặm.
“ Đa tạ bệ hạ hậu ái.” Thiết Tâm Nguyên nghĩ tới đó hớn hở chắp tay vái:
Triệu Trinh mỉm cười:” Trẫm có tứ hải, mỗi ngày vô số kỳ trân dị bảo đưa lên, một cái khải giáp không là gì cả, nhưng các ngươi còn nhỏ đã biết hướng về trẫm, đó là điều vô cùng hiếm có.”
“ Phải rồi, Dương gia đại nhi tử cũng suốt ngày ở chỗ các ngươi làm gì, nghe nói hắn từ bỏ cả quan chức rồi.”
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội nói giúp Dương Hoài Ngọc, chắp tay:” Bẩm bệ hạ, Dương đại lang nói quan chức có quá dễ dàng nên không có lòng cầu tiến, huynh ấy còn nói quốc gia nhiều lần chinh chiến đều ở thế hạ phong, nguyên nhân thiếu mãnh tướng chân chính xung phong hãm trận.”
“ Mà mãnh tướng khó có thể rèn lên từ người có quan chức, nên huynh ấy từ chức, mài rũa bản thân, chuẩn bị năm sau tham gia võ khoa, đoạt được ngôi đầu sẽ đi tây bắc một phen.”
Vốn Triệu Trinh chỉ thuận miệng hỏi thôi, chợt ngẩng đầu lên:” Dương gia tử có hùng tâm như vậy sao?”
“ Tiểu dân không biết, tiểu dân thấy huynh ấy luyện võ ngày đêm nên hỏi thì huynh ấy trả lời như thế.” Thiết Tâm Nguyên còn xấu bụng một phen:” Huynh ấy nói võ nghệ không tiến bộ vì thiếu cao thủ giao lưu ..”
“ Trong Hổ Dực doanh của trẫm có vài người cũng mang ra được.” Triệu Trinh gật gù, hắn ít thiếu nhất là cao thủ võ học, tò mò:” Tiểu tử, ngươi và Dương đại lang có thù, quên rồi sao, năm xưa mẹ con ngươi suýt chết dưới mã sóc của hắn.”
“ Mẹ tiểu dân nói chuyện cũ đã qua , nay tiểu dân và Dương đại lang là bằng hữu, nhưng tiểu tử không định để hắn sống thoải mái ...”
“ Ha ha ha, vậy đừng nói chuyện Hổ Dực doanh cho hắn biết là được.” Triệu Trinh ngửa mặt cười lớn, quả nhiên là thằng nhóc tinh quái, chợt nhìn thấy sắc trời đã muộn, thở dài:” Nhật nguyệt như thoi đưa, thời gian chẳng chờ ta, đi thôi, đi thôi.”
C1 - Chương 107: Trúng mánh lớn rồi.
Hoàng đế nói xong đi vào nội cung, để lại Thiết Tâm Nguyên và hồ ly trơ mắt nhìn nhau không biết làm gì, đành đợi Vương tiệm lấy thẻ bài.
Đột nhiên hồ ly quay đều về phía màn che, Thiết Tâm Nguyên nhìn theo, thấy khe hở có một khuôn mặt xinh xắn, ho một tiếng, giữ dáng vẻ quân tử không ngó ngang liếc dọc, nhưng hồ ly thì lao vào màn.
Tiểu công chúa thấy Thiết Tâm Nguyên đóng giả tượng gỗ thì che miệng cười khúc khích, không hiểu sao, thấy y biết sợ, tâm tình cô nhóc tốt hơn nhiều.
“ Công chúa, nhìn tên ngốc kia kìa, y đang nhìn trộm cây chuối.”
Nghe Tiểu Châu Nhi nhắc nhở làm Tiểu công chúa quay lại nhìn, quả nhiên tên đó đang nhìn hoa quả trên bàn chứ không phải giữ quy củ.
Thực ra quá oan, Thiết Tâm Nguyên mới phát hiện ra nải chuối vàng ươm kia thôi, nhưng mà y đang nuốt nước bọt thật, bao nhiêu năm rồi không được ăn thứ này, nhớ vô cùng.
Trong thành có chuối, nhưng mà giá đắt kinh người, dù mẹ rất thương y nhưng cũng không muốn bỏ tiền ra mua, mặc dù mang tâm trí của người trưởng thành, nhưng nhiều lúc bị cái thân thể trẻ con này chi phối ngược lại.
Chết người nữa là dù mua rồi cũng phải để rất lâu cho chuối chín mới ăn được, vì thế thứ này chỉ lưu truyền trong nhà phú quý, bình dân ít có cơ hội nếm thử.
Liếc trái, ngó phải, trong cái sảnh nho nhỏ này chỉ có mình và Tiểu công chúa nấp sau rèm, cùng hai tên thái giám thực sự làm bằng gỗ.
Thế là Thiết Tâm Nguyên nhích dần về phía bàn.
“ Y định làm gì?” Tiểu công chúa nghi hoặc hỏi:
“ Không biết ạ, chắc y lén tới chỗ chuối.”
Chủ tớ hai người cùng hai tên thái giám đều nhìn Thiết Tâm Nguyên chằm chằm, chỉ thấy y mặt tỉnh bơ như đang ngắm trần nhà, hai chân thì đi ngang, từ từ tới gần bàn, tay vươn ra như chớp, thế rồi chuối trên bàn biến mất, còn bụng y nhô lên rõ to.
Thế này khác nào lạy ông tôi ở bụi này, thế mà Thiết Tâm Nguyên lại làm cái bộ mặt ngơ ngơ như không biết gì, Tiểu công chúa vừa xấu hổ vừa tức, còn Tiểu Châu Nhi sắp không sống nổi vì cười rồi.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Tiểu công chúa, hai tên thái giám đứng thẳng lên, nhưng mắt đưa lên trời, còn lưng không sao thẳng nổi, môi mím chặt nhăn nhó như bí tiểu.
Thiết Tâm Nguyên thì đang chửi um trong lòng, sau nải chuối không ngờ lại còn có hai quả dưa hồng.
Lúc này ngoài hoàng gia thì làm gì có ai được ăn dưa hồng tươi giữa mùa đông, dù là ở chợ có bán cũng là loại để trong hầm băng tới giờ, để tới ba bốn tháng thì ăn còn vị quái gì nữa?
Đã hai tháng rồi ăn rau khô và dưa muối, Thiết Tâm Nguyên quyết định mạo hiểm ...
Cho dưa hồng vào lòng ngực, trông cực kỳ bất nhã, Tiểu Châu Nhi chỉ còn thở ra không hít vào nữa, Tiểu công chúa mặt xanh mét khăn tay sắp bị vò nát.
Vương Tiệm cầm thẻ bài đi về, không hiểu vì sao hai hoạn quan mình dạy dỗ không tệ lại đứng xiêu vẹo, còn thể thống gì nữa, nhưng quyết định tìm hiểu lý do mới giáo huấn.
Nhưng khi nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên thì không cần tìm hiểu nữa rồi, thể bài choang một cái rơi xuống đất.
Thiết Tâm Nguyên vất vả ngồi xuống nhặt thẻ bài bằng đồng khắc đầy chữ lên, cố giữ vẻ mặt tỉnh bơ vô tội:” Vương thúc, lại bảo thị vệ cho tiểu tử vào giỏ đưa về được không?”
Vương Tiệm nhìn đĩa hoa quả chỉ còn lại hai quả lê, đây là thứ thần đồng gì cơ chứ, môi run run:” Ngươi có cần phải làm như thế không?”
Thiết Tâm Nguyên nhỏ giọng hỏi lại:” Nếu tiểu tử xin có được không?”
“ Không được, nếu như thế sẽ thành đồ ngự tứ.”
“ Thế là đúng, tiểu tử chỉ muốn ăn, không muốn mang lên bàn thờ cúng tổ tiên.”
“ Vậy thì tự mình rời nội cung.” Vương Tiệm nghiến răng nói, gọi một tên thái giám sắp cười không thở nổi, dặn vài câu rồi bỏ đi ngay, hắn không ngờ một thần đồng cực kỳ có tiền đồ lại đi làm cái việc hỏng danh dự như thế, nếu không phải cái đầu kia không còn chỗ mà đánh, hắn rất muốn đánh một trận:
Trộm mấy món đồ không đáng kể trong cung là việc rất lưu hành ở Đại Tống, mỗi khi cuối năm bệ hạ mở tiệc thiết đãi quần thân luôn mất ít dụng cụ, hoặc là món trang sức hoa mỹ. Cho dù bệ hạ chiêu đãi tân khoa tiến sĩ, mất vài món đồ sứ là chuyện quá bình thường, sau đó người trộm thành công đem món đồ đó đi khoe mình tham gia yến tiệc thịnh soạn ra sao.
Bệ hạ chỉ cười cho qua, đôi khi vì thuận tiện cho các thần tử lấy trộm, còn chuẩn bị rất nhiều đồ, vô cùng chu đáo.
Hoàng đế không để ý, thần tử cũng coi đây là chuyện phong nhã, nhưng Vương Tiệm ghét cay ghét đắng, một bộ đồ sứ quý giá mà mất một hai món liền biến thành phế phẩm, điều này gây áp lực rất lớn cho nội cung.
Thằng nhóc con này càng vô sỉ, bị bắt tại trận mà mặt nó thản nhiên như không, tí tuổi đầu mặt đã dày như thế, lớn lên rồi nó dám lấy cái gì nữa.
Thiết Tâm Nguyên vẫy tay về phía Tiểu công chúa, sau đó ì ạch theo hoạn quan ra ngoài, hồ ly ngoan ngoãn tha giỏ theo sau, giỏ rất lớn, nên nó phải đi ngược.
Nhìn dáng vẻ Thiết Tâm Nguyên và hồ ly chật vật rời đi, Tiểu công chúa muốn ứa nước mắt:” Sao lại làm thế chứ?”
Tiểu Châu Nhĩ nghĩ ra một lời giải thích hợp lý:” Nô tỳ thấy có lẽ là nhà y hết tiền rồi, chẳng phải cửa hiệu mới bị cháy sao, công chúa nghĩ xem, nương nương nói bộ khải giáp kia đáng giá ngàn vàng, y và mẹ dựa vào bán bánh kiếm sống thì được vài đồng? Nô tỳ còn nghe nói trước kia trong cung yến từng có chuyện trẻ con ăn trộm đồ ăn, nói là mang về hiếu kính mẫu thân ...”
Tiểu công chúa thở phào như trút được gánh nặng, lại trừng mắt lên:” Không được nói Nguyên ca nhi trộm đồ, một chữ cũng không được nói, là y lấy.”
Tiểu Châu Nhi gật đầu như gà mổ thóc.
Men theo hành lang rời khỏi điện Đại Khánh, Thiết Tâm Nguyên liền biết tin đồn trong hoàng cung đáng sợ ra sao, khi tiến cung thì không thấy ai, lúc này cả đám cung nhân chen chúc xem đứng xa xa náo nhiệt, thấy Thiết Tâm Nguyên bụng to, hai bên ngực cũng to, đi thì như vịt bầu, ai nấy cười nghiêng ngả.
Tóm lại dọc đường đi làm khuynh đảo vô số giai nhân.
Thái giám dẫn đường không tệ, đưa y lén lút vòng qua trung xu, đông tây lưỡng đài càng tránh như tránh hổ.
Ánh mắt hung dữ của Tiểu công chúa đã nói rõ rồi, nếu vị gia gia này bị trung xu hoặc lưỡng đài ngự sử bắt được, nói không chừng tra xét một phen.
Lần trước bệ hạ chẳng qua thưởng một đám gánh hát, lụa trắng dấu vào trong lòng còn bị Bao Chửng bắt được, thấy không có văn thư ban thưởng, tịch thu còn đánh cho hai mươi gậy.
Mà vị này còn trộm trắng trợn luôn.
Khi đi qua cổng hoàng cung, Thiết Tâm Nguyên còn khom lưng chắp tay về phía một cái cửa sổ gần đó, sau đó ngênh ngang bước khỏi cửa cung cao lớn.