Chương 108: Lời nói không thích hợp.
Hạ Tủng đang uống trà trong phòng không hiểu sao nhìn ra cửa sổ một cái lại run tay, trà sánh ra ngoài, ngồi đối diện là cấp sự trung Trương Nghi nhìn ra ngoài, chỉ tay:” Tử Kiều biết đứa bé kia à, sao nó đi kỳ lạ thế kia?”
Hả Trung lau nước trà sánh ra bàn:” Tân thần đồng được quan gia thừa nhận đấy.”
“ Ồ, thì ra là thần đồng đã là bài Vịnh oa, thi ca khí thế, chỉ là phong biểu khó coi, đáng tiếc, đáng tiếc!” Trương Nghi vỗ ban hô đáng tiếc liên hồi:
Hạ Tủng hừ một tiếng:” Phong biểu của nó không tốt à, Hoa Lộ huynh e là nhìn nhầm rồi, luận riêng tướng mạo mà nói, lão phu chưa thấy đứa bé nào ở Đông Kinh hơn nó.”
Trương Nghi nhìn dáng vẻ thằng bé lần nữa: “ Nhưng mà ...”
“ Đi kiểu vịt hả, nhất định là trong lòng dấu đồ bệ hạ ban cho nên hành động bất tiện mà thôi.”
“ Tử Kiều sao biết rõ nó thế?”
Hạ Tủng mặt tối sầm:” Lão phu trước khi đi Hà Đông muốn thu nó làm đệ tử, nhưng bị nó từ chối.”
Trương Nghi kinh ngạc:” Cái gì, thằng nhãi thật vô lý, Tử Kiều huynh Dịch số vô song, đạo toán học càng tiến bộ dũng mãnh, chẳng lẽ còn có tiên sinh tốt hơn huynh, là vị đồng liêu nào?”
Hạ Tủng cười khổ:” Nếu là chư công trong triều, ta còn có thể đăng môn vấn tội, vấn đề lão sư của nó là một nho sinh vô danh, so đo với người ta chỉ mất mặt.”
Trương Nghi chắp tay:” Tử Kiều bị người ta xỉ nhục, nhưng lại không có chút tức giận nào, tấm lòng khoáng đạt đó làm Trương Nghi phục lắm.”
“ Chuyện này có ẩn tình khác, chỉ là không tiện nói với người ngoài thôi, nào nào, kệ nó, nếm thử trà bơ lão phu mang từ Hà Đông tới, mùa đông uống thứ này rất hợp ...”
Kỳ thực nếu đi qua ngự hoa viên về Thiết gia rất gần, nhưng dù là đứa bé bảy tuổi cũng không được đi qua hậu cung, nên Thiết Tâm Nguyên theo thái giám rời đại môn nội cung, sau đó leo tường thành hạ cánh xuống nóc nhà mình.
Vương Nhu Hoa một mực đứng ở sân đợi nhi tử về, tim bị bóp chặt, đến khi cái gương mặt thảm hại của nhi tử xuất hiện nàng mới yên tâm.
Nhảy tử giỏ ra, Thiết Tâm Nguyên vẫy vẫy thẻ bài:” Mẹ, chúng ta phát rồi, phát rồi!”
Vương Nhu Hoa không để ý thẻ bài, moi trong bụng nhi tử ra hai quả dưa hồng, một nải chuối, nhíu mày:” Lấy từ trong cung ra à?”
Thiết Tâm Nguyên ngượng ngùng:” Thèm ăn ạ.”
Vương Nhu Hoa thở dài, nhi tử vốn muốn ăn những thứ này thì rất dễ dàng …
Thiết Tâm Nguyên vào nhà bóc chuối ngoạm một miếng, nhưng không ngờ cắn trúng hạt chuối làm ê cả răng, nhưng y không nhổ ra, mà nghiến răng cắn nát luôn, cuối cùng nuốt vào bụng.
“ Mẹ nó, hoàng gia chẳng có thứ tử tế ...”
Vương Nhu Hoa đang móc hạt trong chuối cho nhi tử, không nghe thấy câu chửi thô lỗ đó, còn cho rằng con bị hạt chuối giắt răng:” Chuối này thực ra không ngon, bên trong nhiều hột, lại còn cứng, nếu không lấy hột ra thì không ăn nổi, hơn nữa cũng chẳng ngọt, chỉ đẹp thôi, vốn là bày cho người ta xem.”
Thiết Tâm Nguyên biết mình nhầm, hét lên:” Chuối đều là của con, không cho ai ăn hết.”
“ Ừ, đều là của con, có điều thứ này là chuối hột, không phải chuối tiêu, nhớ kỹ, sau này đừng làm mất mặt.”
Mặt bị thương không thể gặp ai, Thiết Tâm Nguyên đành ở nhà sống qua ngày, biết Tiểu Xảo Nhi bây giờ bận tối mặt tối mày, mình lại chỉ nhìn không giúp được gì, tâm tình càng phiền muộn.
Trời quá lạnh, tuyết trong sân tích dần lên, không tan được, buồn chán đành gom tuyết lại đắp người tuyết chơi, một củ cải làm mũi, hai cái mắt bằng hắc bảo thạch, thêm vào cái mũ bằng ...
Khoan đã, mắt bằng hắc bảo thạch? Ở đâu ra hắc bảo thạch?
Thiết Tâm Nguyên vội vàng lấy hắc bảo thạch vừa rồi tùy ý nhặt trên mặt đất, giơ lên phía ánh nắng giám định thật giả. Mà không cần, trong thời đại chưa có pha lê này, thứ lóng lánh trong suốt chỉ có bảo thạch thôi, lưu ly là thứ còn quý hơn bảo thạch.
Thiết Tâm Nguyên đảo mắt, rống lên:” Ta vừa nhặt được hai cục than, nếu không ai nhận, ta cho vào lò đốt.”
Khuôn mặt Tiểu công chúa lập tức xuất hiện trên tường thành, dậm chân rối rít nói: “ Đồ ngốc, đó không phải là than, là bảo thạch, nghe nói Độc Cô Tín một trong bát trụ quốc của Tiên Ti dùng nó làm con dấu, ngươi thử xem.”
“ Ngươi ném xuống đấy à?” Thiết Tâm Nguyên biết nhưng vờ hỏi:
Tiểu công chúa đưa mắt nhìn trời, cái mặt giả ngu rất không thật:” Không, không phải đâu, ngươi tìm nữa xem, có khi còn đấy.”
Nhìn bộ dạng vừa khẩn trương vừa hưng phấn của Tiểu công chúa, Thiết Tâm Nguyên bắt đầu sự nghiệp săn lùng bảo vật của mình, trong thời gian ngắn ngủi, y tìm được tám viên bảo thạch các loại, trong đó có viên hồng bảo thạch nhìn ánh sáng nó phát ra là biết không phải vật phàm.
Tám viên bảo thạch các màu với hai cục than nằm yên tĩnh trên khăn tay của Thiết Tâm Nguyên, được ánh mặt trời chiếu chói mắt.
Thiết Tâm Nguyên chưa bao giờ lãng phí thiện ý của người khác, dù chỉ là một chút, thế giới này thiện ý như ánh nến giữa mùa đông, quý giá mà ấm áp, thu hoạch thiện ý của người khác là chuyện đáng vui mừng.
“ Bảo thạch không mua được đồ ... Chỉ có tiền đồng mới mua được.” Thiết Tâm Nguyên thở dài nói với Tiểu công chúa:
“ Nhưng phụ hoàng chỉ thưởng bảo thạch cho ta ... À, không, không phải của ta.” Tiểu công chúa rối rít xua tay:
“ Bất kể có phải của ngươi không, vì có ngươi mà ta mới nhặt được bảo thạch, ngươi là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất, gặp được ngươi là may mắn của ta.”
Phừng một cái mặt Tiểu công chúa đỏ như lửa đốt, cô bé mấy tuổi sao chịu nổi lời trơ trẽn như thế, thoáng sững sờ rồi hoảng loạn rời tường thành, ôm con chó chạy mất dạng, không để lại lời nào.
Chết rồi, Thiết Tâm Nguyên gãi đầu, lời vừa rồi của mình không thích hợp tí nào.
Mà kệ tiểu nha đầu quên nhanh thôi, hoặc sau này nghe quen tai là được, quan trọng là bảo thạch, Tiểu Xảo Nhi muốn kiếm dầu không phải ít tiền mà có. Dầu là thứ thường dùng chiếu sáng trong các xưởng ở Đại Tống, nó không thiếu, nhưng mà đốt lên quá nhiều khói, nên chỉ những xưởng diện tích lớn mới dùng chiếu sáng.
Những người thợ cũng rất thông minh, bọn họ dùng giấy bôi nến bao quanh ba phía cột dầu, khói đen dính vào đó chỉ sau một đêm là có một lớp dày, đưa tới xưởng làm mực, thành nguyên liệu.
Đại bộ phận dầu hỏa của Đại Tống do nước Chiêm Thành tiến cống, một phần tới từ ao dầu ở Duyên Châu, đó là vật tư quân sự vô cùng trọng yếu, bất kể thủ thành công thành đều là lợi khí.
Trong cuốn Vũ Kinh Tổng Yếu của Tằng Công Lượng có ghi chi tiết cách dùng của dầu hỏa, cùng nguyên lý sử dụng, người Tống luôn hồn nhiên lãng mạn như thế, hoặc cũng có thể nói là lười, rõ ràng có thể khai phá vô số cách dùng, nhưng lại không biết đạo lý đơn giản dễ hiểu cô đọng là tinh hoa.
(*) Lão Kiết tới tả trẻ con cũng giỏi luôn.