Chương 113: Kẻ nào ném đá gợn ao nước? (2)
Hoàng đế đương triều ghét Liễu Vĩnh là bí mật ai cũng biết, nên Dương Hoài Ngọc thấy Thiết Tâm Nguyên nói không sai, thơ cơ Liễu Vinh ở dân gian rất thịnh hành, nhưng ở chỗ đường hoàng là đối tượng bị phê phán.
Có hi vọng, tâm tình tất nhiên là vui vẻ, sắc mặt Dương Hoài Ngọc không còn quá khó coi nữa, sán tới gần Thiết Tâm Nguyên hỏi:” Ta phải làm sao?”
Thiết Tâm Nguyên tiếp tục rót lời ma quỷ của mình vào tai hắn:” Tất nhiên gửi thư cho Tô Mi, bảo nàng làm thế là không ổn, tỉ thí với Liễu Vĩnh là sỉ nhục huynh, mời nàng đổi bài thơ khác.”
“ Được!” Dương Hoài Ngọc phất vạt áo đứng dậy, chạy về phong viết thư.
Mắt Thiết Tâm Nguyên đảo mấy vòng, cũng chạy tót vào phòng Tiểu Xảo Nhi lấy giấy bút viết thật nhanh, một lát sau Dương Hoài Ngọc từ phòng đi ra, lớn tiếng gọi Thủy Châu Nhi, nhờ nó mang thư cho Tô Mi.
Thủy Châu Nhi được hối lộ tất nhiên rất sẵn lòng, dù sao Tô gia cũng không xa, cách hai con đường thôi.
Tới Tô gia gõ cửa xong đưa thư cho gác cửa, nói là Dương đại lang trả lời thư Tô gia nương tử, thế là Thủy Châu Nhi lại được thưởng cho một nắm tiền.
Tô Mi vốn tưởng rằng Dương Hoài Ngọc sẽ lề mề rất lâu mới trả lời thư của mình, không ngờ chưa tới một canh giờ đã có thư hồi đáp, làm nàng vừa chờ mong, vừa tức giận.
Về khuê phòng mở thư ra, vừa đọc một lượt, đầu như bị trúng một búa lớn.
“ Một khung may, từng mũi kim sợ chỉ đợi xuân về, sao lạnh lưa thưa buồn ngủ chi.
Thê thê thảm thảm, nửa bên chăn trống, để đợi chàng về.
Hai khung may, cỏ xuân xanh mướt, diều giấy bay đi không thương tiếc.
Một sợ tơ, hai tấc tim, theo gió xuân.
Ba khung may, hoa nở bướm đùa thành đôi, xuân hồng rồi cũng bị gió đưa đi.
Chăn uyên ương, dấu lạc hồng, đầy cõi tương tư.
Bốn khung may, sợi tơ rối như liễu trước gió, dệt gấm không được đau lòng người.
Sách lụa một quyền, Đàn lang về trễ, không hiểu tâm ý.
Năm khung may, nhạn kêu một hồi qua năm mới, lặng lẽ đêm lạnh giá.
Màn trống phủ bụi, son hồn phai sắc, chỉ còn hồi ức xưa.
Sáu khung may, mẫu đơn bỏ đi sắc vàng, gà con trên kệ tập hót.
Chăn uyên ương, nước mắt đọng, cùng đổi áo cưới.
“ Vô sỉ.” Bầu ngực mới nhú tròn trịa như hai cái bánh bao của Tô Mi liên tục phập phồng, mặt lúc xanh lúc trắng, tờ giấy bị bàn tay nhỏ chằn chịt gân xanh của nàng siết chặt, nước mắt lã chã, chưa bao giờ có tên phóng đãng nào dám mạo phạm nàng như thế.
Dương Hoài Ngọc rời Dương gia, chẳng lẽ ngay lễ nghi tối thiểu cũng không cần nữa, chẳng lẽ hắn không biết viết diễm từ cho một nữ tử chưa xuất các có ý nghĩa gì à?
Lau khô nước mắt, Tô Mi kiêu ngạo muốn đích thân đi gặp tên đó, dù tổn hại khuê danh cũng phải đi, nếu không chửi mắng tên vô lại đó ngay trước mặt, sau này nàng không thể nào vui vẻ được.
….
Thiết Tâm Nguyên gối đầu lên bụng tròn tròn của Thủy Châu Nhi, nói chắc chắn:” Lát nữa Tô Mi tới các ngươi đừng làm hỏng việc đấy.”
“ Yên tâm đi, trước kia bọn ta lừa cơm kiếm tiền làm mấy trò này suốt, đảm bảo không làm hỏng kế hoạch của ngươi. Chuyện này xử lý sớm cũng tốt, Dương đại lang nhớ nữ nhân đó sắp phát điên rồi, ngươi xem, lát nữa mấy vị sư phụ của Hổ Dực doanh sẽ tới, vậy mà hắn múa mã sóc đã một canh giờ không nghỉ, kiệt sức còn đánh đấm gì, đám người đó lại chẳng bao giờ nương tay.” Tiểu Xảo Nhi đang nói tới việc thời gian qua hai vị giáo đầu Hổ Dực doanh ngày nào cũng tới đánh Dương Hoài Ngọc thê thảm:” Ngươi nói xem, nữ nhân quan trọng thế à? Cần phải sống sống chết chết vậy không?”
Thiết Tâm Nguyên liếc qua thân thể chưa hoàn toàn trưởng thành của Tiểu Xảo Nhi:” Sau này có khi ngươi cũng thế.”
“ Đừng hòng, nếu sau này ta nhìn trúng nữ tử nào sẽ nhờ bà mai mang lễ vật tới cầu thân.”
“ Nếu người ta không đồng ý thì sao?”
“ Không đồng ý à? Vì sao? Chê ít tiền, thêm tiền là được, vẫn không chịu thì ta cướp về, sau đó bồi thường thêm.” Tiểu Xảo Nhi thản nhiên nói:” Cha ta dùng hai con ngựa đổi mẹ ta, chẳng phải vẫn vui vẻ cả đời à? Ở Cam Lương đạo, nữ nhân bằng giá lừa ngựa, Lý Nguyên Hạo cưới công chúa nước Liêu chỉ tốn năm trăm ngựa Thanh Đường thôi.”
Thật không cách nào nói chuyện nam nữ với một tên mang tư duy cường đạo thế này.
Đúng lúc đó Tiểu Phúc Nhi đứng gác ngoại cửa chạy vào hô:” Có một cái xe ngựa tới.”
Xe ngựa vào ngõ này chắc chắn chỉ có thể tìm nhà họ, Thiết Tâm Nguyên bật dậy đá đít nó:” Tới rồi, tất cả vào vị trí như kế hoạch, mở rộng cửa ra, để Tô Mi tiểu nương tử nhìn thấy cơ bắp rắn chắc của Dương đại lang, nam nhân như thế mà không chịu thì ta thấy nàng ta mù mắt rồi.”
Chiếc xa bích du buông rèm kín mít đi vào con ngõ nhỏ, xa phu không phải hỏi đường, vừa tới cửa thì một đứa bé mập mạp cười hì hì mở rộng cửa mời vào.
Không nỡ lòng để đứa bé đáng yêu đó buồn, xa phu nhỏ giọng hỏi tiểu nương tử nhà mình có nên vào không?
Tô Mi hé rèm nhìn ngoài đường người qua kẻ lại liền gật đầu, nàng đem một bụng lửa giận mà tới, muốn xem xem chỗ Dương Hoài Ngọc ở là nơi ô uế ra sao? Tất nhiên là phải vào rồi.
Xe ngựa đi qua đại môn, chưa đợi mã phu lấy ghế, đứa bé mập mạp kia đã lật đật mang thang tới, đặt xong liền rời đi, nụ cười rất đơn thuần, ai nhìn cũng thấy thoải mái.
Một tiểu nha hoàn xuống xe, xòa ô ra, tiếp đó là thiếu nữ mặc chiếc áo choàng vàng nhạt, cổ áo lông chồn trắng muốt che mất nửa khuôn mặt, giữa hoa tuyết ngập trời, nàng giống như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước.
Tô Mi mang mũ che mặt xuống xe, vốn tưởng tới chỗ rất ồn ào nhếch nhác, dù sao nghe người ta nói Dương Hoài Ngọc đang sống với mười mấy đứa ăn mày.
Đưa mắt nhìn quanh, bốn phía đều là phòng ốc bằng gỗ, dối diện là mộc lâu hai tầng, phải nói là lầu gác rất lớn mới đúng, không có họa tiết đẹp đẽ, càng không có sơn son thiếp vàng, chỉ có một màu gỗ đơn giản thuần phác để lại cho Tô Mi ấn tượng ban đầu rất tốt.
Mấy nữ hài mặc áo hoa màu nhạt vốn trốn sau cửa nhìn mình, thấy chỉ có mình và nha hoàn thì ùa ra, nắm góc áo mời vào nhà ngồi.
( Lão Kiết: Hết cách rồi, định sao chép bài Chín khung may của Kim lão gia tử, sợ bị các huynh đệ tỷ muội khinh bỉ, đành động thủ viết, viết không hay, xem tạm.
Lão Lãnh: Chịu rồi, dịch thơ không phải sở trường của ngộ, làm không tốt, huynh đệ tỷ muội thông cảm)