Chương 114: Kẻ nào ném đá gợn ao nước? (3)
Tô Mi không từ chối, đi vào thấy một căn phòng dài, bày rất nhiều giường, đều gọn gàng sạch sẽ, liền hỏi nữ hài có vẻ lớn tuổi nhất, giọng nhỏ nhẹ ôn nhu: “ Bình thường các muội nghỉ ngơi ở đây à?”
“ Vâng, các tỷ muội đều ở đây, vốn có trà tiếp khách, nhưng A Nhu tỷ tỷ cùng các tỷ tỷ tới hiệu tơ lụa rồi, Nguyên ca nhi bảo bọn muội còn nhỏ, không cho đụng vào nước nóng.”
Đứa khác thấy Tô Mi có vẻ hiền hòa thân thiện thì dũng cảm nói thêm.” Tỷ tỷ đợi một chút, A Nhu tỷ tỷ sắp về, lúc đó sẽ có trà uống, trà nhà muội ngon lắm.”
Tô Mi tháo sợi dây đai ra, cởi bỏ chiếc áo choàng lông, vén khăn lên, liền bị cái bếp lò hình dạng kỳ lạ thu hút, gian phòng này rất lớn, vậy mà ấm áp vô cùng, cái lò sắt kia phát ra tiếng nổ tanh tách, trên lò có cái ấm nước sáng bóng, miệng ấm phun hơi trắng, chắc vì thế gian phòng này không có cảm giác khô hanh.
Nàng đưa tay sờ chăn đệm, tuy là vải thô, nhưng lót rất nhiều bông, mềm mà sạch, thế này không lo lạnh.
“ Dương đại lang ở chỗ các muội à?”
“ Tỷ nói Dương đại ca? Đúng ạ, huynh ấy sống ở viện tử bên cạnh, cùng Xảo Ca Nhi, Linh Ca Nhi, Phúc Ca Nhi, tỷ tỷ, huynh ấy không có nhà nữa, tới đây luyện võ, chuẩn bị thi võ trạng nguyên ..”
Tô Mi thoáng nhíu mày, gia giáo nàng rất tốt, không tùy tiện trút giận lên người khác:” Hắn đang ở đâu?”
Đúng lúc này ngoài cửa sổ có giọng nói trong veo truyền vào:” Có phải Tô gia tiểu nương tử đến không, không có trà đãi khách, thật là thất lễ, mời tiểu nương tử lên lầu dùng trà.”
“ Ai thế?”
“ Là Nguyên ca nhi đấy.” Nữ hài hớn hở khoe:” Chính là thần đồng mà đích thân quan gia khen ngợi.”
Tô Mi ồ một tiếng, mỉm cười đi ra ngoài, nàng đã nghe danh Thiết Tâm Nguyên, bài Vịnh hoa đó quá nổi tiếng, rất muốn diện kiến thần đồng nổi danh này.
Trong sân có tiểu đồng áo xanh, không giống với đứa bé khác để chỏm tóc mà buộc một cái đuôi ngựa đơn giản, mái tóc dài hơn một thước buông sau đầu, theo từng bước chân nảy lên, làm người ta bật cười.
Thiết Tâm Nguyên đứng lại, chắp tay nói:” Dương đại ca đang cùng hai vị tướng quân của Hồ Dực doanh giao lưu võ nghệ, mời tiểu nương tử dời bước lên lầu, có thể xem rõ ràng.”
Tô Mi không muốn nói nhiều trước mặt nam tử, dù là tiểu nam hài cũng thế, chỉ gật đầu theo Thiết Tâm Nguyên lên lầu.
Thấy gương mặt Tô Mi như muốn cười, Thiết Tâm Nguyên chỉ áo chẽn ngũ độc trên người, cười khổ:” Bộ dạng này buồn cười lắm phải không, đó là ý của gia mẫu, người sợ tiểu đệ không lớn được, mong ngũ độc tương khắc, để được trường sinh bất lão, hà, dù thật hay không, cũng không thể làm trái.”
Tô Mi nhoẻn miệng cười, trên gò má hiện lên hai lúm đồng tiền mê người:” Lòng yêu con của lệnh từ, ai dám cười?”
Khi lên tới lầu Tô Mi giật mình phát hiện còn có một tiểu thiếu niên mười bốn mười lăm, vừa rồi vội ra gặp Thiết Tâm Nguyên nên quên che mặt, thế nhưng mình xuất hiện mà hắn vẫn chăm chú xem sách, chẳng nhìn mình một cái, bộ dạng có chút bất cần đời.
Nàng theo Thiết Tâm Nguyên vào một gian phòng, nơi này cũng có một cái bếp lò , nhưng không ấm bằng chỗ đám nữ hài ở, mấy đứa nhỏ ở gần lò, đứa lớn ở ngoài, đứa đang viết chữ, đứa đọc sách, đều là thứ vỡ lòng.
Đứa bé béo ở trong cùng thì Tô Mi nhận ra, là đứa mở cửa cho mình, len lén ra sau lưng nó, không kìm được phì cười.
Thì ra đứa bé này đang dùng cả bàn tay nắm bút, đang nghiến răng nghiến lợi viết chữ, khuôn mặt bầu bĩnh toàn mực, sắp thành yêu quái trong vở kịch rồi.
Tô Mi lấy khăn tay ra lau mặt cho đứa bé, còn vén tay áo lộ cổ tay ngọc ngà, đích thân điều chỉnh lại cách cầm bút của nó, nhìn đứa bé viết chữ lớn xiêu xiêu xiêu vẹo vẹo mới đứng thắng lên.
Thủy Châu Nhi ngẩng đầu, nhe cái mồm sún, cười rất ngọt:” Cám ơn tỷ tỷ.”
Tiểu nha hoàn đi theo mím môi nhịn cười, Tô Mi trừng mắt một cái, nhẹ nhàng nói:” Luyện chữ lâu dài mới tiến bộ được, không gấp.”
Thủy Châu Nhi mặt muốn khóc:” Nguyên ca nhi cũng nói thế, nhưng thấy đệ viết xấu là đánh …”
Thiết Tâm Nguyên nổi giận:” Tiên sinh ta cũng dạy ta như thế, ta tất nhiên dạy đệ như thế, dạy ba ngày rồi vậy mà chữ nhất cũng không viết nổi, cầm bút thì sửa nghìn lần rồi, không đánh đệ thì đánh ai?”
Thủy Châu Nhi òa khóc, nấp sau lưng Tô Mi, không dám đối diện với Thiết Tâm Nguyên hung dữ.
Thái độ của Thiết Tâm Nguyên làm Tô Mi rất không hài lòng, ấn tượng ban đầu giảm đi rất nhiều, trách:” Ngươi là thần đồng, tất nhiên suy một ra ba, phải biết rằng trên đời này không phải ai cũng có trí tuệ hơn người, quá trình học tập của họ là quá trình thuần thục, nếu như bọn họ cần cù không nghỉ, tương lai chưa chắc không thể thành thần đồng ngự phong như ngươi.”
Đối diện với mỹ nhân Thiết Tâm Nguyên không nhún nhường, nghiêm mặt lại:” Chẳng qua là một đám ăn mày mà thôi, nếu chẳng phải nể mặt Dương đại ca, cô nghĩ ta thích dạy bọn chúng lắm à? Ta dạy học không nhận lấy một xu đấy. Nếu cô cho rằng ta dạy không đúng, vậy cô dậy xem, ta muốn xem xem cô dạy chúng ra cái gì?”
Tô Mi còn chưa nói, tiểu nha hoàn đã không chịu nổi người khác vô lẽ với tiểu nương tử nhà mình, lập tức lên tiếng:” Tiểu nương tử nhà ta năm xưa cũng nổi danh sớm thông tuệ khắp Đông Kinh, đọc sách còn nhiều hơn cả ngươi, đại quan nhân nhà ta từng nói, tiểu nương tử nhà ta nếu không phải thân là nữ tử, đoạt tiến sĩ chẳng hề khó.”
Thiết Tâm Nguyên ngửa mặt cười dài, thái độ khỏi nói cũng biết, song vẫn lễ độ thi lễ với Tô Mi:” Làm phiền vậy.”
Rồi xoay người xuống lầu.
Tô Mi trừng mắt với nha hoàn, định gọi Thiết Tâm Nguyên lại, nói mình là nữ tử không tiện dạy học mọi người, nhưng bị đứa bé mập mạp kia nắm lấy tay, nói nhỏ:” Tỷ tỷ, Dương đại ca hôm nay tỷ võ với người Hổ Dực doanh không đi được, sai đệ tới nhà tỷ đưa thư, nhưng Nguyên ca nhi cũng viết một lá thư, nhất định muốn đưa lá thư đó cho tỷ, nếu gửi thư của Dương đại ca sẽ đánh chết.”
“ Cái gì?” Tô Mi nghe Thủy Châu Nhi nói thế thì thất kinh, quên cả gọi Thiết Tâm Nguyên quay lại, vội vàng hỏi:” Thư của Dương đại ca ở đâu?”
Đứa bé béo lấy từ trong lòng ra một phong thư nhàu nhĩ đưa cho nàng.
Tô Mi đem so sánh bút tích với lá thư nhận được trước đó, bất chấp có người bên cạnh, đấm mạnh vào đầu mình mấy cái. Đáng chết, bị lá thư viết toàn lời lẽ linh tinh làm đầu óc rối loạn, ngay cả phân biệt bút tích cũng quên.
Nghĩ tới con ếch xanh âm hiểm kia, Tô Mi siết chặt hai phong thư hỏi:” Dương đại ca đâu, vì sao không nói với huynh ấy?”
Đứa bé béo lắc đầu ủy khuất thút thít:” Dương đại ca không tin đâu, huynh ấy và Nguyên ca nhi quan hệ rất tốt, chưa bao giờ nghi ngờ lời y nói.”
Đúng lúc ấy một nữ đồng hớt ha hớt hải chạy tới:” Tỷ tỷ, mau đi xem, Dương đại ca sắp bị người Hổ Dực doanh đánh chết rồi.”