Ngân Hồ

Chương 116: Của đi thay người. (1)

Chương 116: Của đi thay người. (1)


Dương Hoài Ngọc đi tới, điều này làm Tiểu Xảo Nhi vô cùng kinh ngạc, mình và Tô Mi mới uống được một chén trà, vậy mà hắn đã biến thành người khác, tên này học võ dáng người đã tốt, tướng mạo cũng anh tuấn, lúc này lại mặc một bộ nho sinh, khiến hắn càng thêm vẻ văn nhã phong lưu, trí dũng kiêm toàn.
Tô Mi lập tức thả khăn che mặt xuống, uyển chuyển thi lễ:” Thế huynh khỏe mạnh.”
Dương Hoài Ngọc bề ngoài rất phong độ, nào ngờ thoáng cái lộ nguyên hình, lúng ta lúng túng, mãi mới đáp lễ được:” Ngu huynh ngu độn lỗ mãng, làm muội thất vọng rồi.”
Tô Mi lấy phong thư của Dương Hoài Ngọc ra, lần nữa thi lễ:” Trong thư thế huynh nói đúng lằm, là tiểu muội phù phiếm.”
“ Cái này kỳ thực không phải ý của ta, mà là của Nguyên ca nhi.” Dương Hoài Ngọc thật thà khai:” Ta vốn muốn mời nó làm thơ, nhưng nó nói, làm thơ thì dễ, nhưng đem ra so bì với Liễu Tam Biến đúng là xỉ nhục nó.”
Nấp ngoài cửa nghe trộm, Thiết Tâm Nguyên nghe Dương Hoài Ngọc bị Tô Mi làm đầu óc mê muội tới mức nói đoạn mình xem thường Liễu Tam Biến ra thì thở dài, thế là xong rồi đảm bảo sau này Tô Mi hận mình chết luôn, định chuồn lẹ thì nghe giọng Tô Mi cao vút lên:” Thi từ Liễu Tam Biến tuy chẳng vào được chốn miếu đường, nhưng thanh lệ hàm xúc, nhất là sở trường miêu tả cảm xúc người tha hương, khắc họa tỉ mỉ, tình cảnh giao hòa, âm luật nhịp nhàng, phàm là nơi có giếng nước uống, đều có thể nghe thấy thi ca của ông ấy. Thằng nhãi miệng còn hôi sữa, ỷ được bệ hạ khen ngợi mà lên tiếng ngông cuồng, đúng là cuồng đồ vô tri.”
Dương Hoài Ngọc không biết ứng phó thế nào, chạy ra ngoài hô:” Nguyên ca nhi, Mi muội tử muốn mời ngươi làm thơ, mau ra đây.”
Đã nhanh chân chạy vào bếp cùng Thủy Châu Nhi ăn bánh, Thiết Tâm Nguyên vừa hậm hực:” Mi muội tử, Mi muội tử, ngươi mà còn gọi như thế, lão tử đảm bảo cả đời này ngươi sống một mình.”
Thủy Châu Nhi bênh:” Nguyên ca nhi, người Mi tỷ tỷ thơm lắm, nhất định là người tốt.”
Thiết Tâm Nguyên âm u nhìn Thủy Châu Nhi:” Chẳng lẽ người ta thì thối chắc, lớn chừng này còn dựa vào mùi phân biệt tốt xấu?”
Thủy Châu Nhị khịt mũi:” Ngưu Nhị và đám người Cái Bang đều rất thối, tên Tiểu Quỷ Tam bán thuốc giả bên đường cũng thôi, còn cả tên phóng đáng ức hiếp Tiểu Nhu Nhi cũng thối, đệ cắn một cái, về nhà dùng muối súc miệng, mấy ngày sau ăn uống vẫn thấy thối.”
Thiết Tâm Nguyên gãi đầu:” Nói không chừng đệ dựa vào mùi phân biệt được tốt xấu đấy, hôm nào đó chúng ta thử xem.”
Nghe giọng Dương Hoài Ngọc đã tới hậu viện, Thiết Tâm Nguyên đứng dậy vỗ đầu Thủy Châu Nhi:” Ài, tên đồng đội ngu như heo sắp tới, đi đây, không mẹ ta lo.”
“ Nhưng Dương đại ca đang gọi đấy, huynh không giúp à?”
“ Ngốc, ta mà giúp nữa thì có mà giúp tới lúc động phòng mất, tối nhớ đóng chặt cửa, nơi này có trộm, đừng để chúng hưởng lợi.”
“ Trộm sẽ bị Dương đại ca đánh chết.”
Thiết Tâm Nguyên vẫy tay về phía sau, lười nhác đi về cửa hiệu mới của mẹ, qua năm mới là khai trương rồi, bây giờ rất nhiều việc cần mẹ an bài, mình cứ chạy chơi thế này thật bất hiếu.
Từ ngõ Phả La đi tới ngõ Tảo Trùng cần qua Điềm Thủy tỉnh ở Tây Thủy Môn, Thiết Tâm Nguyên tiện thể thăm đám bằng hữu lợn béo của mình, nay y đã thành bằng hữu với vua lợn rồi, bằng hữu phải thường xuyên qua lại mới đúng.
Nhìn Lão Lương uống say ngất ngưởng, trời rét căm căm mà nằm trong lán cỏ, Thiết Tâm Nguyên kiếm cái chăn cừng đờ đắp lên cho ông ta, hé cửa ra một khoảng, than ở bồn lửa chưa cháy hết, hôm nay mình không tới, mai có thể nhặt xác ông ta rồi.
Có lẽ Lão Lương cũng chẳng muốn sống nữa, sinh mạng của ông ta gắn với trại lợn này, giờ quan phủ vài ba ngày lại tới kiếm chuyện, lợn cũng thành tài sản của quan phủ, Lão Lương phải nuôi số lợn này tới khi võ khoa bắt đầu, triều đình định dùng chúng tẩm bổ cho các võ cử môn ...
Thiết Tâm Nguyên tới trại lợn, đám lợn thấy y đều hưng phấn, thậm chí có con bỏ cả ngủ, phấn chấn chạy ra mép chuồng, vẫy tai hi vọng được hưởng thụ cảm giác nhiệt huyết sục sôi kia.
Bột nấm từ khe ngón tay của y chảy xuống, rơi vào cái mõm ướt át ... Khi Thiết Tâm Nguyên rời trại lợn, đằng sau là những tiếng kêu phấn khích.
Trước kia mỗi lần Thiết Tâm Nguyên dẫn hồ ly tới hiệu bánh của mẹ là dọc đường đi luôn có người lên tiếng chào hỏi hoặc ra xoa đầu hồ ly, hoặc nặng má y một cái, giờ thì người đã chuyển đi, người thì không khác Lão Lương là bao, tất cả vì cái tòa lâu đó.
Nguy lâu đã bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Nhất là trên đỉnh lâu treo một trăm chiếc đèn lồng cực lớn, nhìn xa rực rỡ tựa ánh sao. Một ấm lụa đỏ cực lớn bao quanh tấm biển, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy hai chữ Nguy lâu, bút pháp cổ điển rắn rỏi, không biết xuất phát từ tay danh gia nào.
Tòa lầu cao này nổi danh ở chữ "Nguy", đám hiếu sự trên phố phường nói, khi xây tới tầng thứ sau thì tòa lầu này nghiêng về phía tây tới hơn hai thước, theo lý mà nói thì phải đổ lâu rồi mới đúng, nhưng Nguy lâu lại đứng vững một cách thần kỳ, khiến người Đông Kinh tán thưởng không ngớt.
Hai ngày trước Giao Thừa, Nguy lâu sẽ mời toàn bộ đạt quan quý nhân Đông Kinh, nghe đồn chẳng những có giai nhân nhảy múa, mỹ nhân hát ca, tài tử làm thơ, kỳ lão vẽ tranh, còn có dược phát khôi lỗi của Trương Phu nhân, xiếc cá màu của Lưu Minh Phúc trợ hứng, tới khi đó trong Nguy lâu, kiếm một chỗ cũng khó.
Thiết Tâm Nguyên một mình đi qua Nguy lâu, dưới sắc đỏ rực rỡ của nó, giống như chấm xanh trên lụa đỏ, làm người ta cảm giác rất khó chịu.
Bên cạnh Nguy lâu đã xuất hiển mảnh đất trống rộng rãi, toàn bộ được san bằng, nơi từng là hiệu bánh Thất gia đã không còn dấu vết đổ nát nữa, rất sạch sẽ, trải lớp cát vàng mỏng.
Nguy lâu còn chưa khai trương mà nơi này đã ngựa xe ngườm nượp, không biết tới ngày khai trương còn náo nhiệt tới mức nào.
Nhìn nơi chứa đựng tâm huyết mấy năm của mẹ, Thiết Tâm Nguyên nghiến răng.
Ngày khai trương mẹ và mình cũng phải đi, thiếp mời cũng gửi tới hôm qua, không nhận không được, vương phủ làm việc rất khí phách, không tới được Vương gia, buộc thiếp mời lên đoản mâu, "phập!" Một phát ghim lên cửa Thiết gia.
Không đi không được.
Người ta đã gửi thiếp mời, nếu không nể mặt, ai mà biết đoản mâu kia sẽ ghim vào đâu, tiểu hộ nhân gia sao đấu nổi vương phủ.
Nhất là mấy tên lưu manh mùa đông mà để tay trần xăm trổ lởn vởn ngoài ngõ Tảo Trủng càng tăng thêm lo lắng của Vương Nhu Hoa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất