Chương 118: Lợn húc Nguy lâu (1)
Vương Nhu Hoa thấy nhi tử đang loay hoay mặc cái tạp dề, cười hì hì:” Con lại đọc sách tưởng tượng ra món ngon nào rồi sao?”
“ Khổng Tử nghe thiều nhạc ba tháng ăn thịt không thấy ngon, về sau thứ này xuất hiện mới giải thoát ông ấy khỏi âm luật mỹ diệu của thiều nhạc, nên không thể không ăn.”
Vương Nhu Hoa bợp đầu nhi tử:” Nói càn, con là người đọc sách, đừng suốt ngày lôi thánh nhân nói.”
Thiết Tâm Nguyên cười toe toét nắm tay mẹ kéo tới bếp, lấy cơm thừa buổi trưa ra, thêm vào hành, cà rốt và trứng gà, bắt đầu làm món ăn.
Vương Nhu Hoa bĩu môi:” Năm xưa thánh nhân ăn đồ thừa mà tìm lại mình à?”
Thiết Tâm Nguyên đứng trên ghế gỗ thuần thục sào qua cà rốt thái hạt lựu, cho vào bát nhỏ, sau đó là hành băm trộn trừng gà, muối.
Trứng gà vừa quên lại liền cho cơm thừa, cà rốt vào, đảo một hồi rắc thêm muối, một đĩa cơm rác vàng ươm thích mắt thơm lừng xuất hiện.
Vương Nhu Hoa vừa ăn một miếng tức thì sáng mắt:” Ừm, nhi tử, món này được đấy, có thể tận dụng rau vụn thịt thừa trong quán để làm, sẽ bán rất chạy, Cố đại tẩu, Cố đại tẩu …”
Vừa gọi vừa hưng phấn chạy đi tìm Cố đại tẩu nghĩ cách kiếm tiền rồi, bỏ lại cả tâm huyết không dễ dàng của nhi tử, Thiết Tâm Nguyên chỉ đành nhún vai.
Mùa đông ngày ngắn, về tới nhà thì trời đã tối, Vương Nhu Hoa thắp đèn dầu sửa áo mới cho Thiết Tâm Nguyên, sau đó đính cúc áo, còn là cúc la hán đẹp đẽ.
Vương Nhu Hoa thưởng thức lại một lượt tác phẩm của mình, nhìn ra cửa sổ thấy đèn trong phòng nhi tử vẫn sáng, nàng nhón chân tới cửa sổ phòng nhi tử lén nhìn vào trong.
Nhi tử tinh quái làm người ta đau đầu, bây giờ nhiều lúc nàng không hiểu trong cái đầu nhỏ bé đó tính toán cái gì nữa.
Dưới ánh đèn Thiết Tâm Nguyên đang đọc sách, đôi khi vừa đọc vừa ghi chép, đó là thói quen tốt, cái gì không hiểu mai hỏi tiên sinh, năm tháng tích lũy, học vấn tăng tiến là vấn đề thời gian.
Thấy nhi tử chuyên tâm đọc sách, Vương Nhu Hoa vừa vui vừa buồn, con lớn rồi, cũng không ngủ với mình nữa, đứng nhìn một lúc rồi lặng lẽ về phòng.
Thiết Tâm Nguyên thấy bóng mẹ ngoài cửa sổ biến mất, không khỏi lắc đầu, trăng bên ngoài sáng hơn đèn dầu trong phòng, mẹ tới là y biết ngay, chưa kể hồ ly cũng ngẩng đầu cảnh giác.
Chắc chắn mẹ đã ngủ Thiết Tâm Nguyên mới rút viên gạch rỗng ruột ra, trong đó có cái túi to bằng gối ngủ.
Cái túi này chứa bột phấn mà Thiết Tâm Nguyên thu hoạch bao năm qua, đáng tiếc loại nấm đó sống hoang vài năm không ngờ mất đi độc tính, hiệu quả không bằng bột nấm ba năm đầu.
Xem ra câu sống trong an lạc lo lúc hoạn nạn cũng thích hợp dùng với nấm, nếu như không phải Thiết Tâm Nguyên tham lam mở rộng sản lượng, thay đổi hoàn cảnh sinh tồn thì nấm đã không mất nhiều độc tính như thế.
Có điều lần này cần loại độc dược kích thích thần kinh nhẹ, thể hình của lợn quá lớn, muốn nhanh chóng phát tác là không thể, dù là có thì cũng mất tác dụng trong thời gian ngắn.
Cần kéo dài thời gian, thuốc cho vào viên sáp, khi sáp tan đi, bột nấm ngấm vào lợn chính là thời gian Thiết Tâm Nguyên cần, lý thuyết rất đơn giản, nhưng để làm được yêu cầu nhẫn nại tỉ mỉ, Thiết Tâm Nguyên đã tốn biết bao nhiêu thời gian công sức làm thí nghiệm.
Y thành công rồi, cái thứ da dày thịt lắm đó một khi phát cuồng, dã tính bộc phát ra không phải một hai tráng hán có thể khống chế.
Đám lợn đó lại có cái mũi cực kỳ nhạy cảm, nơi nào có bột nấm, bọn chúng sẽ xông tới đó.
Tối mai các dũng sĩ lợn hung mãnh sẽ phát huy vũ lực của mình ...
Sáp ong trên lò dần tan ra, Thiết Tâm Nguyên cực kỳ kiên nhẫn cho vào khuôn gỗ, nhân lúc nó chưa đông lại ghép nửa kia khuôn vào, đợi một lúc buông ra sẽ có những viên sáp hình nửa vòng tròn, cho đầy bột nấm vào đó, dùng sáp nóng gắn lại, cuối cùng vo thành hình tròn.
Nhìn những viên sáp méo mó xẹo xọ, Thiết Tâm Nguyên nhíu mày, hơ nóng khuôn gỗ, cho từng viên sáp vào, tỉ mỉ nắn tới khi được hơn mười viên sáp tròn trịa mịn màng mới chịu.
Lợn ăn phải bột nấm có tới hơn ba trăm con, số còn lại không may mắn bị Lão Lương phân tới hiệu thịt cho người khác rồi, Thiết Tâm Nguyên lo không đủ lợn để tạo thành hiệu quả y muốn.
Khi đầu đà gõ mõ ba lần, trước mặt Thiết Tâm Nguyên có một giỏ viên sáp, biên trên cùng to bằng quả hạch đào là bắt mắt nhất, đó là thứ chuyên môn giành cho vua lợn.
Theo thí nghiệm, nửa canh giờ là sáp sẽ tan, mà cũng phải tan trong thời gian đó, nếu không lợn sẽ thải ra ngoài, bởi thế khống chế độ dày của viên sáp này đã không dễ dàng.
Thiết Tâm Nguyên nhắm mắt lại kiểm tra kế hoạch lại lần nữa, có vài sơ hở nhỏ, nhưng không nằm trong tầm khống chế của mình.
Bây giờ làm sao thuyết phục Lão Lương cho lợn ăn thứ này.
Lão Lương đã không thiết sống nữa rồi, ông ta suốt ngày nốc rượu là muốn chết, tiếc là không chết nổi.
Tổng biểu bả tử của Đồ Hộ bang chính là Lão Lương.
Ít nhất đám nha dịch của huyện nha Khai Phong nói như thế.
Thiết Tâm Nguyên không nghĩ như vậy, Đồ Hộ bang là một đám đồ tể tự phát tụ tập với nhau thành tập thể lợi ích mà thôi, bọn họ không hoạt động theo hình thức bang phái giang hồ, không hề có người cầm đầu.
Nhưng huyện nha Khai Phong muốn có một đầu mục thực tế, Lão Lương gia nghiệp lớn nhất nên thành tổng biểu bả tử.
Huyện lệnh phá gia, tri phủ diệt môn, câu này không phải chỉ nói cho có, đối diện với bộ máy quốc gia cường đại, cá nhân lớn mạnh tới mấy chỉ là châu chấu đá xe.
Lần này Thiết Tâm Nguyên không kéo đám Tiểu Xảo Nhi vào, vì đây là ân oán riêng tư của hiệu bánh và Nguy lâu, y muốn đích thân mình đáp trả, huống hồ nếu có gương mặt lạ xuất hiện sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Hồ ly nhảy tới đi vòng quanh cái giỏ, sau đó rùng mình chạy về ổ, dùng cái đuôi lớn của nó cuốn lấy sáu con chó nhỏ béo tròn, không cho con nào ra ngoài.
Trời vừa mới sáng là mẹ lại vội vàng tới cửa hiệu mới, Thiết Tâm Nguyên thì ôm chăn ngủ một lèo tới khi mặt trời lên ba cây sào mới dậy, sau tết ông Táo thì không cần đi học nữa, tiên sinh đưa sư nương về quê rồi, học đường giờ trống không, trừ lão tốt thương tàn chẳng nơi nào để đi ở lại trông cửa thì đến ma cũng chẳng có.
Sư nương thiên vị để lại cho Thiết Tâm Nguyên một cái chìa khóa thư phòng của tiên sinh, nếu không có sách đọc có thể tới lấy, chỉ là lúc tiên sinh nói lời này, Thiết Tâm Nguyên cảm giác tiên sinh là lạ, sao giống như di ngôn, sư nương cũng ôm y chặt hơn thường ngày, mãi mới chia tay được.
Chỉ là tạm thời y có chuyện khẩn cấp cần suy nghĩ hơn.