Chương 119: Lợn húc Nguy lâu (2)
Sách giỏ tới học đường, Thiết Tâm Nguyên nhờ lão tốt đun cho mình ít nước nóng, định sau khi từ trại lợn về sẽ tắm một phen.
Mũi lợn cực thính, mà người y thì nhất định dính toàn bột nấm, một khi chúng phát cuồng xông vào Nguy lâu, y rất lo mình thành đối tượng chà đạp, thế là thành gieo gió gặt bão thực sự.
Khi đi qua cửa hiệu nhà Ngưu Tam Phạ, Thiết Tâm Nguyên lấy một cái bánh rất lớn rồi tới trại lợn.
Chưa tới nơi đã nghe thấy lợn trong trại nối nhau kêu eng éc, quen với bọn chúng lâu rồi, biết chúng đang đòi ăn liền đi nhanh hơn.
Lão Lương một mình đứng giữa trại lợn mênh mông, khuôn mặt đen đúa bị gió thổi tím lại, hôm nay chỉ còn lại một mình ông thôi, thấy Thiết Tâm Nguyên tới, nở nụ cười an ủi:” Nguyên ca nhi hôm nay cứ chơi với chúng thật thoải mái đi, sau này không còn thấy nữa đâu.”
Thiết Tâm Nguyên ngô nghê hỏi:” Lương bá, sao thế?”
Lão Lương từ hàng rào gỗ nhảy xuống:” Hỏa kế nuôi lợn chạy hết rồi, một mình lão hán có ba đầu sáu tay cũng không nuôi nổi.”
“ Lợn đói thì bá bá phiền to.”
“ Hôm qua ngươi không nên đắp cho lão cái chăn, càng không nên để hé cửa, lão lúc đó đã không muốn dậy nữa, nhờ ân tình của thằng bé nhà ngươi, hôm nay lão lại phải tỉnh dậy chịu tội.”
Thiết Tâm Nguyên an ủi:” Bá bá có thể rời đi nơi khác mà.”
Lão Lương vén mái tóc trước mặt, không ngờ trên trán xuất hiện có kim ấn, có cái này trên mặt, chỉ cần không ở trong quân doanh sẽ bị quan phủ truy bắt.
Thiết Tâm Nguyên không biết phải nói gì, lấy từ trong giỏ ra cái bánh thịt dê đưa Lão Lương, chẳng lẽ khuyên ông ấy lên núi làm cường đạo?
Lão Lương chẳng khách khí, cầm cái bánh ngoạm một miếng to:” Lão hán mù mắt, nhìn nhầm người, chuyện cho nghệ vào hố nước bị người ta vạch trần, huyện nha liền đóng dấu lên mặt, tội danh là dùng lời mê hoặc người. Quản sự vương phủ tới nói, lão hán không sống qua nổi năm nay đâu.”
“ Con bà nó, lão hán sống cứng cỏi cả đời, kết cục gặp phải thợ rèn, xương có cứng cũng không chịu nổi búa của người ta, lần này bất kể thế nào cũng không qua được.”
Thiết Tâm Nguyên thấy Lão Lương chẳng có vẻ gì là buồn bã, chợt hiểu ra điều gì, hỏi:” Bá bá định báo thù à? Báo thù thế nào?”
“ Ha ha ha, lão hán là tên giết lợn, cha ông cũng làm nghề giết lợn, cách báo thù tất nhiên là giết lợn, ba trăm mười bốn con, chỉ cần để đâm thủng đại tràng, máu thấm vào nội phủ, phân lợn thấm vào thịt, cho bọn chúng ăn cứt lợn, ha ha ha ...” Lão Lương giang tay ra, giờ mới phát hiện tay ông ta đầy máu:” Lão hán giết mười sáu con rồi, giờ đi giết số còn lại, còn lão, ha ha , sống đủ rồi, giết chúng xong là lão giết mình, tiểu tử, nếu còn nể tình nghĩa giữa chúng ta thì coi như chưa tới đây.”
Thiết Tâm Nguyên vội chạy đi xem con vua lợn, thấy nó vẫn còn thì thở phào, đưa cái giỏ ra:” Lương bá, thực ra còn cách tốt hơn!”
… ….
Chẳng ai cứu nổi Lão Lương.
Ít ra thì Thiết Tâm Nguyên không cứu nổi, quan phủ muốn dồn ông ta vào chỗ chết, Bộc vương phủ càng không để ông ta sống, y không nhìn ra bất kỳ cách nào cứu Lão Lương.
Nếu Lão Lương là bách tính bình dân, y còn có thể cầu xin khắp nơi, ở thời đại thanh danh nặng hơn sinh mạng này, thế nào cũng kiếm được người giúp.
Ví như Thiết gia, dù bị o ép, chí ít còn được chút công bằng bề ngoài, đó là phép tắc cuộc chơi của huân quý, không thể ép bách tính tới nước mạo hiểm, kẻ nào vượt qua phép tắc đó sẽ có người nhảy ra bảo vệ, ví như đám người Bao Chửng.
Còn Lão Lương sẽ không có bất kỳ nhân sĩ cao tầng nào giúp đỡ, vì ông ta là thế lực đen, người như thế luôn bị đám sĩ đại phu phỉ nhổ. Quan phủ lấy loại người như Lão Lương ra khai đao, bất kể có lý hay không, sĩ đại phu đều giơ hai tay tán đồng.
Thế lực đen phải câu kết với quan phủ mới có đất sống, loại câu kết này ở địa phương rất thường thấy, nhưng ở kinh thành, quan viên chân chính không thèm ghé mắt nhìn người như thế.
Tuy nói nho lấy văn loạn pháp, hiệp dùng võ phạm cấm, nho và hiệp đặt lên cán cân bằng nhau, nhưng bản chất kiêu ngạo của nho gia khinh thường bất kỳ ai dựa vào thể lực kiếm ăn.
Nếu không thể cứu được Lão Lương, vậy giúp lão hán tuyệt vọng này thống khoái chết đi cũng khó có thể nói là bi kịch.
Thiết Tâm Nguyên rời trại lợn trong tiếng cười điên cuồng của Lão Lương, trước khi đi y còn đích thân cho vua lợn ăn viên sáp lớn nhất, một chút như thế với vua lợn mà nói chẳng cần nhai, coi như nuốt vào một hạt đậu.
Lão tốt đổ nước nóng vào thùng, nhìn Thiết Tâm Nguyên trần như nhộng, híp mắt cười đi lấy cái bàn chải lông lợn, kỳ cọ sạch cho con khỉ nghịch ngợm này.
Thiết Tâm Nguyên cực kỳ hài lòng, khi từ dưới nước chui ra, toàn thân đỏ rực bốc hơi như tôm luộc.
Nằm trên giường trúc, thả tóc xuống hơ cho khô, nghe lão tốt lảm nhảm kể chuyện cũ thời tiên đế.
Hôm qua ngủ muộn, giờ ngủ bù, trẻ con mà, ngủ cho dài người.
Lần nữa mở mắt ra thì đã là chập tối rồi, không biết lão tốt đi đâu, Thiết Tâm Nguyên thay quần áo sạch, lại lấy một cái hồ lô nho nhỏ, dùng giấy dầu gói kỹ cho vào lòng, giúp lão tốt đóng cửa, chạy thẳng tới ngõ Tảo Trủng.
Mẹ đã đợi hồi lâu, thấy nhi tử tới trễ trách mắng mấy câu rồi lên xe ngựa.
Tây Thủy Môn đã lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy, khắp nơi đều là sĩ nhân và sĩ nữ y phục là lượt, bọn họ hoặc kết bạn đi, hoặc chắp tay chào nhau, chỉ Nguy lâu huy hoàng, ngâm nga câu thơ thiên cổ "lầu này vòi vọi cao trăm thước, giơ tay tưởng chừng với được sao."
Vậy mà lại có một tiếng hát rất không hòa hợp hòa cùng tiếng lợn đói kêu ỏm tỏi từ trại lợn truyền ra.
Tiểu nương tử chân trắng quá
Ca ca sờ chẳng biết chán
Ban ngày chẳng có lòng làm việc
Mặt trời mãi không ngả về tây
Đột nhiên đâu tới một đám mây
Ca ca liền chui vào phòng ...
Ca ca liền chui vào phòng ...
Lục vương tử Triệu Tông Nghị đứng trước nguy lâu đón khách nhíu mày nói với quản sự:” Làm tên điên đó ngậm miệng, cả đám lợn nữa.”
“ Điện hạ, làm lão cẩu đó ngậm miệng thì dễ, chứ lợn thì khó, nay số lợn đó đã là tài sản của Khai Phong phủ, tiểu nhân không tiện ra tay.” Quản sự khó xử nói:
Triệu Tông Nghị tươi cười chào đón một vị khách, thoát cái quay mặt sang đã trở nên âm trầm:” Không cần biết ngươi dùng cách gì, ta không nói lần thứ hai đâu.”
Quản sự run rẩy, rối rít khom người rời đi.