Chương 121: Thương cổ cường đạo.
Thiết Tâm Nguyên muốn vào Hứa gia, phàm là nơi nữ nhân đó hứng thú, y cũng muốn nhìn xem sao.
Mặc dù không quen người nhà họ Hứa này, có điều y lại quen Vương Mạn vừa mới từ trên xe bước xuống, đó là biểu tỷ của y, vừa mới cùng Nhu Nhi kết hợp kinh doanh, kiếm được rất nhiều tiền.
Vì kiếm thêm tiền, nàng thậm chí không tới chỗ trượng phu đang làm quan mà đưa hoàn thiếp thân tới, Thiết Tâm Nguyên thấy biểu tỷ sắp giống Vương Ngọc di di, cái gì cũng muốn, kết quả cuối cùng là chẳng có được cái gì.
Lặng lẽ lẻn ra sau lưng Vương Mạn, đưa tay bịt mắt nàng.
Vương Mạn giật mình hét lên, sau đó đánh mạnh tay Thiết Tâm Nguyên:” Thập Cửu, đệ làm nhòe trang điểm của tỷ rồi đấy.”
Toàn bộ Vương gia chỉ có một người dám làm như thế, chẳng cần đoán nàng cũng biết là ai.
Thiết Tâm Nguyên cười hì hì đi vòng ra phía trước:” Bôi nhiều thứ lên mặt thế làm gì, tỷ tỷ vốn xinh đẹp, để mặt mộc mới đẹp nhất.”
Vương Mạn lấy ngón tay sửa lại son phấn trên mặt:” Đệ tới đây làm gì?”
Thiết Tâm Nguyên nhìn Vương Mạn một lượt:” Ngắm mỹ nữ.”
Vương Mạn thở dài:” Tỷ tỷ không phải là mỹ nữ, dù là có cũng già rồi.”
“ Không nói tỷ, đệ nói những người vào trước đó.” Thiết Tâm Nguyên rất phũ phàng:
Vương Mạn tức lắm, nhưng tỷ đệ trêu đùa kiểu này với nhau không ít, chẳng để bụng, chỉ nói:” Từ lúc ở Trần Lưu về tới giờ đệ chưa qua nhà lần nào, gia gia nói đệ là thứ lang sói, nuôi mà không thân.”
“ Vậy tối nay đệ theo tỷ về.”
“ Thế còn được, nếu muốn ngắm mỹ nữ thì đi với tỷ, hôm nay Hứa Đông Thăng chiêu đãi khách khứa bỏ vốn lớn đấy.” Vương Mạn vừa nói vừa nhíu mày:” Sao người toàn đất thế này?”
Thiết Tâm Nguyên chỉ cây liễu:” Lúc nãy đệ nấp sau đó ngắm mỹ nữ mà lại.”
Vương Mạn quát một tiếng, đám nha hoàn bà tử ùa tới sửa sang y phục cho Thiết Tâm Nguyên, Vương Mạn còn đích thân tết cho y cái đuôi ngựa, lấy trong hộp trang sức một cái vòng vàng buộc tóc rồi trâm bằng thanh ngọc, gài lên đầu y, một mỹ nam tử khí chất ngời ngời hiện ra làm nàng vô cùng hài lòng.
Thấy Thiết Tâm Nguyên muốn rút ra, giữ tay y lại:” Đứng, đó là cái kim quan đệ dùng khi nhỏ, thật là một mỹ nam tử thế này mà chẳng chịu để ý ăn mặc một chút, lúc nào cũng qua loa tùy tiện.”
“ Í, cái này không phải bị Đường Đường lấy mất, cuối cùng đổi hoa quả ăn sao?”
“ Đệ ngốc à, đồ của đệ, Đường Đường coi như bảo bối ấy chứ, sao có chuyện đổi hoa quả, mà không biết đệ nghĩ thế nào, nữ tử như Đường Đường mà cũng buông tay được.”
Thiết Tâm Nguyên cười ngượng:” Quen quá rồi, không ra tay được.”
“ Đệ và công chúa còn là thanh mai trúc mã đó, sao lại ra tay được, chẳng lẽ vì người ta là công chúa?”
Không ngờ chuyện này mà Đường Đường cũng kể cho biểu tỷ được, Thiết Tâm Nguyên gãi đầu:” Đệ cũng không rõ, nhưng chắc chắn không phải vì nàng là công chúa.”
Vương Mạn thấy phía sau có xe ngựa khác tới, không tiện nói nữa, cùng Thiết Tâm Nguyên đi vào Hứa gia đại trạch.
Thiết Tâm Nguyên lần này xem như mở mắt, trạch viện của Hạ Tủng đã thấy xa hoa rồi vậy mà chưa là gì so với nơi này, trừ gạch lát nền không bọc vàng thì cây cối rụng hết là đều nở bông hoa vàng lóng lánh, chỉ là phó nhân nhìn như hung thần, mấy tên thậm chí mặt còn có vết xẹo rõ ràng là do đao kiếm, hỏi nhỏ:” Tỷ tỷ, cái nhà này xuất thân cường đạo à?”
“ Gần như thế.”
“ Hả, Bao Chửng thích bắt cường đạo nhất sao còn chưa đem chặt đầu?”
“ Chớ nói linh tinh, người ta là hào tộc tây bắc, mua bán ở Tắc Nhĩ Trụ Quốc, Hoa Lạt Tử Mô, qua Hồi Hột, Khiết Đan, Tây Hạ rồi mới mang tới Đại Tống ta. Đó đều là những vùng tứ chiến, thương nhân đi qua đó ai không phải chém giết, dù có làm cường đạo thật thì sao, chỉ cần không cướp bóc ở Đại Tống thì ai quản.”
Thiết Tâm Nguyên tặc lưỡi:” Hay nhỉ, tỷ tỷ, hay là đệ đi tây bắc bắt chước bọn họ làm nghề không vốn, tỷ ở lại Đông Kinh giúp đệ bán tang vật cùng phát tài, đây là chuyện làm ăn một vốn vạn lợi.”
“ Không được, Đàn di chỉ có một mình đệ, đệ mà làm sao, di di sẽ khóc hết nước mắt.”
Tới đại sảnh, Vương Mạn lấy trong ống tay áo ra một thiếp mời rực rỡ ánh kim đặt vào khay trên tay thị nữ, sau đó dẫn Thiết Tâm Nguyên đi vào.
Cái đại sảnh mới thực sự xứng danh đại sảnh, sức chứa phải cả trăm người, năm sáu chục chiếc bàn trà nhỏ đặt trên thảm lông cừu dầy, giữa vẫn còn khoảng không gian rộng, một nhóm nhạc công ngồi sau màn che, yến hội chưa bắt đầu mà tiếng nhạc du dương đã lưu chuyển khắp đại sảnh.
Âm nhạc vừa phải, không khiến người ta thấy ồn ào khó chịu, cũng không ảnh hưởng tới khách khứa đàm thoại.
Được thị nữ dẫn tới chỗ ngồi, Vương Nhu Hoa mắt đảo quanh:” Giờ chưa có mỹ nữ, đợi lát nữa cơ.”
Thiết Tâm Nguyên nhìn thấy Tạp Lạp Nhĩ Gia Mộc Thổ, nhưng không thấy Đằng Nguyên Nhất Vị Hương ngực to đâu, còn đại sảnh đa phần là thương cổ béo ù chạy qua chạy lại bắt chuyện lôi kéo quan hệ.
Buồn chán hỏi: “ Tỷ tỷ, lần này tỷ tới để bán hay mua vậy?”
“ Đương nhiên là bán, thật không thấy ai như đệ, ném hết việc cho đám nữ nhân bọn tỷ rồi chạy mất tích, khi chia tiền thì về. Cái thằng béo thích khóc kia tính toàn chi li làm tỷ chẳng được tỷ lợi nào, cũng không nhìn xem tỷ đây đường đường quan gia phu nhân lại xuất đầu lộ diện đi bán mấy món đồ thiếp thân của nữ nhân vất vả cỡ nào ...” Vương Mạn kể khổ, còn chấm mấy giọt nước mắt không tồn tại:
“ Được rồi, đệ về xử lý nó.” Thiết Tâm Nguyên vỗ ngực hứa hẹn, còn chuyện lợi nhuận thì không nói tới nữa chữ:
Vương Mạn hậm hực nhéo tay y mấy cái:” Gần đây buôn bán ở Đông Kinh không thuận lợi nữa, may mà Hứa Đông Thăng nói muốn nhập một lượng hàng lớn bán cho phiên bang. Tỷ tỷ liền để Hồng cô ra mặt tổ chức một nhóm ca kỹ mặc tiết y nhảy múa một phen, xem có thu hoạch bất ngờ gì không?”
Nghe nói có biểu diễn nội y, miệng Thiết Tâm Nguyên bất giác cười toét ra, thế là bị nhéo cái nữa.