Chương 120: Gặp lại quỷ ảnh.
Thủy Châu Nhi ở bên che miệng cười trộm, hắn thấy đem A Đại A Nhị đi giới thiệu với người khác là chuyện cực kỳ thú vị, mắt nhìn chằm vào đũng quần Hỏa Nhi đợi xem nước đái phun ra ...
Đợi tới bữa trưa thì mọi người trong Xảo Trang đều đã gặp mặt A Đại, A Nhị, phản ứng mỗi người một kiểu, cũng có người đái ra quần như Thủy Châu Nhi mong đợi, người bật khóc tại chỗ, người lao vào phòng đóng cửa lại đến ngay cả Bao Tử cũng thộn mặt ra chỉ là đầu óc chậm chạp khiến hắn không biết phải phán ứng thế nào... Hay dở gì thì coi như làm quen rồi, không có ai lấy vũ khí ra đánh đuổi.
Thiết Tâm Nguyên tin rằng đám huynh đệ tỷ muội của mình thích ứng nhanh thôi.
Nhu Nhi tính cách ôn nhu biết chắp sóc người nhất, muốn làm cho A Đại, A Nhị một bộ y phục mới phù hợp hơn, nhưng không dám tới gần đo kích thước.
Thủy Châu Nhi tự nhận mình đã là người quen của huynh đệ họ nên xung phong, chạy quanh ra lệnh A Đại, A Nhị giơ chân giơ tay đo đạc, khiến các vị tỷ tỷ đều khen không ngớt miệng. Đám Hỏa Nhi chỉ dám thập thò ngoài cửa nhìn cái mặt nhơn nhơn đắc ý của Thủy Châu Nhi thì ghét lắm, lần lượt đi vào ..
Thế là chỉ một ngày, A Đại A Nhị chuyện gì cũng hứng thú liền làm quen với từng người trong nhà.
Bây giờ không cần mình nữa rồi, sau khi nhờ Thủy Châu Nhi chiếu cố huynh đệ họ liền về nhà, hôm qua đã không về, hôm nay còn biệt tăm thì tối khỏi về nữa.
Giờ này mẹ hẳn là ở cửa hiệu Tây Thủy Môn nên Thiết Tâm Nguyên tới thẳng cửa hiệu, vừa ngồi xuống bảo hỏa kế mang cho cốc trà, chưa uống ngụm nào đã bị mẹ tóm cổ kéo vào gian bên trong.
Trên bàn bày đủ các món đồ thêu thùa, Vương Nhu Hoa yêu cầu Thiết Tâm Nguyên chọn ra hai món.
Nhìn là biết làm gì rồi, nhưng chả lẽ người thêu thùa giỏi thì nhất định là người tốt?
Cho dù là muốn kiếm nha hoàn, Thiết Tâm Nguyên thấy gọi Thủy Châu Nhi tới ngửi rồi mới quyết định còn hơn.
“ Không cần đâu mẹ, người chứ đâu phải gia súc mà mua bán ...”
Vương Nhu Hoa cắt lời ngay:” Bây giờ con là tước gia, không có nha hoàn hầu hạ thì làm sao được, người ta chê cười đấy. Với lại lần trước ...”
Thiết Tâm Nguyên rối rít xua tay:” Được rồi, được rồi, mẹ đừng nhắc chuyện ấy nữa, dù sao mẹ để con nhìn mặt đã chứ .”
Vương Nhu Hoa cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu nhi tử:” Đều ở trong phòng Trương ma ma, sắp ra rồi, con nhìn qua cửa sổ này là được.”
Đầu óc Thiết Tâm Nguyên lúc này chỉ nghĩ tới đàn ngựa mà A Nhị nói ở Hoành Sơn, nếu có đàn ngựa đó, có khi mình đứng vững chân được ở tây bắc cũng không chừng. Đại Tống tuy nhiều ngựa, nhưng không phải loại thích hợp xung phong hãm trận, chân chính quyết định sức mạnh của kỵ binh là tố chất chiến mã.
Kỵ binh, kỵ binh, kỵ xếp trước binh, thế là đủ hiểu.
Bên ngoài có một đoàn nữ tử mặc chiếc áo chẽn sát người màu xanh xanh đỏ đỏ đi ra, vài người đã thấy Thiết Tâm Nguyên nấp sau cửa sổ, còn cố ý vờ như không biết, nhưng vô tình xoay mặt sang để y nhìn cho rõ.
Nhìn liếc mắt qua một cái thôi đã không có hứng thú gì nữa rồi.
Toàn là tiểu nha đầu mười một mười hai, mặt non choèn choẹt, tóc hoe hoe, thế đã đành đi, trẻ con phải ra trẻ con, vậy là còn ưỡn a ưỡn ẹo bắt chước người làm làm điệu bộ quyến rũ, Thiết Tâm Nguyên lại không phải Triệu Trinh.
Vương Nhu Hoa và Trương ma ma hài lòng lắm, những cô nương này họ đều cất công sàng lọc, có khi chẳng phải một hai mà đều bị nhi tử nhìn trúng cũng chưa bên chừng.
Nhưng vào phòng không thấy Thiết Tâm Nguyên đâu, chỉ có một tờ giấy, bên trên viết hai chữ lớn choán hết mặt giấy.
KHÔNG ĐƯỢC!
Toàn bộ bất mãn đều phát tiết vào hai chữ này rồi.
“ Tiểu lang quân nhà ta đúng là người tình thâm.” Trương ma ma cảm động, công chúa có ngươi quy thuộc như vậy thật may mắn:
Vương Nhu Hoa không nghĩ thế, nhớ lại khuôn mặt diễm lệ thành thục, thân hình lả lướt của đạo cô kia, nhi tử không nhìn trúng tiểu cô nương là có lý do.
Chỉ là muốn tìm một nha hoàn như đạo cô đó thì quá khó.
Trương ma ma thấy Vương Nhu Hoa nhíu mày thì cười khuyên:” Loại chuyện này phải tùy duyên, tiểu lang quân nhà ta là thiếu niên anh tài, tầm mắt cao một chút cũng là phải.”
Vương Nhu Hoa cười khổ:” Đứa bé này từ nhỏ có chủ kiến lắm, đừng thấy nó luôn ngoan ngoãn nghe lời người mẹ này, một khi không hợp ý nó, nó có cách để chúng ta phải làm theo ý mình.”
“ Ra là làm mẹ thần đồng cũng không dễ.”
“ Chuyện này xem ý nó vậy, thành Đông Kinh đúng là chẳng có mấy mỹ nữ.”
Thiết Tâm Nguyên nghĩ khác, ngồi ở bên bờ sông một lúc thôi ít nhất y thấy bốn chiếc kiệu, bên trong toàn là quốc sắc thiên hương, đều không che mặt, đi qua bên cạnh y, vào một đại trạch cực lớn.
Các mỹ nữ hình như chẳng ai nhìn Thiết Tâm Nguyên một cái.
Từ nha hoàn bên cạnh họ ôm đủ các loại nhạc khí mà xét, hộ kia đêm nay náo nhiệt lắm.
Ở Đông Kinh, các nhà quyền quý thường sống ở chỗ cao, còn nơi phong cảnh hữu tình gần sông thường thường bị phú hào chiếm cứ.
Không phải là quyền quý không thích nơi mỹ lệ, mà là bọn họ phải sống đời đời ở Đông Kinh, chả ai muốn một ngày bị nước sông nhấn chìm.
Muốn xây dựng trạch viện lớn bên sông thì riêng làm móng đã là khoản chi tiêu cực lớn, thêm vào có nhiều cửa cống ngầm ở bên sông nên quyền quý chủ động bỏ những nơi như vậy.
Thương cổ thì tất nhiên không chê, bọn họ còn cần bến tàu để vận chuyển hàng hóa, vì thế trạch viện lớn kỳ thực cũng là một cái kho cực lớn.
Cái nhà họ Hứa này xem ra rất náo nhiệt.
Một nhóm người Hồi Hột đi qua bên Thiết Tâm Nguyên, gió tối mát lạnh mang theo mùi vị rất nặng chui vào mũi y, viên tướng quân từng bị Xảo Nhi cướp mất vẫn thạch cũng có mặt, được một người trung gian đi giày âm dương dẫn vào trạch viện.
Giữa đội ngũ người Hồi Hột, Thiết Tâm Nguyên nhìn thấy một người thú vị, mặc dù mặc áo da dầy, nhưng đồi ngực nảy nở quá mức đã bán đứng thân phận.
Y lập tức hiểu ra vì sao tờ giấy kia lại bảo mình tới nơi này, phải căm ơn đám huynh đệ lưu manh của Xảo Nhi, Xảo Nhi nói quả không sai, những người chắc khác gì nha dịch ở Đông Kinh.
Sau việc này phải cảm tạ họ một phen.
Vì nữ nhân kia là Đằng Nguyên Nhất Vị Hương, một mỹ nhân chỉ gặp một lần thật khó quên.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.