Ngân Hồ

Chương 135: Xảo Nhi gây họa. (2)

Chương 135: Xảo Nhi gây họa. (2)


Tiểu Xảo Nhi thấy bộ dạng Thiết Tâm Nguyên như thế thì đắc ý lắm: “ Đắc Ý lâu thì chưa vào được, kho vàng của họ dùng đá xanh chất thành, ta thử rồi, không phải một ngày mà được. Còn cả chỗ Khai Phong phủ nữa, đường hầm nơi đó đã sụt, nguy hiểm lắm, nên ta bỏ ý định vào Khai Phong phủ xem.”
“ Ngươi, ngươi …. ngươi điên rồi à, sao dám vào đó, bất kể ngươi vào đó làm gì cũng có vô số người truy lùng ngươi, thể diện quan phủ không thể mất.”
Thiết Tâm Nguyên vò đầu, vừa giận vừa sợ, lưỡi líu cả lại:” Xảo Nhi, ta không phản đối ngươi đi làm chuyện ngươi thích, nhưng trước khi làm việc gì cũng phải có kế hoạch, từ hành động cho tới lúc bỏ trốn, thậm chí là kế hoạch ứng phó bất trắc. Hơn nữa đừng bao giờ lấy ăn trộm làm mục đích của ngươi, nó chỉ là thủ đoạn phục vụ mục đích. Tin ta đi, ngươi cứ làm bừa làm bậy thế này, rồi có ngày hối hận, sinh mệnh quý gia, đừng lãng phí ở chuyện vỗ nghĩa.”
“ Trộm rượu không thể làm một mình, ai giúp ngươi, Tiểu Linh Nhi hay Tiểu Phúc Nhi?”
Tiểu Xảo Nhi hơi xấu hổ:” Cả hai đứa nó, đừng lo, ta chỉ tới hai lần thôi ...”
"Bốp!" Thiết Tâm Nguyên nhảy hẳn lên vung tay tát thật lực:
Tiểu Xảo Nhi ôm mặt không dám tin nhìn Thiết Tâm Nguyên:” Ngươi đánh ta?”
“ HAI LẦN???” Thiết Tâm Nguyên rống lên, thở phì phì hồi lâu mới bình tĩnh lại, trở tay tát mình một cái: “ Nếu ta đủ tàn nhẫn, nếu chúng ta không phải là huynh đệ mà chỉ là đồng bọn tạm thời thì vừa rồi ta giết ngươi, con bà nó, ngươi không biết bản thân đã làm cái gì à?”
Tiểu Xảo Nhi vốn nổi giận, nhìn Thiết Tâm Nguyên ôm đầu ngồi dưới đất, có vẻ sợ hãi tới tột cùng rồi. Hắn biết thằng nhóc này to gan lắm, nếu có phản ứng như thế chắc là chuyện lớn, mấp máy môi hồi lâu mới nói ra được:” Ý ngươi ta là sai lớn rồi à? Ta chỉ trộm hai xe rượu ...”
“ Hai xe? Hai xe!?? Con bà Xảo Nhi, đầu óc ngươi bị lừa đá à? “ Thiết Tâm Nguyên nghe tới đó bật dậy, rít lên: “ Ngươi không nghe bản thân phun ra những lời thế nào?? Hai xe Lê Hoa Bạch và Ngọc Đống Xuân, đó là số tài sản mà người bình thường làm ruộng cả đời cũng không thể mua nổi.”
Tiểu Xảo Nhi bực mình phất tay:” Yên tâm đi, ta không giống đám ngu xuẩn kia để đám nha dịch bắt được đâu, khỏi lo.”
Thiết Tâm Nguyên càng giận hơn:” Vậy là chỉ cần không bị bắt thì ngươi định tiếp tục làm ăn trộm, ta nói vậy mà ngươi không hiểu à, ta không muốn ngươi làm tên ăn trộm, hiểu chưa?”
“ Nghe ra, nhưng ta thấy làm ăn trộm rất tốt, từ khi cha mẹ ta chết, có ngày nào ta không làm trộm? Ngươi nghĩ đám đệ muội ta nhặt về làm sao sống được tới bây giờ? Ta có người mẹ như di di cho ăn à? Tất cả là nhờ đi ăn trộm đấy.”
“Cho ngươi biết ta còn trộm gạo, trộm thuốc, trộm cả ở thanh lâu, ta cho tay vào túi người ta trộm tiền, nằm dưới máng lợn trộm thức ăn của lợn ... Không chỉ trộm ta còn cướp, con mẹ nó ta cướp nửa cái bánh của thằng bé đang ăn dở, sau khi chân bị thương mới không ăn trộm nữa.” Tiểu Xảo Nhi càng nói càng hùng hổ, nước mắt chảy ra, lau thế nào cũng không được, thẹn quá hóa giận, ấn Thiết Tâm Nguyên xuống đống mùn cưa đấm thùm thụp lên lưng y:” Con mẹ nó tưởng lão tử không muốn sống tử tế à, nhưng cha mẹ ta chết cả rồi, ngươi khinh lão tử chứ gì ...”
Không biết từ lúc nào ngoài cửa sổ hột hàng cái đầu nhỏ nhô lên, một nữ hài tử sợ hãi hô:” Đừng đánh nữa, Nguyên ca nhi chết đấy ...”
Tiểu Xảo Nhi thở hồng hộc đứng dậy, nhặt bình rượu lên, ợ một hơi, mặt đỏ au ngả người xuống đống mùn cưa.
Đám trẻ con đùn đẩy nhau một lúc, cuối cùng Tiểu Linh Nhi run run đi vào, không dám nói, chỉ hai người, muốn hỏi vì sao lại đánh nhau.
“ Xảo Nhi uống say thôi.” Thiết Tâm Nguyên ê ẩm bò dậy, giải thích đơn giản, chỉ bình rượu trên mặt đất:” Đập vỡ thứ này, chôn đi, trong nhà tuyệt đối không thể có nó. Nói cho ta biết, số rượu khác ở đâu?”
Tiểu Linh Nhi liếc trái liếc phải, bới đống mùn cưa trong cùng, không ngờ ở dưới là sáu mươi cái vò rượu to bằng đầu người, đều đóng dấu Lê Hoa Bạch và Ngọc Đống Xuân.
Thiết Tâm Nguyên nghiến răng phủ tạm mùn cưa lên, tức tối đá đít Tiểu Xảo Nhi mấy cái, tên này vẫn nằm im như ngủ say, thừa biết hắn giả vờ, chẳng qua vừa rồi đánh mình nên giả say trốn thôi, đá thêm phát nữa, đi vòng vòng quanh phòng mộc.
Đi hồi lâu cuối cùng y ra quyết định, chỉ ra ngoài nói:” Gọi Phúc Nhi vào đây, đào hố, càng sâu càng tốt, chôn xuống, không cho Xảo Nhi uống dù chỉ một ngụm, khốn kiếp, các ngươi đi trộm hai lần, còn trộm nhiều như thế, người ta biết rồi, sở dĩ không lên tiếng là đợi các ngươi tới lần nữa.”
“ Tới khi đó vật chứng đầy đủ, thứ đắt tiền như thế này, đi đầy là may, biết Tôn Dương chính điếm là cái gì không? Rất có khả năng do huân quý nước Liêu mở, thứ rượu Lê Hoa Bạch này ở Liêu cũng không phải người thường uống được đâu.”
“ Người ta chắc chắn đang âm thầm điều tra, cho nên ngậm miệng cho chặt, nằm mơ cũng không được nói ra, rõ chưa?”
Tiểu Linh Nhi kinh hãi, lập tức ôm chặt miệng gật đầu, biểu thị đánh chết cũng không nói.
Một lúc sau Tiểu Linh Nhi và Tiểu Phúc Nhi mang cuốc vào phòng mộc, Thiết Tâm Nguyên ra ngoài an ủi đám nữ hài tử, đầu óc thì xoay chuyển như chớp, tính toán biện pháp vượt qua nguy cơ này, đây không phải chuyện đùa, người ta báo quan còn đỡ, không báo quan mới là đáng sợ, một đám nhóc ăn mày, có chuyện gì xảy ra e chẳng ai bênh vực.
Phải làm sao bây giờ, trước tiên phải làm rõ tình hình trước, Âu Dương chính điếm không phải nơi có thể tùy tiện ra vào.
Đúng lúc này có một tiếng hô lớn từ ngoài cửa truyền vào: “ Mấy đứa đâu cả rồi, sao ngày Tết trốn trong phòng thế, ra đây nào, ta và Tô tỷ tỷ có quà đây.”
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất