Ngân Hồ

Chương 136: Tự làm tự chịu.

Chương 136: Tự làm tự chịu.


Dương Hoài Ngọc hôm nay rất tuấn tú, một thân bào phục lam nhạt, thân hình cao lớn cùng Tô Mi phong tư yêu kiều ở bên, ai nhìn cũng phải khen là một đôi người ngọc.
Thấy hai người này, lông mày đang nhíu chặt của Thiết Tâm Nguyên giãn ra ngay, cười hì hì đi tới chúc mừng.
Nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Thiết Tâm Nguyên, Dương Hoài Ngọc rụt người ra đằng sau cảnh giác, ngược lại Tô Mi đi lên phía trước chắn đường, hai tay chống hông:” Có gì nói thẳng đi!”
Thiết Tâm Nguyên vờ không hiểu:” Chỉ chúc mừng hai vị thôi mà.”
Tô Mi cười nhạt:” Chúc mừng gì, chẳng phải trước kia ngươi cho rằng ta cản trở Dương đại ca tiến bộ sao?”
Tên dại gái khốn kiếp còn chuyện gì chưa kể không, bụng chửi thầm, bề ngoài Thiết Tâm Nguyên tỏ ra oan ức: “ Ha ha ha, đó là trước kia, cô luôn trốn trong khuê phòng không gặp được, tất nhiên là sinh hiểu lầm, nghĩ cô giống nữ nhi Ngô bà bà. Nếu là kiều nương tử đại môn bất xuất nhị môn bất mại, đều gia thế không tệ, đều có tính cách thích giàu chê nghèo. Tô nương tử, loại khuê nữ của Ngô bà bà có thể cưới được sao?”
Tô Mi nhíu mày:” Trước kia không biết con người bản nương tử, vậy không tính nợ cũ nữa, giờ sao chỉ cần ta lên tiếng là ngươi chạy mất.”
Thiết Tâm Nguyên đỏ mặt thẹn thùng:” Biết làm sao, ta thấy tiểu nương tử xinh đẹp là đỏ mặt, nói chuyện không lưu loát, chẳng chạy thì đợi bêu xấu à?”
Tô Mi cười khanh khách vài tiếng, thoáng cái khuôn mặt xinh đẹp đã lạnh như băng sương, quay đầu bá đạo nói với Dương Hoài Ngọc:” Lát nữa y đề xuất yêu cầu gì cũng không được nhận.”
Dương Hoài Ngọc gật đầu tắp lự, còn giang tay nhăn mặt với Thiết Tâm Nguyên, ý bảo chịu thua.
Thiết Tâm Nguyên thở dài:” Ài, ta sáng tác một bài trường đoản, muốn mời hai vị giám thưởng, không ngờ hai vị chút thể diện này cũng không cấp.”
Dương Hoài Ngọc có chút không đành lòng, định lên tiếng thì Tô Mi ngăn lại, bĩu môi trào phúng:” Đọc ra nghe coi.”
“ Cái gì mà đọc ra nghe coi, kỹ nữ vì nghe thi từ ...”
“ Ngươi dám nói bậy bạ à?” Tô Mi nổi giận quát:” Đừng cho rằng bản nương tử không biết đánh người, cho ngươi biết, từ nhỏ cha mẹ ta coi ta là nam hài, mấy vị đường huynh không đánh lại ta, tên nhóc con bé xíu như ngươi làm điểm tâm cho ta cũng không đủ.”
Bản chất bạo ngược, Thiết Tâm Nguyên chửi thầm trong lòng, tác thành cho hai người này đúng là sai lầm, giờ trái đắng mình gieo thì mình phải tự nuốt: “ Ta chỉ muốn nói, kỹ nữ muốn nghe thường dùng rượu tiếp đãi.”
Dương Hoài Ngọc thấy mặt Tô Mi đanh lại, vội đi lên giàn hòa:” Được rồi, được rồi, Tô Mi thích nghe trường đoản, thế nào ngươi mới đọc đây?”
“ Muội biết y muốn đọc cái gì, nghe rõ nhé, một con ếch màu xanh, ngồi ở giữa ao nước, người tới nó chẳng sợ, nhảy lạch bạch lạch bạch.” Tô Mi đanh đá đọc:
Thiết Tâm Nguyên cười thê lương vẫy tay với Dương Hoài Ngọc, xoay người bước đi thở dài:
“Lục lục lọi lọi
Lạnh lạnh lùng lùng
Lúc mới ấm còn rét
Càng thêm khó ngủ
Rượu nhạt đôi ba chén
Chống sao nổi gió tối lạnh
Nhạn bay qua
Lòng quặn thắt
Lại đúng người quen cũ.”
Với nữ tử như Tô Mi mà nói, tiền bạc, quyền thế chẳng là gì, Dương Hoài Ngọc cũng không phải là phu mà quân nàng mong đợi, chẳng qua là vào thời khắc nào đó bị hắn lay động trái tim thôi. Nếu như thi từ của Lý Thanh Chiếu mà không làm nàng phát cuồng, Thiết Tâm Nguyên thấy tuyệt thế tài nữ này uổng công tới nhân gian.
“ Á ...”
Thiết Tâm Nguyên đi được chín bước thì quả nhiên Tô Mi có phản ứng, vừa nhếch mép đắc ý quay lại thì một đôi tay trắng muốt như ngọc bóp cổ lắc lấy lắc để:” Mau nói, mau nói, làm sao ngươi viết ra được?”
“ Mi muội, Mi muội mau buông ra, y mới nói được.” Dương Hoài Ngọc thấy mặt Thiết Tâm Nguyên tím ngắt, mắt trắng dã hết hồn gỡ tay nàng:
“ Khụ, khụ ...” Thiết Tâm Nguyên thoát thân lảo đảo lùi lại ho liên hồi, thất kinh nhìn Tô Mi không dám tin, hôm nay xem như đã hiểu được một đạo lý rồi, đừng có quá thân thiết với nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Nếu như có thể trải qua giấc xuân khi còn tương đối xa lạ thì đừng bỏ lỡ, khi còn xa lạ nữ tử đó ai nấy dịu dàng mê đắm, cho dù một cái cúi đầu, một cái liếc mắt cũng đầy cảm giác mỹ hảo nhân gian.
Một khi quen thuộc rồi thì ôi thôi ...
Tô Mi xưa nay có tiếng danh môn khuê tú, chẳng những tài hoa hơn người, chữ viết rất đẹp, đến khi Thiết Tâm Nguyên bị lắc tới mặt mày choáng váng mới lĩnh ngộ ra, người ta vì sao xưa nay chỉ khen Tô Mi là tài nữ, là nhà thư pháp, nhưng tuyệt đối không nói tới tính cách.
Nhận ra vừa rồi mình thất thố, Tô Mi xấu hổ vô cùng, sắc mặt đỏ bừng lại thêm muôn phần kiều diễm, nhưng lúc này đến cả Thủy Châu Nhi sán nàng nhất cũng thập thò sau cửa không dám ra. Tô Mi lấy ống tay áo che mặt làm bộ xấu hổ, nhưng ở phía sau lại trừng mắt với Dương Hoài Ngọc.
Thiết Tâm Nguyên tranh thủ ra điều kiện ngay:” Tôn Dương chính điếm, Lê hoa bạch ba bình.”
Dương Hoài Ngọc hồi tỉnh, để cho qua sự lúng túng vừa rồi, cười sang sảng:” Hay, hay lắm, ta cũng muốn uống Lê hoa bạch đã lâu, chỉ là hai ta mà tới người ta không để ý, cần Mi muội xuất mã, nghe nói Tô gia gia còn cất trữ ít rượu.”
Tô Mi miễn cưỡng nói:” Rượu của a gia không còn nhiều nữa, lần trước giúp a gia đi lấy còn bốn bình thôi. Nói trước, hôm nay thất thái suýt nữa làm Nguyên ca nhi bị thương, cho y ba bình coi bồi tội, Dương đại ca chỉ được uống hai bình, nếu nhiều hơn muội không thể ăn nói với a gia.”
Thiết Tâm Nguyên xoa xoa cổ họng:” Không tệ, không tệ ...”
Cổng chào của Tôn Dương chính điếm còn hùng vĩ hơn lần trước, chỉ là thêm một cái lan can, đó là thay đối do lần trước Vương Hoài Lễ bị ngã.
Cho dù là năm mới nơi này vẫn đông nghìn nghịt, có điều chỗ đông người là bên thải lâu, còn đài cao có tiếng đàn sáo truyền ra, u tĩnh khác thường.
Có thể lên đài cao ắt phải là phú quý, Thiết Tâm Nguyên nhìn một lão hán to béo được hai thanh y tiểu thỉ dìu đỡ, thở hổn hển lên đài.
Vừa tới đài cao liền chỉ chưởng quầy đón khách ở cửa:
“ Lão Đặng, uống một ngụm rượu của ông thật chẳng dễ tí nào, làm ta mệt gần chết.”
Đặng bát gia là người giao du tứ hải, nghe Khâu ông nói thế liền chắp tay cười:” Khâu ông nói đùa rồi, Đặng mỗ cũng biết lập đài cao lên xuống không dễ, cách đây không lâu còn có một vị xảy chân ngã xuống thiếu chút nữa mất nửa cái mạng.”
“ Nhưng lập đài cao là chủ ý của đông ông, Lão Đặng thành nghe thôi, lần sau Khâu ông tới nói trước một tiếng, Đặng bát nhất định xuống lầu cõng ngài lên.”
Khâu ông rất hài lòng thái độ của Đặng bát gia, gật gù hỏi:” Rượu của lão phu vẫn ổn thỏa chứ?”
Mắt Đặng bát gia thoáng hiện sát khí:” Tất nhiên ạ, mời ngài vào, hôm nay trong hiệu có món dê nướng cả con của Khiết Đan, không thể không thử.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất