Chương 140: Lão tiên sinh.
Một tiếng khóc lớn xé lòng phát ra, bà tử hung dữ gia cuối cùng cũng tỉnh lại từ ác mộng làm mất nhi tử huyện lệnh, nhìn hai bàn tay đẫm máu của mình khóc thảm thiết.
Thiết Tâm Nguyên kéo Tiểu Xảo Nhi:” Đi thôi không cần lo nữa, đích thân bắt hung thủ trộm con của huyện lệnh, chẳng những không sai mà còn có công, đám nha hoàn bà tử trong nhà đại hộ khéo lắm, bọn họ biết nói thế nào mới có lợi cho mình.”
Tiểu Xảo Nhi chỉ Thôi đồ tể co giật trong vũng máu:” Hắn không sống nổi.”
“ Tất nhiên, đó là bài học cho ngươi đấy, ngàn vạn lần đừng để bị thương đùi trong, ở đó có huyết quản, một khi bị thủng thì trong vòng một tuần hương ngươi sẽ mất máu mà chết.”
“ Nói với ta làm gì?”
Thiết Tâm Nguyên cười nhạt:” Trộm bị đánh chết ở Đông Kinh còn ít à, nói để một ngày ngươi bị bắt thì biết tránh chỗ yếu hại, dùng chỗ thịt dày mà chịu gậy gộc của người ta.”
“ Á ....” Tiểu Xảo Nhi ôm đầu bỏ chạy, hắn không chịu nổi sự dày vò của Thiết Tâm Nguyên, thề lần sau không ăn trộm nữa, nếu không chưa bị người ta bắt đã bị chết phiền ...
Thiết Tâm Nguyên nhàn nhã đeo túi hai quai mà chỉ mình mới có, đi về ngõ Phá La.
Kế hoạch hoàn thành bước đầu, giờ phải tìm người có thể thay thế Thôi đồ tể tới Phúc Thọ động, người như vậy không dễ tìm, không đủ thông minh thì sớm muộn cũng có kết cục như Thôi đồ tể, quá thông minh rõ ràng là long đầu Cái Bang sẽ không thích.
Đừng thấy ai cũng khinh bỉ Thôi đồ tể mà lầm, về tới nhà là hâm mộ người ta ăn sung mặc sướng, số này không phải ít.
Con người bản tính muốn leo lên, chỉ cần có thể lao cao, không cần biết mình dẫm lên là thứ cành gì.
Người xấu làm việc tốt chẳng ai tin, người tốt làm việc xấu đa phần được tha thứ, dân gian Đại Tống không thiếu những văn nhân nghèo túng mà khí cốt vững vàng.
Những người như thế thường không biết biến thông, bọn họ làm việc ít hợp với tình lý, chỉ cần hợp với đại nghĩa của thánh nhân.
Mọi người đều biết lão tiên sinh thủ cựu như thế căn bản không làm được việc kỳ, thế mà lạ cái, bất kể nhà ai có việc đều mang lễ vật tới thỉnh giáo lão tiên sinh.
Lão tiên sinh như thế tín nghĩa nổi tiếng dân gian, cả chuyện ông ta không nên quản đều có bóng dáng ông ta, hôm nay đem nữ nhân không biết liêm sỉ trong gia tộc dìm xuống ao, nhìn bong bóng nổi lên mặt nước rồi ông ta vẫn hận nghiến răng.
Ngày mai có một đứa con bất hiếu vì không thích tức phụ cha tìm cho mình, ông ta chửi đến khi đứa con bất hiếu kia mặt đẫm lệ dẫn nữ tử cười gian vào động phòng mới thỏa mãn.
Tây Thủy Môn có một vị tiên sinh như thế, tên là Đơn Viễn Hành, tên rất hay, nhưng mà chưa bao giờ đi xa, càng chưa bao giờ đi xa cầu học.
Năm mươi tư tuổi rồi, trước kia sống góa cùng lão nương bảy mươi ba và tiểu khuê nữ mười sáu, lão bà một lần xuất môn không trở về. Dù nhiều người dứt khoát thề với ông ta, lão bà của ông ta chạy theo một người trẻ tuổi, ông ta không tin, ai nói thế ông ta nhổ nước bọt vào mặt. Ông ta cho rằng lão bà không về do bị Cái Bang ám toán.
Nghe nói hồi còn trẻ ông ta từng có kế hoạch đi xa, chỉ tiếc rằng về sau không làm được, ông ta cho rằng câu khi cha mẹ còn không nên đi xa là khuôn vàng thước ngọc, ân nuôi dưỡng chưa báo đáp đã đi cầu học thì đó là lẫn lộn đầu đuôi, không phải chính đồ.
Kế hoạch mới nhất của ông ta là đợi lão nương qua đời, khuê nữ xuất giá, cầm đao xông vào động Phúc Thọ tìm đám ăn mày liều mình ngọc đá cùng tan.
Đó là kế hoạch lập ra mười năm trước, khi đó chưa thực hiện là vì trách nhiệm chưa hoàn thành, giờ cuối cùng có thể thực thi rồi, lão nương tuổi cao qua đời năm ngoái, khuê nữ mùng một Tết mang tang gả cho nhi tử bằng hữu, thế là mỗi ngày ông ta chỉ uống rượu và mài đao.
Khi Thiết Tâm Nguyên tìm tới nhà thì lão phu tử vẫn đang mài đao, không biết ông ta mài ra sao mà đá mài lõm cả vào, đao vẫn chưa mài xong.
Nhìn mức độ mòn của đá mài, dù là đại đao cũng bị ông ta mài thành chùy thủ mới đúng.
“ Đó là thanh đao thứ ba của lão phu.”
Thấy Thiết Tâm Nguyên vào sân, Đơn Viễn Hành liền giải thích, xem ra ông ta đã giải thích nhiều lần lắm rồi, nên ngay cả một đứa trẻ bước vào cũng theo thói quen nói một câu.
“ Lão tiên sinh không mài đao mà mài tâm.” Thiết Tâm Nguyên lấy một bình Lê hoa bạch đặt trước mặt lão tiên sinh:
Đơn Viễn Hành nhìn vò rượu cười:” Chớ trộm rượu tốt của mẹ ngươi, rượu này giá không rẻ, mẹ ngươi bán bánh canh cả tháng cũng không mua nổi một vò đâu.”
Cái sân gạch chỉ rộng có mười bước chân, chẳng có cây hay giếng nước, Thiết Tâm Nguyên đành ngồi xổm xuống:” Vò rượu này do bằng hữu tặng tiểu tử, tiểu tử còn nhỏ không uống, mẹ tiểu tử không uống rượu, nên mang tới cho ngài.”
Đơn Viễn Hành bỏ thanh đao đã mài sứt mẻ xuống:” Không thẹn là thần đồng được thánh thượng khen ngợi, vậy ngươi nói xem rốt cuộc lão phu mài tâm gì?”
Thiết Tâm Nguyên không đáp mà đem cái ruột tượng thêu đào thọ từ trong túi ra, đặt trước mặt Đơn Viễn Hành.
Kiến thức của Đơn Viễn Hành về Phúc Thọ động vượt xa nhiều người, nhiều dấu hiệu đó liền biến sắc, cầm lên tay sờ hồi lâu:” Ngươi là trẻ nhỏ, dù có tài của Cam La, nhưng cũng đừng đối đầu với Phúc Thọ động, e liên lụy tơi mẹ ngươi. Lão phu nhiều lần dâng thư lên huyện nha, xin quan phủ ra mặt trừ nhọt độc nhưng vô ích. Ngươi là đứa bé thì làm gì được chứng?”
Thiết Tâm Nguyên kể:” Tiểu tử ở trên đường nhìn thấy Thôi đồ tể bị người ta đánh chết, thu cái ruột tượng này về, sợ một số người có lòng tham đem tiền đi tiêu, như thế nhà trả tiền chuộc sẽ không nhận được người thân về.”
Đơn Viễn Hành kéo sợi dây thừng đầy nút buộc ra nói:” Nếu ngươi giải được hàm nghĩa của nó thì lão phu đi.”
Thiết Tâm Nguyên nhìn hai mươi cái nút trên dây thừng mà nhíu mày.
Đơn Viễn Hành chỉ nút thắt giải thích:” Phúc Thọ động dọc ngang chằng chịt, nơi đó có thể coi là vùng trời khác, nếu không giải được bí mật của dây thừng, không ai có thể vào Phúc Thọ động giao dịch với chúng.”
Thiết Tâm Nguyên không biết việc này, song không làm khó được y, quan sát sợi dây thừng suy đoán:” Trí tuệ người ô lạn không cao, ở nơi hầm ngầm chằng chịt đó đi lại cần một mục tiêu để đối chiếu, tiểu tử nghĩ nút thắt này chính là chìa khóa vào Phúc Thọ động.”