Chương 154: Đứa bé đáng sợ.
“ Tổng cộng bán được cho bảy mười ba hiệu in sách, tiền đã thu về, còn dư hơn năm trăm sáu mốt quan tiền.” Trong phòng không có trưởng bối, Tô Mi ngồi ngay xuống lên mặt đại tỷ, lại còn ngồi vắt chéo chân nữa:
“ Tiền là do cô và Dương đại ca bỏ ra, ta không cần bỏ xu nào, không cần nói với ta.” Thiết Tâm Nguyên đưa cuốn sách nhỏ cho Tô Mi:” Giờ bán cuốn này lần nữa, phải giá cao nhé.”
Tô Mi lật xem bên trong có đánh giá rõ ràng do ba lão cung phụng, nàng làm một lần nên hiểu rồi, dù nàng bán lần nữa cho mấy hiệu in sách nhất định vẫn được giá:” Thật không biết ngươi định giúp Dương đại ca hay là kiếm tiền nữa.”
Nói là thế nàng vẫn đứng lên đi luôn, thứ này phải nhanh, hai ngày nữa không đáng tiền.
Thiết Tâm Nguyên vào phòng Tiểu Xảo Nhi, cả năm tên giỏi thổi tiêu nhất trong nhà đều ở đây, mỗi tên đều ngậm một ống thổi nhẵn bóng, đua nhau thổi ám tiễn vào hồng tâm dán trên tường.
Tiểu Xảo Nhi múa cái ống thổi dài ba thước, trông khí thế lắm.
Thứ này càng dài, tiễn thổi ra càng xa, uy lực càng mạnh, độ chính xác càng cao, vì thế tập kích khoảng cách gần là việc của đám Tiểu Linh Nhi, còn tầm xa là của Tiểu Xảo Nhi.
Ở viện tử bên cạnh, Dương Hoài Ngọc đang đấm cột gỗ, lực đánh rất mạnh, mỗi cú đấm đều truyền ra tiếng động lớn.
Tiểu Xảo Nhi nghe một lúc, thán phục nói:” Dương đại lang rất chăm chỉ, ta không so được.”
Thiết Tâm Nguyên cười:” Không phải chăm chỉ đâu, hắn sợ đấy.”
Biết sợ là tốt, nếu nghe thấy những cái tên kia mà Dương Hoài Ngọc vẫn ung dung thì Thiết Tâm Nguyên cho rằng hắn khỏi cần tham dự võ cử nữa, y cũng không cần giúp gì nữa.
Võ cử có ba vòng thi, tương tự văn khoa, cũng là thi huyện, thi tỉnh, thi điện, chỉ khác là ba vòng này thi luôn ở kinh thành, ngày mai vòng đầu, nghe nói chỉ nâng tạ vài cái, bắn mấy phát cung, giống như kiểm tra sức khỏe mà thôi, không đáng nói.
Thiết Tâm Nguyên trở về nhà khi sắc tời đã tối, y một mình đi trên đường, không có Bao Tử tháp tùng, không có đám Tiểu Xảo Nhi đi theo, một mình nghênh ngang hòa vào đám đông.
Đi qua Chung lâu, y dừng lại nhìn một lúc, sau đó quay sang nhìn Cổ lâu.
Ở Đại Tống, thành trì có chút quy mô đều có loại kiến trúc này, thường được xây rất cao, như thế tiếng chiêng trống mới truyền đi xa, ở trên đó có thể nhìn thấy cả Đông Kinh.
Leo cao nhìn xa, ở trên cao thì thấy cái gì cũng nhỏ, nhưng dã tâm thì lớn lên, rất dễ sinh ra ý tưởng điên cuồng.
Một thằng bé đứng giữa đám đông, nhìn Chung Cổ lâu vô mục đích, khuôn mặt nhỏ xinh xắn mang theo nụ cười ngây ngô, nếu không phải nó không khóc, nhiều người sẽ nghĩ nó lạc mẹ.
Đang suy nghĩ linh tinh thì eo bị kẹp chặt, miệng bị bịt lấy, xem ra bị người ta theo dõi rồi, chuẩn bị bắt mình.
Thiết Tâm Nguyên tuy hơi giật mình, nhưng không sợ hãi chút nào, cũng không tùy tiện giãy dựa kêu la, buông thõng tay, rút ra cái kim trúc dài, đâm vào tên khốn kiếp kia vài cái. Ở chỗ đông người, hán tử kẹp Thiết Tâm Nguyên dưới cánh tay không dám kêu linh tinh, cười khổ giải thích với xung quanh thằng bé nhà mình nghịch ngợm, không nghe lời.
Độc ở cây kim thứ nhất hẳn đã hết, Thiết Tâm Nguyên thản nhiên rút cây kim thứ hai, chẳng cần biết mình đâm trúng chỗ nào, cứ đâm liên tục.
Đi được quãng đường trăm bước, Thiết Tâm Nguyên đã đâm tới bốn cây kim, vứt đi bốn cây kim.
Hán tử kia bước chân rõ ràng chậm lại, hô hấp khó khăn, bàn tay bịt miệng Thiết Tâm Nguyên cũng chẳng còn sức, thế là y cử động càng thoải mái hơn, rút cây kim trúc thứ năm khẽ đấm vào mạnh đùi hắn, hán tử cuống quít buông tay ngay. Có lẽ hán tử cũng nhận ra điều bất thường rồi, nhưng đã quá muôn, muốn buông thằng nhóc này ra, nó đó lại như con rắn độc quấn chặn lấy người mình.
Không dám nói, chỉ nhìn Thiết Tâm Nguyên với ánh mắt van nài, đáp lại hắn là nụ cười như ma quỷ trong ác mộng.
Đáng tiếc đây không phải là ác mộng.
Thiết Tâm Nguyên không tha cho loại người này, có thể lý giải được những kẻ vì tiền tài mà giết người phóng hỏa, nhưng không chấp nhận loại bắt trẻ con bán lấy tiền.
Huống hồ là cái loại dám bắt mình.
Nếu như mình mà bị người ta bắt bán mất, mẹ không sống được nữa.
Cho nên Thiết Tâm Nguyên bám chặt lấy người hắn như bạch tuộc, người đi đường qua lại rất đông, y chẳng những không kêu ca mà còn toe toét cười với xung quanh, giống như đứa bé nghịch ngợm bị cha kẹp dưới nách chuẩn bị mang về nhà đánh đòn.
Kim trúc đâm vào cột sống, nơi đó nhiều dây thần kinh, cảm giác cũng mẫn nhạy nhất, cơn đau càng thêm dữ dội.
Cơ bắp đã bắt đầu cứng lại, hán tử loạng choạng đi vào cái ngõ nhỏ vắng vẻ, giờ hắn chỉ có ý nghĩ duy nhất là thoát khỏi đứa bé kinh khủng này, mau chóng đi tìm đại phu.
Vừa vào ngõ Thiết Tâm Nguyên liền buông tay trượt từ người hán tử xuống, nhìn quanh không phát hiện ra có kẻ tiếp ứng, yên tâm chắp tay sau lưng lững thững bám theo hán tử lê từng bước khó nhọc vào ngõ.
Độc cóc không phải thuốc mê, tất nhiên không khiến người ta thần trí tê liệt, hán tử dần không khống chế nổi đôi chân, ngã lăn ra đất:” Tha, tha cho ta …”
Thiết Tâm Nguyên tung chân đá vào mặt hán tử cho hắn tỉnh táo, ngồi xuống giọng rít lên từ cổ họng:” Ngươi là người của Phúc Thọ động?”
Hán tử rướn cổ đầy gân xanh, nỗ lực lắc đầu.
Thiết Tâm Nguyên cho tay vào người hắn lục lọi, tên này mang theo rất nhiều thứ, dao đánh lửa, ống trúc to bằng ngón tay cái bên trong đều là hương nhỏ, chắc là hương gây mê, một cái bao vải không lớn, mở ra xem không ngờ có viên minh châu, giá trị không nhỏ.
Còn có ít tiền đồng và bạc vụn, Thiết Tâm Nguyên chẳng khách khí vơ hết vào lòng.
Xong xuôi mọi thứ, giơ viên minh châu lên:” Nói cho ta biết ngươi trộm viên minh châu này ở đâu, đừng hòng nói dối ta, ngươi biết hậu quả.”
Nếu đối diện với người trưởng thành, hán tử không sợ hãi, nhưng trước mắt lại là đứa bé bảy tám tuổi đầu, hắn như trải qua ác mộng hoang đường quỷ dị tới cực điểm.
Vốn nhìn thấy một đứa bé đẹp đẽ đi lang thang, định kiếm khoản tiền, ai ngờ đó phải là đứa bé, mà là một con yêu quái.
“ Cao Liên Thăng, Thiết Sư Tử.”