Chương 155: Hùng sư sa cơ.
“ Ha ha ha ...” Thiết Tâm Nguyên nghe tên kẻ phía sau sai phái ám hại mình thì thoáng sửng sốt rồi cười lớn, cảm giác mình bắt đầu chuyển vận rồi, từ hồi không đốt được nhà Bộc vương cứ xúi xẻo mãi, làm chuyện gì cũng đụng phải tường.
Xem ra đã quay lại quỹ đạo vốn có.
“ Nằm ở đây đi nhé, ta chẳng biết ngươi sống được hay không, có thể chất động đã hủy dây thần kinh của ngươi, như thế quá nửa ngươi sẽ bị bại liệt. Nếu độc vào gan thận, thế ngươi khó thoát chết, thôi xem ông trời cho ngươi cơ hội nào.”
Hán tử không nói nổi nữa, cổ hỏng phát ra tiếng khò khè như cầu khẩn, Thiết Tâm Nguyên thong thả giúp hắn chỉnh trang lại y phục, đứng dậy ra đường.
Tâm tình tốt vô cùng, tung tăng đi tới chỗ Trần lão hán bán kẹo đồ chơi, ngồi xuống xoay cái mâm gỗ, que trúc liền kêu lạch cạch chạy qua những hình vẽ chim thú, cuối cùng dừng lại ở hình phượng hoàng.
Trần lão hán cười không nổi nữa, chỉ Thiết Tâm Nguyên:” Nhóc con muốn phượng hoàng thì nói một tiếng, sao phá lão hán như vậy?”
“ Ai bảo ông lừa ta bảy năm, mỗi lần xoay mâm, toàn ra chim sẻ, bây giờ tiểu tử tới báo thù, sau này chỉ lấy phượng hoàng và ba con rồng bốn móng.”
“ Được, được, lão hán làm kẹo cho ngươi, lần sau tới lấy cho ngươi hai thứ đó, đừng phá hỏng mánh của lão hán, đám Tam Hữu, Tứ Hữu còn đợi cơm.”
Trần lão hán đun nóng đường, sau đó dùng thìa rưới vào khuôn phượng hoàng, đợi sắp đông lại, còn cho thêm hai hạt đậu đỏ lóng lánh, thế là con phượng hoàng càng thêm sống động.
Trả cho Trần lão hán hai đồng tiền, Thiết Tâm Nguyên rắc một cái cắn gãy luôn đầu phượng hoàng.
“ Giết người! Bắt lấy!”
Chẳng biết ai ở bên cạnh hô lên, làm Thiết Tâm Nguyên sợ run tay, thiếu chút nữa làm rơi kẹo phượng hoàng, vừa quay đầu nhìn thấy mọi người chen lần chạy về phía mình.
Đang tính xem có nên bỏ chạy không thì người bị nhấc bổng lên, sau đó thấy Trần lão hán kéo mình khỏi con đường chật hẹp.
Chỉ nghe uỳnh một tiếng, cái cột chống cổng phường bị đổ, tiếng động như sấm nổ truyền ra từ đám đông huyên náo.
“ Mỗ không giết người, mỗ đuổi gian tặc, mỗ không giết người, tới nơi thì hắn chết rồi.”
“ Hừ, cãi láo, lão hán ra cửa thì nhìn thấy ngươi tóm cổ người đó quát tháo, không phải ngươi giết thì lão giết à?” Một lão hán có tuổi nhưng trông có vẻ khỏe mạnh lắm, nói lớn:” Chư vị hàng xóm, tên giết người này là một võ cử, hắn ỷ vào võ nghệ, gây án dưới chân hoàng thành, đúng là gan lớn hơn trời. Lão hán chính là phường trưởng nơi này, mọi người đứng sợ, hợp lực bắt hắn, quan phủ có thưởng.”
Phía trước có vẻ đặc sắc lắm, Thiết Tâm Nguyên chỉ thấy mông với đít, không ngửng nhảy lên, trước mắt chỉ toàn đầu người đen xì xì.
Trần lão hán thấy thế liền nhấc Thiết Tâm Nguyên lên, cưỡi trên cổ mình.
Thế là nhìn rõ rồi.
Tên đang la hét không ngờ là Thiết Sư Tử, cầm đồng côn đứng giữa đám đông uy phong như sư vương, gầm một tiếng là đám đông lảo đảo lùi lại. Nhưng phường trưởng gầy khô nhỏ thỏ lại chẳng hề sợ sư vương, vừa chửi vừa ngậm còi trúc thổi te te ..
Quyền lực của phường trưởng nằm ở cái còi trúc này.
Dựa theo dân ước trộm tới cùng đánh, sau khi phường trưởng thồi còi trúc mà dân phường không ra bắt trộm sẽ bị quan phủ đánh đòn.
Cho dù hào môn sống trên đường Hoàng Thành cũng phải phái gia đinh tới hiệp trợ.
Người đổ tới càng lúc càng đông, thậm chí có cả nữ nhân và trẻ con, Thiết Sư Tử thở dài ném đồng côn xuống.
Thiết Tâm Nguyên không nhịn được hét lên:” Đừng ném côn.”
Người sung quanh nổi giận trừng mắt nhìn, phát hiện là đứa trẻ con, tiếp tục xông tới phía Thiết Sư Tử đã nhắm mắt ngẩng đầu lên trời.
Công bằng mà Thiết Sư Tử muốn đã không tới, một cái gậy gỗ lớn đánh vào cổ hắn, tức thì làm hắn loạng choạng, sau đó năm sáu đại hán giang tay lao vào, giữ chân, giữ vai, rồi có người mang thừng tới.
Đợi khi Thiết Sư Tử bị trói chặt, ác mộng của Thiết Sư Tử mới thực sự giá đáo.
Yếu nghĩa của đánh trộm chính là đánh.
Thiết Tâm Nguyên nhìn đám đông mang theo nụ cười tàn nhẫn ẩu đả Thiết Sư Tử, quay đầu đi, không nỡ nhìn anh hùng chịu nhục.
Án oan đã thành lập, Thiết Sư Tử dụ có tám mươi cái mồm cũng không cãi được, lời chứng từ phường trưởng đủ cho hắn bay đầu.
Thiết Tâm Nguyên từng xem Bao Chửng xử án rồi, ông ta sở dĩ thành Bao Thanh Thiên là vì khi xét xử tội phạm, chỉ xem hắn phạm vào điều luật nào của Đại Tống, chứ không xem người đó là ai.
Vương tử phạm pháp trong mắt ông ta không khác gì thứ dân, tuy Đại Tống có câu hình phạt không dùng với sĩ đại phu. Nhưng ở chỗ Bao Chửng không có tác dụng gì, ngay cả cháu mình mà ông ta cũng bắt quỳ trước cổng nha môn ba ngày, mong gì ông ta nương tay với người khác.
Án oan chứng cứ xác đáng như Thiết Sư Tử thì chỉ mong xét xử mình là tham quan, như vậy còn có ba phần sống, chứ vào tay Bao Chửng là chết chắc.
Mọi người đánh trộm rất vui vẻ, gần như bất kể già trẻ nam nữ đều xông tới đá vài cái mới thỏa mãn.
Thường ngày gặp phải tráng hán như sư tử thế này, bọn họ sẽ rúm ró như chim cút, nay đám thỏ được quang minh chính đại đánh sư tử, ai chịu bỏ qua ...
“ Aaaaaa....” Một hán tử đá gãy mũi Thiết Sư Tử, cơn đau cuối cùng đã khiến hùng sư bạo phát, gầm một tiếng, không ngờ giật đứt dây thừng, vung tay đấm thẳng vào mặt hán tử kia:
Hán tử kêu thảm, răng lợi cùng máu rời miệng, đám đông tức thì như ong vỡ tổ bỏ chạy tán loạn, xô đẩy ngã đè lên nhau, tạo thành cảnh hỗn loạn cực độ.
Thiết Sư Tử toàn thân máu me, tóm lấy chân một hán tử nhấc lên.
“ Ngươi định làm gì, đã giết người rồi còn muốn hành hung à?” Lão phường trưởng Lưu Thế Phong chẳng sợ còn nhảy dựng lên chửi:
Đại hán bị kéo căng hai chân từ đũng quần nước nhỏ tong tong, mếu máo gọi Lưu thúc cứu mình, Thiết Sư Tử trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói:” Mỗ không giết người.”
Phường trưởng cực kỳ cố chấp:” Lão phu tận mắt nhìn thấy người bẻ gãy cổ người đó, còn bảo không phải?”
Thiết Sư Tử lắc đầu:” Khi đó hắn đã ngã xuống rồi, mỗ chỉ truy hỏi tài vật của mỗ ở đâu, không bóp gãy cổ hắn.”
Lão phường trưởng nhảy dựng lên chỉ mặt hán tử cao lớn hơn mình gấp mấy lần: “ Hai mắt lão phu còn chưa mù nhé, còn ngươi có giết người hay không có quan phủ định đoạt, cho dù vì cha mẹ thê nhi, ngươi cũng không nên phản kháng.”
Thiết Sư Tử ném người trong tay đi, quay lại chỗ vừa rồi, khoanh chân ngồi xuống:” Các ngươi báo quan đi.”
Nói xong khép mi mắt máu me lại, cũng kệ máu mũi ồng ộc chảy, bộ dạng chấp nhận vận mệnh.