Chương 164: Thi đấu. (1)
Quân giáo trường nằm ở ngoại thành Đông Kinh, bốn phía đồng không mông quạnh, gió lạnh mùa đông thỏa sức hoành hành, nhưng chẳng dọa được ai. Thiết Sư Tử cởi áo trên, để mình trần, tay cầm hai cái chùy đứng giữa võ trường, xung quanh hắn có bảy tám cặp đang đấu với nhau, chỉ hắn là không ai bên cạnh.
Hắn là võ cử duy nhất không có ngựa, song sau trận đấu có con chiến mã bị hắn đập chết tươi, cơ bản không ai cho rằng hắn dễ bắt nạt nữa.
Tới giờ Thiết Tâm Nguyên mới nhìn ra được quy tắc võ cử do Xu mật viện đặt ra.
Trước đó không ai biết điều kiện tuyển chọn võ cử đã thay đổi, cứ nghĩ giống như mọi năm, chỉ cần chia từng đôi đấu với nhau, người thắng tiếp tục đấu thắng, tới khi không ai dám đấu với ngươi thì thôi.
Năm nay mỗi lần mười người lên võ trường, chia ra năm cặp đấu nhau, đào thải năm người, năm người còn lại không có quy tắc gì hết, hoàng gia chỉ cần kẻ mạnh.
Thiết Tâm Nguyên lẩm bẩm:” Lần này hoảng đế nổi giận thật rồi ...”
Lúc này dưới võ trường không ngờ bốn tên võ cử động loạt tấn công Thiết Sư Tử, nhưng kết quả đúng như Thiết Tâm Nguyên dự liệu, sư tử chính hiệu không bận tâm dê nhiều hay ít.
Phương thức chến đấu đơn giản của Thiết Sư Tử đã được một số quan văn trên đài chú ý, bọn họ không thích võ tướng siêu quần, nhưng rất thích võ tướng không có đầu óc.
Bất kể là viên quan văn nắm trọng quyền nào cũng thích mang theo bên cạnh một tên tay chân vô địch, trí mưu thì bọn họ nhiều tới tràn ra ngoài rồi, chỉ thiếu năng lực chấp hành mạnh mẽ, vì thế võ tướng càng ngu xuẩn, họ càng thích.
Loại người này khi nhàn rỗi thì huấn luyện, khí có việc thì phái lên chiến trường, với quan văn mà nói đó là chuyện hay.
Thoáng cái ở võ trường đã có một thiết thương bị cong queo, mã sóc bay vèo vèo trên không, mặt đất có lưu tinh chùy lăn lông lốc, còn chùy trong tay Thiết Sư Tử đã biến thành võ cử to lớn.
Bốn con ngựa không biết chạy đi đâu.
Tiểu phiên ra sức gõ chiêng đồng trong tay, khán đài sau khoảng lặng vì bất ngờ là tiếng reo hò đau cả tai.
Thiết Sư Tử ném võ cử trong tay đi, gia nhập đội ngũ lăn lộn rên la giống ba người khác, hắn thong thả mặc cái áo vải đôi phần sờn rách, đợi quan viên trên đời tuyên bố mình chiến thắng.
Tiểu Xảo Nhi bất chấp tiếng chửi bới, dẫm lên càng cái xe ngựa nói vào tai Thiết Tâm Nguyên:” Xem ra phải bắn tên này vài phát, Dương đại lang mà đấu với hắn chỉ có kết cục làm thịt băm.”
Thiết Tâm Nguyên hết sức tán đồng, đối diện với người này Dương Hoài Ngọc tới một phần trăm cơ hội cũng chẳng có:” Bộ giáp của ngươi hoàn thiện tới đâu rồi?”
“ Bổ xung thêm vài cơ quan nữa thôi, quan trọng vẫn là ở con người, nếu không dám quyết chiến thì cũng vô nghĩa thôi.”
Đây là đúng là vấn đề.
Dưới kia hai tiếng chiêng tuyên bố Thiết Sư Tử thắng lợi, bách tính vỗ tay reo hò, quá trình đơn giản hết hồn.
Thế mà lại khiến đám võ cử vui mừng không thôi, mọi năm căn bản không ai quan tâm, một đám võ nhân thi đấu xong, ăn một bữa thịt lợn rồi tan đàn xẻ nghé tự tìm chỗ mở ở.
Bọn họ chẳng hi vọng vào điển lễ long trọng như xướng danh Đông Hoa Môn, còn thiêu vĩ yến, quỳnh hoa yến, thăng y yến. Chuyện mặc áo đỏ, cưỡi ngựa dạo phố được vạn dân chúc mừng càng không dám mơ tưởng.
Con cháu nhà có tiền thì dựng lều bên quân giáo trường, ở đó thay áo , nghỉ ngơi. Còn nhà nghèo thì ngồi giữa gió lạnh ăn bánh hấp đã cứng đờ, uống vài ngụm rượu mạnh cho ấm người, để không tới mức bị rút gân.
Rồi đợi tới mình ra trận.
Dương Hoài Ngọc cũng giành thắng lợi sau cuộc hỗn chiến, sau khi nhanh chóng đánh bại đối thủ, hắn cũng bị bốn người còn lại vây công.
Mặc dù ứng phó rất cật lực, có điều vẫn đánh bại đối thủ mà không mảy may thương tích, bất kể phong độ hay khí phái đều hơn Thiết Sư Tử mấy bậc, chỉ tồn nhiều thời gian hơn thôi.
Danh bất hư truyền, Lương Sư Mạnh, Lâm Tiêu Xuyên, Lôi Mãnh, Hoắc Bắc Sơn, Mạnh Thiết Phật ... Những cao thủ thành danh, cùng Hô Diên Thọ, Tào Phương, Thạch Trọng, Cao Duyên Tán đều an toàn qua được ải đầu tiên.
Chỉ là mỗi người một kiểu.
Trong đó quá đáng nhất là trận Tào Phương, một đại hán kệ đối thủ của mình, tới trước mặt Tào Phương đánh bay đối thủ của hắn, sau đó mới quay sang đối thủ của mình.
Đại hán đó cực kỳ có kinh nghiệm chiến đấu, rõ ràng có thể nhanh chóng đánh bại đối thủ, nhưng lại kéo dài thời gian, đợi ba cặp khác đánh nhau lưỡng bại câu thương mới ra tay hạ đối thủ của mình, rồi như chó dại lao vào đánh những người khác. Cuối cùng Tào Phương chỉ gạt mã sóc một phát, hắn lộn bay vòng trên không rơi xuống đất, tiểu phiên thúc giục thế nào cũng không bò dậy.
Đến thằng ngốc cũng biết đó là gian lận, nhưng bách tính vẫn cứ reo hò vì Tào Phương, cứ như ở nơi này chưa bao giờ xảy ra chuyện bất công.
Ba trăm đồng đủ cho họ bỏ qua hết thảy.
Hô Diên Thọ, Thạch Trọng, Cao Duyên Tán đều qua ải như thế, có điều bọn họ làm kín đáo hơn, hay dở cũng qua một cuộc quyết chiến, đẹp mắt hơn sự vô sỉ đến trắng trợn của Tào Phương.
Buổi chiều sẽ kiếm tra binh thư chiến sách, xung quanh quân giáo trường quây màn xanh, một trăm mười hai người đủ tư cách vào đó làm bài, giám khảo đều tới từ binh bộ và xu mật viện, riêng binh bộ phái tới hai vị thị lang.
Tào Phương ngồi xuống chỗ của mình, nhìn xung quanh, thấy một số võ cử há hốc mồm tấm biển ghi đề bài vác trên vai tiểu phiên đi qua đi lại, hắn phì cười.
Tên ba mươi sáu quân trận đâu phải thứ mà đám người biết được vài cái chữ to có thể trả lời.
Thực ra đề mục thi viết của võ cử có vài cái thôi, chỉ cần có kiến thức quân sự cơ bản thì qua không khó. Nhất là đồ hình quân trận thì năm nào cũng thi, tối qua cha hắn từ binh bộ về bắt hắn ghi nhớ ba sáu quân trận thông dụng.
Có điều khi tiểu phiên vác đề mục tới trước mặt thì Tào Phương cũng không cười nổi nữa, năm nay có tới ba đề, khảo nghiệm tới cả võ kinh tới kinh nghiệm thực tế.