Ngân Hồ

Chương 165: Thi đấu. (2)

Chương 165: Thi đấu. (2)


Võ cử của Đại Tống chia làm thi giải, thi tỉnh, thi điện, nhìn qua giống như văn khoa, chỉ là quá trình qua loa hết mức.
Thi giải chỉ cần bắn chín mũi tên trúng hai, nâng được tạ đá một trăm năm mươi cân là được tham gia thi tỉnh. Thi tỉnh thì phải bắn trúng năm trên chín mũi tên, nâng tạ một trăm tám mươi cân, thêm vào cung mã thuần thục là được.
Hiện giờ chính là thi cung mã.
Vừa xong tổ chức hỗn chiến biến thái đã đành, sao ngũ kinh thất thư tới thi điện chọn khôi thủ mới dùng cũng lấy ra?
Tào Phương ôm đầu, hắn tưởng chừng nhìn thấy cảnh mình dùng thân phận tiểu binh bôn ba ở tây bắc hoang vu.
Len lén nhìn Dương Hoài Ngọc, đó đó múa bút như bay, chỉ nhìn nụ cười tự tin là biết người ta là loại chó má thuộc làu binh thư.
Hơn mười vị giám khảo chắp tay sau lưng tuần tra, thi thoảng dừng lại xem bài thi, một số thư thái như uống rượu ngon, có người thì năm mặt như không may đạp phải phân chó.
Một ống tay áo bào thả xuống bàn Tào Phương, khi ống tay áo rời đi, Tào Phương mừng rõ phát hiện ra một tờ giấy đầy chữ ngay trước mặt, muốn nhìn vị ân nhân kia là ai, Tào Phương không sao nhìn rõ, nước mắt con bà nó đã chảy ra rồi.
Nhanh chóng sao chép mới là quyền cần kíp, lấy lại được tự tin, Tào Phương chấm đẫm mực, bắt đầu làm bài, chớ coi thường tên này bụng rống tuếch, chữ Tiểu Giải lại cực đẹp, mặt này hắn bỏ công không ít.
Tào gia không yêu cầu con cháu thông làu kinh thư, nhưng tuyệt đối không chấp nhận viết chữ xấu.
Trong quá trình sao chép, Tào Phương còn đắc ý liếc ngang liếc dọc, kết quả phát hiện một số tên lúc nãy mặt thộn ra như mình giờ lại viết bay bay.
Giám khảo đi một vòng rồi tụ tập lại tán gẫu, thi thoảng còn có tiếng cười truyền tới, Tào Phương có thể nghe ra được sự nhạo báng trong đó.
Tào Phương biết, nếu văn khoa mà dám gian lận trắng trợn thế này thì khảo quan bất kể thế nào cũng sẽ rụng vài cái đầu, cho dù là các tướng công phụ trách khoa cử cũng phải đi Lĩnh Nam một chuyến.
Võ cử thì chỉ là một vũng bùn, vốn ba bốn năm mới tổ chức một lần, mấy năm qua triều Tống đánh trận liên miên, nên võ khoa mở liên tục. Khảo thí tùy hứng như thế, chẳng trách quan văn không coi ra gì, hoàn toàn không nghiêm ngặt như văn khoa tiến sĩ.
Tào Phương vừa chép bài vừa thầm nguyền rủa cuộc thi đáng ghét này, làm hắn mất hết thể diện, hối hận vì tham gia.
Đợi sao chép hoàn tất, Tào Phương không muốn ở lại nơi này thêm một khắc, vội vàng viết tên mình ở đầu bài thi rồi rời đi như bỏ chạy. Ra khỏi trường thi, phó nhân Tào Phú vừa hỏi tình hình thi cử liền bị Tào Phương đấm đá một trận.
Thi tỉnh khốn kiếp đã kết thúc rồi, tiếp theo sẽ là chiến đấu dưới vành mắt hoàng đế, hắn không biết mình có tiếp tục kiên trì được nữa hay không, cũng không biết chuyện đã tính sẵn liệu có gì biến hóa.
Theo tình thế này mà xét, khả năng hoàng đế đích thân xem thi điện rất cao, mọi năm thì một hai vị quan tam phẩm có mặt là long trọng lắm rồi. Giờ thi tỉnh đã có hai vị thị lang tam phẩm ... Nghĩ tới đó đầu Tào Phương muốn nổi tung.
Chẳng lẽ lần này bản chất vô dụng của mình sẽ bị phơi bày hết trước mặt người đời?
Khi cưỡi ngựa về nhà, Tào Phương cực kỳ khao khát chiến mã của mình đột nhiên nổi điên, sau đó làm gãy chân mình hay gì đó ..
Khi Dương Hoài Ngọc làm xong bài thì trường thi chỉ còn lác đác vài người vò đầu bứt tai, có điều khi hắn nộp bài thì khảo quan chuyên môn đưa tay nhận, đặt chỉnh tề một bên.
Bên này rất ít bài, xếp ngay ngắn, khắc hoàn toàn phía còn lại vứt tùy tiện làm Dương Hoài Ngọc có chút lo lắng, đề thì hôm nay rất khó, mình tối đa chỉ đánh giá mức trung thượng thôi.
Hai đề sách luận, một nói tới họa Tây tặc, hai nói đạo lãnh binh.
Tây tặc thì dễ, trong thư giao lưu với phụ thân không biết bao lần, còn đạo lãnh binh thì không được như ý muốn, dù sao mình mới thống lĩnh một đám tặc phối quân, nói ra chỉ khiến người ta cười cho.
Thấp tha thấp thỏi rời trường thì liền thấy ngay cái mặt lấm lét của Thiết Tâm Nguyên.
Ba máu sáu cơn bốc lên đầu:” Ta ở trong đó chịu, còn ngươi ngồi xem trò khỉ cả ngày giờ lại tới trêu ta à?”
“ Tào bát trút giận đánh phó nhân một trận, còn huynh nếu muốn đánh người thì tìm phó nhân nhà huynh, đừng trút giận lên ta.” Thấy hắn liếc ngang ngó dọc, Thiết Tâm Nguyên cười:” Nơi chen chúc hôn loạn này còn mong Tô Mi dám tới à, ta cưỡi trên cổ Bao Tử còn bị một tên vô sỉ sờ mông, nếu Tô Mi ...”
“ Được rồi, được rồi, hiểu rồi đừng nói nữa, ngươi là trẻ con hay yêu quái vậy, gì cũng biết.” Dương Hoài Ngọc phất tay:” Đề khó lắm, ta làm không tốt.”
Thiết Tâm Nguyên chỉ đám võ cử lục tục đi ra:” Tệ hơn họ không?”
Dương Hoài Ngọc quay đầu nhìn, tức thì bật cười, Thiết Sư Tử lúc này ủ rũ như mèo bệnh, khóe miệng nhoe nhoét mực, xem ra không ít lần ngậm bút lông vào miệng.
“ Chắc hơn họ một chút, dù sao ta đọc sách nhiều hơn bọn chúng, lại có gia phụ chỉ điểm, không quá tệ.”
Thiết Tâm Nguyên liếc mắt qua mấy người cứ lảng vảng xung quanh nãy giờ:” Bận rộn cả ngày, về nhà ăn cơm thôi, Tiểu Xảo Nhi về nấu cơm rồi.”
Dương Hoài Ngọc xoa bụng, vốn định rủ Thiết Tâm Nguyên đi tửu lâu làm bữa thịt dê nướng nguyên con, nhưng thấy mắt thằng nhãi quỷ quái này đảo như trộm cũng cảnh giác, đang lúc khẩn yếu, ai mà biết bọn chúng dám giở trò gì, thôi về ăn rau dưa cho an toàn.
Thiết Tâm Nguyên thì không tới ngõ Phá La, mẹ không hề biết y đi xem võ cử, về tới nhà thì mẹ đang chỉnh sửa một chiếc áo bào màu tím nhạt, Vương Nhu Hoa biết nhi tử cực ghét y phục thắt đai, cho nên toàn bộ đổi thành nút móc.
Nút móc có màu giống y phục, vì giữ điểm đặc sắc này, nàng thậm chí đi mua một thếp vải lụa cùng màu.
Cả bộ y sam nhìn một cái là biết hàng cao cấp, khóe miệng Vương Nhu Hoa hơi cong lên, đang tưởng tượng dáng vẻ tuấn tú của nhi tử khi mặc vào.
Thế là Thiết Tâm Nguyên vừa đi qua cửa là bị mẹ vội vàng cởi ngay áo ngoài, thử y phục mới.
Vừa mặc vào Thiết Tâm Nguyên cảm giác mình như cái kẹo bọc trong gói giấy kẹo lóng lánh, còn là loại cao cấp nhất, ai nhìn cũng muốn xông vào cắn một cái.
Vương Nhu Hoa làm thế thật, nàng cắn một cái lên má nhi tử, sờ cái má trơn láng đó kiêu ngạo nói:” Xem cái má hồng hồng này, có con nhà ai tuấn tú như nhi tử của mẹ không?”
“ Mẹ, má con hồng do bị lạnh, con nhất định phải mặc thứ y phục bóng lộn này à, con không thích y phục làm từ lụa, mẹ biết mà.”
“ Mẹ tất nhiên là biết, nhưng mà ngoại công con không biết, y phục là do ngoại tổ mẫu con phái quản gia đưa tới. Con sắp đến Tam Hòe Đường học rồi, không mặc đẹp một chút bị bọn ngốc trong phủ cười đấy.”
“ Mẹ đã nói bọn họ là ngốc rồi, ai còn để ý tới làm gì, dù con có cởi truồng đi học, chỉ cần học tốt, ai cười được con.” Thiết Tâm Nguyên nhăn nhó nói:
Vương Nhu Hoa phì cười, dỗ dành:” Không cởi truồng được, trong phủ nhiều tỷ muội của con lắm, coi như con cho mẹ thể diện, vài ngày nữa mặc bộ y phục này tới Tam Hòe đường, cho đám cóc nhái đó biết thế nào là thiếu niên tài tuấn! À phải, ngọc bội bệ hạ cho cũng đeo lên.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất