Chương 173: Nghiệp chướng của thiết Tâm Nguyên.
Ngày hôm sau Thiết Tâm Nguyên nghe lời mẹ ở nhà chơi với hồ ly và đọc sách, khi hồ ly ăn còn tán gẫu với Tiểu công chúa một hồi.
Nội dung là vấn đề đi ở của đàn chó, đám chết tiệt đó bị Tiểu công chúa nuôi cho kén ăn kinh người, dù ném cho chúng một khúc xương, chúng cũng tới ngửi trước, sau đó nhìn chủ nhân, đợi gỡ thịt ra rồi chúng mới ăn.
Trong mắt Tiểu công chúa đó là hành vi ngoan ngoãn, hiểu lễ nghĩa.
Trong mắt Thiết Tâm Nguyên, đó là lũ phế vật, chó mà không gặm được xương thì cho vào nồi hết là rảnh nợ, phải biết rằng chó nông hộ đều ăn cứt mà lớn.
Thứ phế vật như vậy mà Tiểu công chúa còn sợ Thiết Tâm Nguyên cướp mất, rầu rĩ rất lâu mới chịu cho y một con, dù là thế còn bày ra cái mặt, ngươi dám nhận là ta khóc.
Trời ơi, ai cần thứ phế vật béo múp đó, nhà mình lại chẳng bán thịt chó.
Vì tránh Tiểu công chúa thương tâm, vì không nhẫn tâm nhìn đàn chó chia tách, Thiết Tâm Nguyên thống khổ từ chối ý tốt của Tiểu công chúa.
“ Sau này mỗi ngày ta sẽ dẫn đàn chó tới đây thăm ngươi, như vậy ngươi có thể thấy chúng rồi.” Tiểu công chúa thấy Thiết Tâm Nguyên đáng thương, vội vàng hứa:
“ Ta nhớ hậu cung không cho nuôi chó mà?” Thiết Tâm Nguyên nhắc nhở vị công chúa có trái tim bao la này:
“ Ta lớn rồi, sắp chuyển tới công chúa uyển, vài ngày nữa phụ hoàng sẽ phong hiệu cho ta, không ở hậu cung nữa.” Tiểu công chúa vui vẻ lắm:
“ Công chúa uyển, đó là cái gì? Ở đâu?” Thiết Tâm Nguyên chưa bao giờ nghe nói tới địa danh này, y chỉ biết Đại Tống hoàng đế có thói quen đưa khuê nữ tới đạo quan tu hành, ngàn vạn lần đừng là cái đạo quan kỳ quái nào đó:
Tiểu công chúa dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc trả lời: “ Công chúa uyển ở bên ngự hoa viên, gần Tử Trúc hiên trước kia ta ở, cách hậu cung một bức tường. Đợi công chúa phủ của ta xây xong, ta sẽ chuyển khỏi hoàng cung, tới lúc đó ngươi có thể tới nhà ta làm khách.”
Cái này chưa được học, Thiết Tâm Nguyên còn nghĩ công chúa xuất giá mới tới phủ công chúa, không nghĩ có phong hiệu là có thể rời hoàng cung.
“ Nhưng ta không muốn rời hoàng cung, phụ hoàng và mẫu phi đều ở đó, ta không muốn một mình tới phủ công chúa, phụ hoàng đã đồng ý cho ta ở trong hoàng cung bao lâu tùy thích ...”
Nghe Tiểu công chúa líu lo kể chuyện tới nửa canh giờ mới quyến luyến rời đi, Thiết Tâm Nguyên lại về phòng nằm khoèo đọc sách.
Trẻ sau tám tuổi là học (Lễ), chính là giáo dục giới tính sơ khai ở thời đại này, tất nhiên là chỉ con cháu hào môn mới có sự giáo dục đặc thù đó, làm thế để tránh hiểu lầm, sinh ra nhân vật giống Long Dương quân.
Nội dung Lý học bao la muôn vẻ, tất nhiên không nông cạn như sự lý giải của Thiết Tâm Nguyên, quân quân thần thần, phụ phụ tử tử cũng là một phần nội dung trọng yếu của Lý học.
Phần đầu, là phần giáo dục giới tính, đều là do phụ nhân xuất cung vì lớn tuổi viết ra, vì thế gọi là cung phụ, trong quá trình học tập, bọn họ là người thân mật nhất với những thiếu niên đó.
Quá trình ấy chưa tới nửa năm, sau đó những cung phụ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời thiếu niên.
Mời cung phụ cần nhiều tiền bạc và mối quen biết, theo Dương Hoài Ngọc nói, khi cung phụ tên Hồng Anh dạy hắn đi, hắn đem hết tiền tài tích góp từ bé ra tặng.
Có thể nhìn ra, tới giờ tên này vẫn hoài niệm phụ nhân đó.
Vương Nhu Hoa không thích cung phụ, không thích một chút nào, cho dù phụ thân nàng muốn mời cung phụ cũng dứt khoát từ chối.
Nàng không thích trong nhà có thêm một phụ nhân hành vi quái dị, ăn mặc hở hang, uốn éo làm dáng.
Chập tối Vương Nhu Hoa mới từ cửa hiệu về, hiện giờ vì kiếm thêm tiền, đám Cố đại tẩu kiến nghị bán cả đêm, cửa hiệu làm ăn hưng thịnh, nếu chỉ bán ban ngày thì tiếc quá.
Sông đã bắt đầu tan băng, lớp băng cứng giờ lỗ chỗ lỗ sâu như tổ ong, mười ngày nữa thôi băng sẽ tan hết, tiếp đó là thời tiết dương liễu nảy chồi, cỏ xanh mọc lá rồi.
“ Năm nay rau hẹ có sớm nửa tháng, mẹ làm món hồn đồn hẹ trứng gà mà con thích nhất đấy, ăn thêm một chút.”
Hôm nay tâm tình mẹ có vẻ tốt lắm, vừa nguấy hồn đồn trên bếp vừa hát vài câu, Thiết Tâm Nguyên bê bát hồn đồn tò mò hỏi:” Mẹ , hôm nay có chuyện gì vui thế?”
Vương Nhu Hoa đưa ngón chỏ lên lúc lắc:” Chuyện này con không hiểu đâu, nhà chỉ có mẹ con ta, thêm vào bên hoàng thành nên âm khí nặng, hôm nay mẹ gặp Long Hổ thiên sư dẫm than lửa làm phép bên ngự nhai, liền bỏ năm trăm đồng mua vị trí tốt, được thiên sư dẫn qua lửa, toàn thân thư thái ....”
“ Phụt! ...” Thiết Tâm Nguyên phun miếng hồn đồn ăn dở ra, sặc tới tới nước mắt nước mũi cùng chảy ào ào, vội bỏ bát kéo tay mẹ:” Mẹ, nếu mẹ thích nướng than, còn đốt lò cho mẹ, không cần ra phố, mẹ xem đầu đầy than rồi, để con đi đun nước tắm.”
Vương Nhu Hoa vỗ tay nhi tử:” Đừng ngốc, đó là ly hỏa do thiên sư dẫn tới đấy, con không thấy đấy thôi, thiên sư chỉ phất ống tay áo, là lửa từ than bốc lên, đầu tiên là trắng, sau đó biến thành màu lam ...”
Thiết Tâm Nguyên càng cuống:” Mai mẹ đi nữa à?”
“ Ôi mẹ muốn đi lắm, nhưng mai thiên sư vào Tông Chính phủ làm phép cho người ta, không vào được. Có điều hôm nay thiên sư chỉ làm qua quít, dùng than lửa thay thế, ly hỏa có tí xíu, còn chẳng phải vì bách tính có ít tiền? Đám đạo sĩ ấy toàn là loại nhìn tiền trước, một thân bản lĩnh không biết tạo phúc vạn dân ...”
Ôi nhẹ cả người, Thiết Tâm Nguyên giờ đã hiểu nghiệp chướng nhân quả là gì rồi, trước mắt là ví dụ rất sinh động.
“ Hỏa thiêu đất vượng, Tông Chính phủ hành hành Đông Kinh, đám đạo sĩ còn giúp hổ làm ác, con đợi mà xem, mai thiên sư dùng ly hỏa thiêu Tông Chính phủ một lượt xong, phúc vận của người ta càng lớn.”
Đúng là tự tạo nghiệt không thể sống, Thiết Tâm Nguyên cố làm ra vẻ bình thường:” Đốt thế không sợ cháy nhà hả mẹ?”
“ Không, lửa đó lạ lắm, chỉ đốt cháy thứ ô uế, không cháy đồ gia dụng, khi cháy còn có mùi thơm của rượu.”
Vậy là hiểu, đám đạo sĩ làm ra được cồn rồi, chỉ là dùng sai công dụng thôi, nếu biết cồn có tác dụng tiêu viêm hạ sốt, nhất định không mang châm lửa.