Chương 174: Đông Kinh náo nhiệt.
Đám đạo sĩ kỳ thực toàn là nhà hóa học, bọn họ chính là người tìm ra thuốc nổ đen đầu tiên, nhưng đem chế pháo hoa, luyện đan; phát minh ra la bàn lại dùng tìm phong thủy bảo địa, lãng phí bao nhiêu đồ tốt.
Hơn nữa những thứ họ làm ra chỉ lưu hành trong vòng tròn cực nhỏ, lâu dần bị người ta quên đi, các loại thư tịch cũng dần thành truyền thuyết hoang đường.
Văn hóa sớm nở rộ giúp Hoa Hạ sớm vươn lên đỉnh cao nhân loại, nhưng cũng chính thứ văn hóa quá rực rỡ ấy đã lấn át tư duy khoa học kỹ thuật, dẫn đến sự tụt hậu sau này.
Âu là đạo được mất, âm dương tuần hoàn.
Vương Nhu Hoa thấy nhi tử bỗng nhiên trầm hẳn xuống, thở dài:” Mai Đông Kinh náo nhiệt lắm, nếu con ở nhà thấy buồn thì tới quân giáo trường xem Dương đại lang đoạt khôi cũng được, nhưng phải bảo Bao Tử bảo vệ con.”
Và rồi cái ngày rất nhiều người trông đợi cũng như sợ hãi cũng tới.
Sáng sớm thức dậy, trời vẫn rất lạnh, đây đó còn thấy những đụn tuyết chưa tan bị trẻ con dẫm đạp nhếch nhác bẩn thỉu, sương sớm vẫn đọng trên cành là, nhưng bầu trời thì vạn dặm không gợn một bóng mây, có lẽ là ly hỏa của Long Hổ thiên sư có tác dung rồi, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp thư thái.
Thiết Tâm Nguyên hôm nay mặc một bộ quần áo thích hợp vận động, bên trong nhét đầy những vũ khí phòng thân như tiểu nõ, ống thối.
Vừa ra khỏi nhà đã thấy Bao Tử ngồi chồm hỗm ở bên đường đối diện ngáp ngắn ngáp dài, chẳng biết đã đợi bao lâu.
“ Trời còn chưa sáng ta đã tới, mẹ ngươi yêu cầu ta phải đưa ngươi nguyên vẹn về nhà vào buổi tối.” Bao Tử nhảy cẫng lên, bắc tay làm loa đánh thức nửa con đường, nhiều người thò đầu ra chửi hắn.
“ Được rồi, được rồi, muốn ta mời ăn thì im mồm lại, chúng ta tới quán Tiểu Hoa ăn hồn đồn.”
Bao Tử ghe thấy hồn đồn thì không vui, hắn không thích món ăn canh canh nước nước, mấy thứ đó ăn không no chỉ đầy bụng, bánh hấp hoặc bánh nướng kẹp thịt mới hợp khẩu vị, hắn có thể ăn liền mười cái liên tiếp mà không uống một ngụm nước.
Đã hai ba tháng không gặp Tiểu Hoa, nha đầu này cứ như phổng phao chỉ trong một đêm vậy, chỉ là tóc tơ hoe hoe trên đầu thì vẫn thế.
Tiểu nha đầu thấy Thiết Tâm Nguyên chẳng nói chẳng rằng, nhưng hồn đồn trong bát y thì nhiều hơn người khác gấp đôi, làm Bao Tử nhìn tiểu nha đầu rất không thuận mắt.
“ Ba ngày nữa ta tới Tam Hòe đường học, chắc là rất ít cơ hội về nhà.” Thiết Tâm Nguyên vừa ăn vừa nói với Tiểu Hoa:
“ Biết rồi, Đồng Tử kể, nói ngươi sẽ tới trường học nổi tiếng nhất Đông Kinh.” Mặt Tiểu Hoa vẫn chẳng có cảm xúc gì, nhưng đôi tay nắm chặt tạp dề như muốn vò nát:
“ Chỉ cần ta không đi học là sẽ tới đây ăn hồn đồn, hồn đồn nơi khác ăn không vừa miệng.”
Tiểu Hoa lập tức cao hứng, cái đầu nhỏ gật như cà mổ thóc:” Đúng đấy, đúng đấy, ngươi không thích ăn hành, ta không bao giờ cho hành vào hồn đồn của ngươi.”
Bao Tử cắn hồn đồn, chỉ thấy hành không thấy thịt, nếu không phải bữa này Thiết Tâm Nguyên mời thì hắn đã úp thẳng cái bát hồn đồn lên đầu Tiểu Hoa rồi.
Gian thương bất lương lại còn khoe khoang.
Vì không để tâm ý của Tiểu Hoa uổng phí, Thiết Tâm Nguyên cố ăn hết hai bát hồn đồn, còn Bao Tử, tên khốn này ăn sạch hồn đồn nhà Tiểu Hoa, cuối cùng còn xoa bụng nói mới lưng lửng.
Tạm biệt Tiểu Hoa, Thiết Tâm Nguyên tới hiệu bánh Ngưu Tam Phạ mua cho Bao Tử một cái bánh bao lớn toàn thịt mới làm hắn ngậm mồm.
Rời khỏi cổng thành từ phía tây nam, người cùng đường cũng rất đông, có cả trẻ nhỏ, Thiết Tâm Nguyên ngồi trên cổ Bao Tử cùng họ đi qua một ngọn đồi thấp liền nhìn thấy cảnh náo nhiệt nhất của Đông Kinh từ trước tới giờ.
Cái quân giáo trường vốn chỉ là bãi đất trống bằng phẳng có hàng rào gỗ cắm quanh mà Thiết Tâm Nguyên thấy không khác gì cái chuồng lợn của Lão Lương hôm nay bổ xung thêm muôn vàn màu sắc cùng kiến trúc tạm nhấp nhô, nhìn xa xa giống một hội chợ cực lớn.
Toàn bộ người Đông Kinh hôm nay đổ dồn tới quân giáo trường rồi, một số lăm lăm cuốn sách nhỏ, vẻ mặt khó coi, nhìn ai cũng chướng mắt.
Chuyện xảy ra hai ngày trước làm nhiều người ở đây tổn thất thảm trọng, những người được đặt cược cao không hôn mê bất tỉnh thì chết không rõ ràng, hoặc trốn biệt không dám ra.
Anh hùng hảo hán cái mẹ gì chứ, rặt một lũ gan nhỏ như chuột.
Đổ trường cũng tổn thất lớn, chưa mở cược thì tuyển thủ đã mất một nửa, làm đầu tư tiền kỳ không khác gì ném xuống nước.
Xảo Nhi hôm nay là một thương phiến bàn mía, nhìn xe mía lớn sau lưng là biết tên này bỏ vốn lớn.
Thủy Châu Nhi ngồi trên nóc xe, cầm một khẩu mía gặm rất khí thế, sau khi lột vỏ, là ngoạm phầm phập như sư tử, không hiểu răng của nó kiểu gì.
Người lớn thì chả sao, nhưng cách ăn hung tàn của Thủy Châu Nhi là sự dụ hoặc trí mạng với trẻ con, thế nên vây quanh xe là đống trẻ con kéo người lớn, liên tục vẫy tay đòi ăn mía, làm Tiểu Xảo Nhi bận tới độ chỉ kịp ra hiệu cho Thiết Tâm Nguyên tùy ý.
Giá mía rất rẻ, ngang với ở chợ, không tranh thủ chém khách như những người bán rong khác, nên ai hỏi giá đều mua cả.
Bao Tử lấy hai cây mía, hắn ăn thậm chí không cả thèm lột vỏ, cứ thế nhai rau ráu, mồm không khác gì máy nghiền, sau đó phun bã ra.
Mía của Thiết Tâm Nguyên thì không ăn được, trong cây mía giấu ống thổi, tác phẩm của Xảo Nhi, tên này đúng là sinh ra chỉ để làm việc xấu, khi ai cũng cầm một cây mía, đồ ngươi tìm ra được cái que trúc nho nhỏ phóng ra từ đâu.
Hôm nay quân giáo trường còn có cả quân sĩ canh gác, thấy ai khả nghi là lục soát, tất nhiên một tên ngốc to xác cõng một đứa bé thì chẳng ai thèm quan tâm, Thiết Tâm Nguyên nhanh chóng được cho vào trong, kiếm lấy vị trí khá tốt.
Chẳng có lối đi riêng cho tuyển thủ, nhìn Thiết Sư Tử gian nan chen qua đám đông, Thiết Tâm Nguyên do dự một lúc cuối cùng hạ cây mía xuống, hò reo giống như những người Đông Kinh khác.
Có câu anh hùng vô úy, Thiết Sư Tử chính đang thể hiện ra loại đặc trưng này.
Mặt hắn vẫn còn sưng đỏ, vải trắng băng ở cổ vẫn có vệt máu, cánh tay trần lộ ra ngoài có vết sưng to như quả trứng, đồng côn vẫn nắm chặt trong tay, thiết chùy đen xì xì dùng gân trâu buộc sau lưng, vẫn như trước, hắn là võ cử duy nhất không mặc giáp.
Thiết Tâm Nguyên không hề nhìn ra ủ rũ hay phẫn nộ trên mặt hắn, từng bước từng bước đi tới hàng rào ngăn cản đám đông, mặt bình lặng tới phát sợ.
Xem ra Dương đại lang hôm nay muốn đoạt khôi khó khăn gấp chục lần.