Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1317: Gặp lại Đổng Quân

"Đương nhiên là biết rồi, nếu không cũng đã sớm ngăn cản hai chúng ta rồi" Vương Tiếu Yên cười nói: "Yên tâm đi, khúc mắc của chị ấy đã được giải, anh có thể yên tâm đi tìm chị ấy. Lần này tạo cơ hội để anh làm điều xấu luôn đó!"

"Yên Yên, anh cũng phải ra ngoài. Cơ hội của em, anh không có phúc hưởng rồi" Dương Minh nghe xong không khỏi cười khổ, nhưng mà đối với việc Triệu Oánh và Vương Tiếu Yên đã không còn ghét nhau, trở thành bạn tốt một lần nữa, Dương Minh cũng vô cùng hài lòng.

Dù sao nếu giữa Triệu Oánh và Vương Tiếu Yên có vấn đề, thì mình đứng giữa cũng khó giải quyết. Mà lúc đó thì mình và Triệu Oánh sẽ lại chiến tranh lạnh với nhau nữa, cũng bởi vì quan hệ với Vương Tiếu Yên, cho nên hắn muốn hai ngời hòa hảo lại, chỉ cần cố gắng nổ lực, thì tin rằng muốn Triệu Oánh thay đổi suy nghĩ hẳn là không có vấn đề.

Chỉ là mình phải ra ngoài, không còn cách nào, đành phải lãng phí một cơ hội tốt rồi.

"Anh cũng phải ra ngoài? không thể nào chứ? Sao trùng hợp quá vậy?" Vương Tiếu Yên nghe thấy Dương Minh cũng muốn ra ngoài, nhất thời kỳ quái: "Anh đi ra ngoài làm gì?"

"Đi cùng sư phụ của anh" Dương Minh nói.

"À, như vậy" Nghe thấy Dương Minh không muốn nhiều lời, Vương Tiếu Yên cũng tưởng là chuyện bí mật gì, cũng không hỏi nhiều, tuy rằng giữa nàng và Dương Minh đã có quan hệ thân mật rồi, nhưng mà chuyện của sư phụ hắn, Dương Minh cũng không thể tùy tiện nói được: "Vậy thì đáng tiếc quá, em còn tưởng rằng đã sáng tạo cơ hội cho anh rồi chứ"

"không sao cả, nhưng mà anh sẽ cố gắng về sớm, về trước em đó" Dương Minh cười nói.

"Cũng chỉ có thể mong là như vậy, đúng rồi, anh đi đâu? Trong nước? Hay nước ngoài?" Vương Tiếu Yên hỏi.

"Đương nhiên là đi nước ngoài" Dương Minh cười khổ: "Phỏng chừng là hai chúng ta không liên hệ được rồi, có chuyện gì chờ trở về rồi tính"

"Cũng đành như vậy" Vương Tiếu Yên tiếc nuối nói, nàng muốn đem tin tức từ hôn thành công nói cho Dương Minh biết trước, nếu có khả năng, nàng còn muốn mang Dương Minh về gặp cha nữa là.

Tuy rằng Dương Minh là do chính nàng ta lựa chọn, vô luận thế nào thì cũng sẽ không chia tay, nhưng mà có thể được gia tộc đồng ý, đương nhiên là điều mà Vương Tiếu Yên muốn thấy rồi. TIn rằng dựa vào năng lực của Dương Minh, hẳn là có thể được cha coi trọng.

Cúp điện thoại xong, Dương Minh đi đến phòng sách, buổi tối ngày hôm nay phải ngủ ở nhà, muốn thân thiết với Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận một chút. Chỉ là không có Chu Giai Giai ở nhà thôi, bên Tiếu Tình cũng không thể đi rồi, nếu không còn Chu Giai Giai xử lý như thế nào đây?

Tôn Khiết trở về Đông Hải rồi, nếu như ngày mai còn rãnh, thì đi thăm nàng trước. Nhưng mà nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi thở dài, sao mình lại bận thế này nhĩ? Có bài hát" Ngưu tử bận rộn nhiều việc", Dương Minh nghĩ, mình còn bận hơn cả Ngưu tử nữa.

.

Sáng hôm sau, Dương Minh gọi điện cho Bạo Tam Lập, muốn hắn lái xe đến biệt thự. Bởi vì Dương Minh cần đi xa, không thể lái xe đến sân bay được, cho nên nhờ Bạo Tam Lập đến đón mình và Phương Thiên.

Đợi ở cửa một hồi, nhìn thấy chiếc BMW của Kinh Tiểu Lộ chạy đến, cửa người lái mở ra, Kinh Tiểu Lộ nhô đầu ra nói: "Lên xe đi, Dương chủ tịch"

"Sao lại là cô tới?" Dương Minh mở cửa xe ra, hỏi: "Bạo Tam Lập đâu?"

"Một hồi cần phải đi ký hợp đầu, anh ấy cần phải chuẩn bị tài liệu ở công ty, bận không đi được, nên em đến đón anh" Kinh Tiểu Lộ nói rất tự nhiên.

"Hắn bận không đi được, cô thì có thời gian? Lần hợp tác này không phải là do cô phụ trách sao?" Dương Minh làm sao mà tin tưởng lý do củ a Kinh Tiểu Lộ được.

"Hắc hắc, anh muốn ra ngoài, em đến tiễn anh không được sao?" Kinh Tiểu Lộ cũng không phủ nhận, nhưng mà bắt đầu chuyển hướng đề tài nói chuyện.

"Được, đương nhiên là được" Dương Minh gật đầu: "Thế nào rồi, lái xe có quen chưa?"

"Vớ vẫn, xe tốt như vậy, sao lại không quen?" Kinh Tiểu Lộ nói: "Anh không biết thôi, mọi người trong công ty hâm mộ em muốn chết, ngay cả chị Hân Dao cũng thế"

"Bây giờ cô thế này, đi tham gia họp lớp, cho dù không có bạn trai, thì cũng rất có phong cách rồi mà. Làm gì có người dám khinh thường cô?" Dương Minh cười hỏi.

"A?" Kinh Tiểu Lộ không ngờ rằng mình lại rơi vào chính cái bẫy của mình, trong lúc nhất thời không nói được chữ nào.

Dương Minh nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Kinh Tiểu Lộ, cảm thấy buồn cười.

"Được rồi, em muốn anh đi với em, như vậy được chứ" Kinh Tiểu Lộ đúng là lưu manh, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

"Được, sao lại không được" Kinh Tiểu Lộ đã nói như vậy, Dương Minh đúng là không còn cách nào cãi lại được, con gái có đôi khi như vậy đó, phạm sai lầm xong, cũng có thể thẳng thắn nói ra được.

"Chỉ biết là anh đối với em tốt nhất mà" Kinh Tiểu Lộ cười hì hì.

"Đừng có nghĩ lung tung, làm việc cho tốt đi" Dương Minh nói.

"Em biết rồi, gần đây em không phải là cố gắng nổ lực sao" Kinh Tiểu Lộ gật đầu nói.

Dương Minh không muốn để cho Kinh Tiểu Lộ lái xe đến đón Phương Thiên, bởi vì chuyện của Phương Thiên, Dương Minh không muốn để cho nhiều người biết, mình là đồ đệ của vua sát thủ, đây là một bí mật, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, khẳng định là sẽ mang đến nhiều phiền phức.

Đứng trước cửa biệt thự, Dương Minh xuống xe, phất tay với Kinh Tiểu Lộ: "Chúc cô ký hợp đồng thuận lợi"

"Chúc anh đi đường vui vẻ" Kinh Tiểu Lộ cũng cười phất tay lại, nàng vốn muốn nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng mà nhớ ra là Dương Minh đi máy bay, hình như nói thuận buồm xuôi gió có vẻ không may mắn, cho nên đã đổi thành đi đường vui vẻ.

Dương Minh chờ Kinh Tiểu Lộ đi xa rồi, mới xoay người vào biệt thự, đi đến chổ của Phương Thiên, nhưng mà nhìn thấy một chiếc SUV đang đậu trước cửa.

Dương Minh có chút kỳ quái, xe này trong nước không còn đưa ra thị trường, không biết là của ai nữa, xem ra kẻ có tiền ở đây không ít, bảng số cũng thật độc đáo.

Vào trong biệt thự, thấy bên trong có tiếng nói, ngẩng đầu lên, phát hiện ra Đổng Quân đang ở đây, lúc này đang nói chuyện với Phương Thiên.

"Sư huynh đã đến" Dương Minh gật đầu chào Đổng Quân.

"Một hồi anh sẽ lái xe chở chú và sư phụ ra sân bay" Đổng Quân cười nói: "Biết chú không thể lái xe, cho nên anh đi làm tài xế luôn"

"Haha, em còn đang buồn vì chuyện này đây" Dương Minh nghe xong liền cười nói: "Xem ra đúng là may mắn"

"Đổng Quân đang ở Tùng Giang, cho nên ta gọi nó đến chở ta đi" Phương Thiên nói.

"Hẳn là như vậy, cho dù không có ở đây, con cũng sẽ trở về gấp" Đổng Quân vội vã nói.

Dương Minh nhìn Đổng Quân, hỏi: "Sư huynh, gần đây anh làm cái gì?"

"Cũng không có gì, tùy tiện đi dạo, cứu tế cho mấy đứa trẻ đến trường mà thôi" Đổng Quân nhún vai: "Anh sống rất là tiêu sái"

"Haha, vậy thật ra rất thanh nhàn, nếu em có thể đổi chổ cho anh thì tốt rồi" Dương Minh nghe xong, cười nói.

"Đổi chổ cái gì, em là người thừa kế y bát của sư phụ, sao có thể giống như anh, không có chuyện gì làm được" Đổng Quân kinh ngạc, lập tức cười nói: "Cho dù em muốn, sư phụ cũng không đồng ý"

"Em chỉ đùa một chút thôi" Dương Minh cũng không nói gì, chuyển đề tài: "Sư huynh, chiến SUV ngoài cửa là của anh?"

Dương Minh thấy Đổng Quân ở đây, liền nghĩ đến khả năng này, Đổng Quân vô cùng thích xe, chắc là chiếc SUV này của hắn đem tới, người khác cũng không thích lái loại này, vả lại bảng số xe cũng là của nước ngoài.

"Là của anh, không tồi chứ?" Đổng Quân cười nói: "Chiếc xe này được nhập khẩu từ nước ngoài về, vừa hạ thuyền còn chưa được vài ngày"

"không tồi, rất uy mãnh" Dương Minh gật đầu nói: "Sư huynh mỗi năm cũng kiếm không ít tiền nha"

"Đúng vậy, ha ha" Đổng Quân cười nói: "Nếu không còn chuyện gì, chúng ta xuất phát nha?"

"Cũng đến giờ rồi, đi thôi" Phương Thiên gật đầu.

Ba người đi ra cửa, Dương Minh ngồi chổ cạnh người lái, còn Phương Thiên thì ngồi phía sau.

Đổng Quân khởi động xe, chậm rãi chạy khỏi biệt thự.

"Sư huynh, giấy phép xe ở Tĩnh Sơn?" Dương Minh lên xe xong, cười hỏi: "Sao không phải là của Tùng Giang?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất