Dương Minh không ngờ rằng Vương Nhược Thủy nói trở mặt là trở mặt, không có một điềm báo trước gì cả, nhất thời kinh ngạc, nhưng mà nhìn thấy Phương Thiên và Vương Tung Sơn cười khổ liên tục, Dương Minh cũng đã biết vì sao Vương Nhược Thủy lại nổi giận như vậy.
Mình đến từ hôn, mà bà ta lúc đầu cũng không phải đã bị Phương Thiên từ hôn sao? Cho nên, trong lòng bà ta rất hận hai chữ
" từ hôn" này, cho nên khi mình nói ra hai chữ đó, bà ta mới có thể phẫn nộ như vậy.
Cái gì thế này, vốn dĩ từ hôn đã thành công, Vương Tung Sơn cũng đã đáp ứng cho mình rồi, tự nhiên lại chạy ra một bà dì này, xem ra bà ta vẫn còn rất hận thù với khái niệm từ hôn, điều này làm cho Dương Minh rất bất đắc dĩ.
"Vương Nhược Thủy tiền bối, ngài có thể đã hiểu lầm rồi, con và cháu gái của ngài, không giống như chuyện của ngài và Phương Thiên sư phụ năm xưa, hai người đã có tình cảm với nhau, con và cháu gái của ngài thậm chí ngay cả gặp mặt còn chưa có, điều này làm sao có thể nhập lại làm một được?" Dương Minh biết, bây giờ hắn không thể thỏa hiệp được, tuy rằng người đàn bà này rất lợi hại, hơn nữa bởi vì thân phận của bà ta, làm cho Dương Minh không dám ra tay! Dù sao nói thế nào thì bà ta cũng có tiềm chất trở thành sư mẫu! Nhưng mà, cho dù là như vậy, Dương Minh không tấn công, nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình, cũng không đến nổi để cho Vương Nhược Thủy hành hạ, vì thế cắn răng nói ra một câu.
"Cái gì mà có tình cảm?" Vương Nhược Thủy biến sắc, bị một tiểu bối nhắc đến chuyện năm xưa với Phương Thiên, làm cho bà ta rất khó xử, trong lòng nhất thời mất hứng:
"Chuyện hôn nhân đương nhiên là phải nghe theo lời của trưởng bối, lúc đầu ta và hắn, cũng là do bậc cha chú an bài"Dương Minh sửng sốt, trong lòng thầm mắng, vốn cho rằng hai người là tự nhiên có tình cảm, tự do yêu đương mà nói, nhưng không ngờ là do gần gũi mới nảy sinh tình cảm, cái này là cái gì chứ? Lão bất tử Phương Thiên này, đi đến đâu lưu tình đến đó là sao?
Ở nhà có vợ rồi, mà đi ra ngoài đường còn gây thêm chuyện tình cảm, quả thật đúng là cực phẩm!
"Nhưng mà cuối cùng là ngài và Phương Thiên sư phụ cũng có tình cảm với nhau, còn con và cháu gái của ngài, ngay cả gặp mặt cũng chưa có, làm sao mà có tình cảm được?" Dương Minh buông tay cười khổ:
"Vương Nhược Thủy tiền bối, xin ngài đừng xem chuyện này là một.""Cũng bởi vì không gặp mặt, cho nên mới làm cho ta không nhịn được! Ngươi cũng không coi Vương gia chúng ta ra gì sao? Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, mà đã từ hôn rồi, ngươi thật sự đúng là cuồng vọng tự đại!" Vương Nhược Thủy cười lạnh một tiếng:
"Lúc đâu tên họ Phương kia tuy rằng không đồng ý hôn nhân này, nhưng mà khi hắn nhìn ta. hắc hắc. không phải là ta tự coi thường mình, nhưng mà cháu gái của ta còn xinh hơn ta lúc đó!"Vương Nhược Thủy không nói toàn bộ, nhưng mà sự thật nghe cũng rất rõ ràng, Dương Minh có thể nghe ra, đó chính là khi đó Phương Thiên không đồng ý hôn sự này, nhưng vừa gặp, liền nảy sinh tình cảm với Vương Nhược Thủy. Bâ giờ, cháu gái của bà ta còn đẹp hơn bà ta, mà mình ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, như vậy mà đòi từ hôn, quả thật đúng là không coi Vương gia ra gì!
Chỉ là, cái lý luận này mặc dù hơi bị nhức đầu, nhưng Dương Minh cũng lười cãi với Vương Nhược Thủy, loại người đã từng chịu tổn thương tình cảm, thì trình độ cố chấp đã đạt đến một mức khó tưởng tượng rồi, Dương Minh cũng không nghĩ rằng lời nói của mình có thể thuyết phục được bà ta.
"Vương Nhược Thủy tiền bối, vãn bối không có cuồng vọng tự đại, nhưng mà, ngài vừa trở về, có vài tình huống cũng không biết, hay nhất là nên hỏi cháu gái của ngài, nhìn ý tứ của nàng ta xem, rồi ngài hãy trách vãn bối" Dương Minh nói đạo lý, Vương Nhược Thủy không nghe, nên đành đẩy Vương Nhược Thủy đi hỏi cháu gái của mình.
"Nói như vậy, lần này từ hôn là ý của hai bên? ' Vương Nhược Thủy nghe Dương Minh nói xong, nhất thời nhíu mày, ánh mắt nhìn về hướng Vương Tung Sơn. Bà ta cũng không phải là người không hiểu lý le, nghe Dương Minh muốn từ hôn nên nổi giận, thế nhưng nghe Dương Minh nói như vậy, hình như là có ẩn tình. Vì thế đành phải nhìn Vương Tung Sơn xem.
"Em gái, anh đương nhiên là muốn cùng Phương lão đầu kết thân gia rồi, trước đó anh đã hiểu tiểu tử Dương Minh này nhiều lần, nhưng mà hắn ta sống chết cũng không chịu cưới con gái của anh, anh cũng không còn cách nào!
" Vương Tung Sơn nhún vai, làm ra vẻ khổ não.
Vương Nhược Thủy xuất hiện, làm náo loạn kế hoạch của Vương Tung Sơn, nhưng mà ông ta cũng không ngại có thêm Vương Nhược Thủy góp vui, như vậy thì có thể làm cho trò vui này càng trở nên đặc sắc hơn, vì thế ông ta cứ tiếp tục theo kịch bản.
Nhìn thấy Vương Tung Sơn vẫn tiếp tục diễn kịch, Phương Thiên đành phải cười khổ, lần này thật sự chơi quá lớn rồi.
Dương Minh nghe Vương Tung Sơn nói xong, trên trán toát mồ hôi lạnh ngay, cái gì thế này, không phải là ngụy biện sao? Vương Nhược Thủy muốn hỏi là có phải cháu gái của bà ta, con gái của ông có muốn từ hôn hay không, mà ông tự nhiên lại đổi là do tôi không đồng ý, cái này không phải là bẻ cong sự thật thay đổi chân tướng sao? Cái này thì hay rồi, càng lúc càng rối.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, sắc m ặt của Vương Nhược Thủy càng lạnh hơn, ánh mắt đầy sát khí, nhìn chằm chằm Dương Minh: "Vương gia chúng ta không có ý từ hôn, từ hôn là do ý của ngươi?
"
"Cái. này.
" Dương Minh bất đắc dĩ quay sang nhìn Phương Thiên, nhưng không ngờ rằng lão già này lại quay mặt qua một bên bỏ rơi mình, căn bản là không thèm nhìn mình, hiển nhiên là không muốn liên quan đến chuyện này, trong lòng Dương Minh thầm mắng một câu, nhưng mà cũng phải lên tiếng thôi, chuyện hôm nay liên quan đến Vương Nhược Thủy, hai lão già này không ai dám ra mặt giùm mình rồi.
Lần này đến châu Âu, cứ tưởng là sẽ từ hôn thuận lợi, trước đó Phương Thiên cũng đã nói qua, hai bên đồng ý, chỉ cần gặp mặt nói lại một lần nữa, là có thể hối hôn, cũng dựa theo các bước mà tiến hành, Vương Tung Sơn tìm mình nói chuyện, cuối cùng cũng đã đồng ý từ hôn, nhưng ai mà ngờ tự nhiên giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, em gái của ông ta, tình nhân của Phương Thiên, Vương Nhược Thủy! Người nhà này cũng quả là mạnh mẽ, loại chuyện này cũng gặp được, Dương Minh rất là bội phục, thầm nghĩ nếu mình không có được dị năng, thì loại người như vậy có lẽ cả ngàn năm cũng chẳng gặp được.
"Thế nào? không còn gì để nói?
" Vương Nhược Thủy lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Dương Minh, như muốn ăn tươi hắn vậy: "Đàn ông phu lòng, còn tìm nhiều lý do như vậy, sáng mai, chúng ta gặp trên lôi đài!
"
Dương Minh nghe Vương Nhược Thủy nói xong, thật sự đúng là không biết nên làm thế nào bây giờ: "Vương Nhược Thủy tiền bối, con đã từ hôn rồi, lẽ nào còn muốn tỷ thí?
"
"Ai đồng ý cho ngươi từ hôn?
" Vương Nhược Thủy trừng mắt nhìn về hướng Vương Tung Sơn: "Là anh đồng ý sao? '
"Anh làm sao mà đồng ý, trước đó anh còn đến khuyên mà" Vương Tung Sơn vội vàng nói.
"Như vậy là ông đồng ý?" Ánh mắt của Vương Nhược Thủy lại chuyển về hướng Phương Thiên, nhàn nhạt hỏi.
"Anh." Phương Thiên nhìn Dương Minh, lại nhìn Vương Nhược Thủy, rồi cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Anh cũng không có."Cái Đ%^$% mẹ nó! Dương Minh thật sự muốn chỉ vào Phương Thiên chửi một câu, ông già này cũng học cách nói dối trắng trợn rồi, vì tình nhân mà bán đứng cả đồ đệ, quả thật đúng là khốn nạn.
Ánh mắt của Vương Nhược Thủy chuyển về người của Dương Minh, tuy rằng không nói gì, nhưng có thể nhận ra được rất rõ ràng, ý nói ngươi đang nói dối.
Dương Minh hít sâu một hơi, bây giờ nghĩ thế nào thì ình cũng đã biến thành người ngoài, bị mọi người xung quanh cô lập! Phương Thiên sắp biến thành em rể của Vương Tung Sơn, cho nên sẽ không có khả năng giúp mình, sớm biết như vậy thì mình cứ ở mẹ tại Tùng Giang luôn, đừng đến đây làm gì, mặc kệ Hồ Điệp gia tộc hổ báo thế nào, cũng không có khả năng đi đến nửa vòng trái đất để tìm mình.
"Ngươi nói thế nào? ' Vương Nhược Thủy thấy Dương Minh không nói gì, không còn kiên nhẫn, hỏi một cuâ: "So hay không so?
"
"So thì thế nào, không so thì thế nào?
" Dương Minh bó tay, đành cắn răng đáp.
"So thì ngày mai chúng ta gặp trên lôi đài
" Vương Nhược Thủy nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ căm tức: "Nếu không so, vậy thì ngươi cứ ở đây, cho đến khi nào ngươi chịu so thì thôi!
Cái này có gì khác nhau? chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đàn bà đúng là thứ không nói lý được, thật không biết Phương Thiên làm sao mà có thể chịu được, Dương Minh thở dài, tuy rằng không có đối chọi nhau, nhưng mà giọng nói cũng rất kiên định: "Con không muốn so, lẽ nào ngài có thể kéo con so? Cho dù con không đánh lại ngài, nhưng con không biết chạy sao? Vãn bối tự hỏi rằng tuy không nắm chắc phần thắng, nhưng chạy trốn thì vẫn có thể!
"
"Chạy?" Vương Nhược Thủy cười nhạt, giống như là nghe một câu chuyện cười vậy, giơ ngón tay lên, chỉ vào Phương Thiên và Vương Tung Sơn:
"Cho dù ngươi được tên họ Phương đó truyền dạy, thì ngươi cho rằng, dưới sự vây kín của ba người chúng ta, ngươi còn có thể chạy sao?"