Dịch + Biên: Phong Lăng
Dương Minh tiếp tục chuyển hướng, chạy băng băng hướng Tiểu Diệp bên kia phóng tới, đem Kevin đang truy đuổi theo bỏ lại phía sau.
Kevin lúc này thật sự tức giận, quát tháo, gầm loạn vọt tới:
"Chờ ta bắt được, đó sẽ là lúc chết của ngươi.""Mời, ngươi không phải lợi hại lắm sao? Ngươi không phải một cước đá chết ta sao? Ta xem làm sao ngươi đá được." Dương Minh hài hước nói xong còn quay đầu lại, làm một cái mặt quỷ với Kevin:
"Đồ người máy ngu ngốc, ngươi cho là ngươi rất lợi hại sao? Không phải không đuổi kịp ta sao. A nha"Dương Minh đang cao hứng phấn chấn châm chọc Kevin, kết quả không thấy đường phía trước, liền tông vào chiếc Passat, trực tiếp ngã sấp xuống ở trên nắp capo, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Dương Minh
"Ai nha" một tiếng.
Ha ha ha ha, Kevin thật muốn cười to một hồi.
Cái gì gọi là vui quá hoá buồn? Cái gì gọi là già néo đứt dây? Ngươi không phải nhanh nhẹn lắm sao? Ngươi không phải kĩ năng sao? Ngươi không phải lợi hại sao? Ngươi không phải là cười nhạo ta đuổi không kịp ngươi sao? Ngươi không phải là muốn ta đá chết ngươi sao?
Lúc này đẹp rồi, đúng là ông trời giúp ta, cho ngươi chạy mà không nhìn đường, cho ngươi quay đầu lại nhìn ta, cho ngươi nhăn mặt trêu ta, giờ thì thế nào? Bi kịch chưa?
"Ông nội mi đến đây, chờ bị đá chết đi. Ha ha."Trong nháy mắt, trong thân thể Kevin đã tràn ngập năng lượng cùng động lực, chạy nhanh hướng Dương Minh vọt tới. Hắn muốn cấp cho Dương Minh một cái kết cục mà không ai đoán được, kết thúc sinh mệnh của Dương Minh.
Dương Minh lật người nằm trên nắp capo, làm ra bộ dáng như bị thương rất nặng, nhe răng nhếch miệng, không hề chú ý tới Kevin đang đuổi đến phía sau.
Kevin tung người, một cước hướng Dương Minh bổ tới. (DG: Kevin bay lên và chấn gót)
Kevin đang tưởng tượng đến cảnh Dương Minh bị mình dùng một cước chấn bay ra ngoài, gân cốt toàn thân đoạn thành từng khúc, trực tiếp chết ở giữa không trung. Nghĩ đến đây, trong lòng Kevin không khỏi dâng lên một trận sảng khoái.
A. khóe miệng Dương Minh xẹt qua một tia cười lạnh. Kevin đồng học à, ca không phải cố ý lừa gạt ngươi, ca sắp bị ngươi đá chết rồi, mà ca còn phải đi Vân Nam, bây giờ không thể chết được, cho nên không phải ta chết mà chính là ngươi chết. Thôi thì ngươi đi chết đi.
"Phanh", một tiếng súng trầm thấp vang lên, ngay lúc có tiếng súng, đồng thời trong giây lát, Dương Minh lăn sang một bên.
"Oanh"Kevin một cước chấn vào nắp capo, trực tiếp làm nó lõm xuống thành một cái hố thật sâu.
Ai da ai da, Dương Minh không khỏi chắc lưỡi, may mà mình trốn nhanh một chút, nếu không, một gót này mình mà nhận lấy, kết quả không chết cũng phải trọng thương.
Lực Kevin chấn vào tương đối lớn. nên một lúc sau chân vẫn dính ở đó, không cách nào rời ra.
Dương Minh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu như vậy mà vẫn không thể đối phó Kevin thì hắn cũng chỉ có thể nhân cơ hội này, chuồn lên xe chạy trối chết, tạm thời buông tha nhiệm vụ này mà thôi.
Lưu Diệp không hổ là vương bài tổ công tác bên ngoài, trong thời gian Dương Minh bị Kevin đuổi, hắn đã chuẩn bị xong súng nhắm rồi chờ thời cơ. Trong nháy mắt Dương Minh nằm ở trên nắp capo, Lưu Diệp cũng đã đoán được đây là kế sách dụ địch của Dương Minh.
Nói cách khác, vương bài tổ đặc công như thế nào mà ngu như vậy, không bị địch nhân bắt được, chính mình lại đụng vào nắp capo mà không đứng dậy được, nếu chuyện này mà truyền ra còn không bị người khác cười chết sao? Chuyện này rõ ràng không có khả năng xảy ra, cho nên Lưu Diệp đợi đến khi Kevin chạy lại đây.
Kết quả Kevin thật sự chạy lại, đã thế thì Lưu Diệp phải chiều hắn một chút, trực tiếp bắn một phát vào lòng bàn chân phải của hắn mà thôi.
Đương nhiên, Lưu Diệp cũng không mấy yên tâm. Tuy rằng Dương Minh bảo hắn bắn cho chuẩn vào lòng bàn chân Kevin, nhưng cũng không nói cho hắn biết vì lí do gì, nên Lưu Diệp cũng không xác định một phát này có thể có hiệu quả hay không.
Bất quá hiện tại, Kevin nửa ngày cũng không có động tĩnh, nghĩ chắc là do một phát này có hiệu lực quả đây.
Lưu Diệp đẩy cửa xe ra, xuống xe, nhìn thấy nắp capo bị Kevin đá thành phế thải, không khỏi có chút sợ hãi. Một cước này nếu đá vào người Dương Minh thì không xong đời à?
"Lão đại, ngươi không có chuyện gì chứ?" Lưu Diệp liếc Kevin vẫn không nhúc nhích một cái, sau đó hỏi Dương Minh.
Lúc này Dương Minh cũng đã bò dậy từ trên mặt đất, phủi phủi bùn đất trên người, lắc lắc đầu:
"Không có chuyện gì, không nghĩ tới thật sự có hiệu quả. Bi kịch của người này quả thật cứ như chuyện đùa.""Thiếu não a. " Lưu Diệp nói:
"Nửa người nửa sắt thép, đây còn không phải là thiếu não thì là cái gì.""Phù." Dương Minh nghe Lưu Diệp giải thích, không khỏi mừng rỡ:
"Dựa theo ngươi nói như vậy, hắn thật đúng là thiếu não.""Ha ha, đúng rồi lão đại, người này đã chết sao?" Lưu Diệp thật sự không dám đi xem xét Kevin.
"Ừ, chắc là chết rồi." Dương Minh liếc chân Kevin một cái, Lưu Diệp bắn một phát này quả thực có hiệu quả, đạn xuyên thép xuyên thấu chân, trực tiếp phá hủy mấy bộ phận linh kiện cùng dây nhợ bên trong thân thể Kevin,quan trọng là phá hủy thiết bị năng lượng, chẳng lẽ hắn còn cử động được.
Nghe Dương Minh nói Kevin đã chết rồi, Lưu Diệp mới dám động thủ, gỡ Kevin ra đặt ở trên đất:
"Quả thật chết rồi, bất quá có chút đáng tiếc. Nơi đây là Ma cao, mang theo một cỗ thi thể như vậy, căn bản không tốt để về nước. Nếu có thể giao cho sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật của ta chắc có điều trợ giúp."Lưu Diệp có chút tiếc nuối, hắn cũng rõ ràng, kỹ thuật sáng tạo Kevin, chắc chắn không kém hơn con chip hắn đang giữ.
"Nga, để ta nghĩ biện pháp." Dương Minh nghe xong Lưu Diệp nói, thầm nghĩ, trước khi mình đi Vân Nam, cứ cống hiến một phen cho cục. Vạn nhất mình không thể trở về, cục cũng sẽ nhớ kỹ công lao của mình, chiếu cố người nhà của mình một chút, như vậy cũng đủ rồi.
"Ngươi có biện pháp?" Lưu Diệp sửng sốt, rồi đột nhiên nhớ lại, quả thực ở Ma cao Dương Minh quen biết tương đối rộng rãi.
"Ân, cũng không sai biệt lắm. Để ta hỏi thử một chút, chuyển bằng đường buôn lậu, đem về nước." Dương Minh gật đầu nói.
"Lão đại, ngươi ngưu B thật." Lưu Diệp không thể không cảm thán, ở nước ngoài mà Dương Minh còn có biện pháp giải quyết.
"Trước tiên tìm kiếm xem con chip có trên người hắn hay không cái đã." Khi nói lời này, hắn đã bắt đầu dùng dị năng tìm kiếm nơi cất con chip:
"Hắn cất bên trong túi áo may-ô, lấy ra mau đi." (DG: may-ô là cái áo 3 lỗ ấy, mà áo 3 lỗ thì làm gì có túi nhỉ, chắc là loại mới đây.)
"Ừm." Lưu Diệp không chút nghi ngờ làm theo lời Dương Minh, đưa tay cới áo Kevin, sau đó vươn tay vào bên trong túi áo may-ô. Quả nhiên từ bên trong lấy ra một vật, vừa nhìn thì lập tức xác định, đúng là con chip mình tìm kiếm.
Bất quá Lưu Diệp cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, hiện tại, đối với sự thần kỳ của Dương Minh hắn đã không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nữa, hắn đã triệt để tin phục Dương Minh rồi.