Nên làm sao bây giờ? Đem chuyện hôm nay nói với Trần Phi? Như vậy có thể ở bên trong sở cảnh sát, rất an toàn, nhưng mà, từ đây về sau, đừng nói là phá an, ngay cả cảnh sát chưa chắc đã được làm!
Trần Phi khẳng định là không tha cho mình, tạm thời cách chức mà còn tự tiện ra ngoài điều tra, hơn nữa còn gặp phải phiền toái lớn như vậy, không chừng sẽ đuổi mình ra khỏi đội!
Hạ Tuyết đau đầu, không biết nên làm thế nào cho đúng, ngơ ngác nhìn Dương Minh:
"Vậy tôi làm sao bây giờ?""Cô tự gây phiền toái rồi hỏi tôi à?" Dương Minh nghe xong cảm thấy buồn cười:
"Tôi nói cô nghe, mỗi lần cô làm việc cô có nghĩ đến hậu quả không thế? Cô cứ làm loạn như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!""Làm loạn?. cậu mới làm loạn." Hạ Tuyết đỏ mặt nói, nàng đã hiểu lầm cái nghĩa của từ này rồi, bởi vì trong kỷ luật có ghi là
" Cấm làm loạn quan hệ nam nữ" cho nên, Hạ Tuyết đương nhiên là đã hiểu theo nghĩa này.
"Tôi làm loạn với ai? Bây giờ tôi đang ngồi với cô, có làm loạn thì cũng làm với cô thôi!" Dương Minh bắt đầu chọc.
"Chán ghét." Hạ Tuyết sẳng giọng nói, chẳng qua tâm tình đã tốt hơn nhiều rồi.
Thấy trên mặt Hạ Tuyết xuất hiện ý cười, Dương Minh mới thở phào nhẹ nhõm, quả thật là sợ cô nàng ngốc này luẩn quẩn trong đầu, rồi đút đầu vào miệng cọp, cho nên vừa rồi cố ý nói vậy để chọc nàng.
"Thế nào, đỡ hơn chưa?" Dương Minh hỏi.
"Ừ!" Hạ Tuyết đáp, chợt sửng sốt, rồi lập tức hiểu được ý của Dương Minh:
"Cảm ơn cậu.""Cảm ơn tôi cái gì? Tôi chẳng giúp được gì cho cô cả!" Dương Minh nhìn Hạ Tuyết, buồn cười nói:
"Được rồi, theo tôi đoán phỏng chừng ngày mai Vương Tích Phạm sẽ có hành dộng với cô, mà tính tôi lại thích tiễn phật thì tiễn đến tây thiên. Cho nên cô cứ theo tôi, nếu bọn chúng dám tới, tôi sẽ đuổi đi!""Cậu?" Hạ Tuyết mở to mắt nhìn, có chút nghi ngờ Dương Minh.
"Tôi sao? Cô quên lần dó ở hành lang tôi lợi hại hơn à?" Dương Minh nói.
"Nói bậy, đó là do cậu làm xấu, nắm lấy chân người ta không buông!" Hạ Tuyết xấu hổ nói.
"Nói cái gì thế, thực lực của cô không bằng thì chịu đi, thua là thua, còn ở đó mà ngụy biện!" Dương Minh bĩu môi nói.
"Hừ, nếu đánh lại một lần nữa, tôi khẳng định sẽ không thua cậu!" Hạ Tuyết không phục nói.
"Được, vậy thử đi, chẳng qua nếu tôi thắng, thì đổi lại là cô mời cơm tôi, hiệp nghị trước kia hủy bỏ!" Dương Minh nhân cơ hội này ra yêu cầu:
"Thế nào, có dám không?""Có cái gì mà không dám! Được, nếu tôi thua, thì lần sau để tôi mời khách!" Hạ Tuyết thầm nghĩ, nếu như mình chỉ đánh ngang tay với Dương Minh, thì cũng không tính là thua, thì Dương Minh vẫn sẽ mời khách.
Thật ra, trong nhà Hạ Tuyết không thiếu tiền, nhưng mà bởi vì cô nàng này muốn làm cảnh sát, cho nên liền cãi nhau với người nhà, rồi bỏ đi. Tình trạng bây giờ là tự lập, người nhà không cho nàng một cắc, hơn nữa Hạ Tuyết còn thuê phòng ở, ngoài ra, con gái luôn có nhiều cách tiêu tiền, tuy rằng nói Hạ Tuyết bình thường đều mặc đồng phục, có thể giảm được khoảng chi tiêu về mua quần áo. Nhưng đồ trang điểm, mấy thứ tẩm bổ, rồi vật dụng cá nhân abc xyz này nọ, không thể thiếu được, cho nên mỗi tháng đều phải tính toán tỉ mỉ.
Cho nên, cứ như thế, mỗi tháng ra ngoài ăn cơm uống rượu này nọ, thật là xa xỉ, khó khăn lắm mới tìm được một
" phiếu cơm dài hạn", Hạ Tuyết sao có thể dễ dàng buông tha?
Nhưng mà, lại không cam lòng thừa nhận công phu của Dương Minh cao hơn mình, hơn nữa lại bị Dương Minh nói khích, lập tức không đồng ý.
Thật ra thì. công phu của Hạ Tuyết còn không bằng cả Hầu Chấn Hám, lúc ấy Dương Minh đã có thể thoải mái chế trụ nàng, bây giờ công phu của hắn đã tăng lên rất nhiều, công phu của Hạ Tuyết trong mắt của Dương Minh đã trở nên đơn giản rất nhiều, nói thật, đánh với nàng, còn dễ hơn là chơi với con nít.
"Bây giờ đánh không?" Hạ Tuyết nói.
"Bây giờ?" Dương Minh cười khổ, nhìn xung quang rồi nói:
"Cô cảm thấy đánh ở trong đây, ông chủ sẽ đồng ý sao?""Vậy. chúng ta ra ngoài?" Hạ Tuyết hỏi.
"Được rồi" Dương Minh gật đầu:
"Lần này để tôi trả, chẳng qua đây là lần cuối cùng!""Hừ, chờ xem sao!" Hạ Tuyết nói xong, đứng dậy:
"Ai sợ ai?"Dương Minh cũng không cãi nữa, tìm ôm chủ trả tiền, sau đó cùng Hạ Tuyết đi ra khỏi Lam Sắc Ngư. Mấy ngày nay Dương Minh liên tục đến đây, ông chủ của Lam Sắc Ngư tự nhiên cho rằng Dương Minh là bạn trai của Hạ Tuyết.
"Tiểu tử, lợi hại lắm! Thời gian dài như vậy, cậu là người đầu tiên tiếp cận được bông hoa này!" Ông chủ giơ ngón cái lên nói.
Dương Minh cầm tiền lẻ, cũng không giải thích, loại chuyện này, càng giải thích càng phức tạp, không bằng cứ im im là tốt nhất. Dương Minh cũng không có làm gì với nàng, cho nên ông ta muốn nghĩ cái gì, thì cũng chẳng liên quan đến Dương Minh.
"Ông chủ, Hạ Tuyết không đi một mình, bên cạnh nó còn có người" Cách quán rượu không xa, một người cầm ống dòm ngồi trong một chiếc van, nói với một người đang ngồi xe lăn.
"Tao thấy rồi!" Người này lạnh lùng nói:
"Bắt hắn về, tao nghĩ Vương thiếu gia nhất định sẽ rất vui!""Vâng!" Thằng kia gật đầu đáp.
Người ngồi xe lăn chính là Hoàng Hữu Tài, được Vương Tích Phạm phái tới, phụ trách bắt Hạ Tuyết. Mà Dương Minh, xuất hiện ngoài ý muốn, nhưng mà tin tức ngoài ý muốn này chắc sẽ làm cho tiểu chủ nhân vô cùng vui.
Chỉ cần uy hiếp Dương Minh, thì không sợ Chu Giai Giai làm phản.
Tuy rằng Hoàng Hữu Tài mang đến nhiều thành viên của Vương gia biệt động đội, thân thủ cũng cao, nhưng mà thân thủ của Dương Minh và Hạ Tuyết cũng không bình thường, cho nên Hoàng Hữu Tài không có ý định lấy cứng đối cứng. Cho nên, hắn chuẩn bị dùng trí, xem Dương Minh và Hạ Tuyết có lòng hiếu kỳ hay không. Hôm nay, Hạ Tuyết uống cũng ít, cho nên vô cùng tỉnh táo, hai người ra khỏi quán, liền đi đến chổ ở của Hạ Tuyết. Trong khu nhà này, cũng có một bãi đất trống, cỏ thể dùng để tỷ thí.
Thật ra cũng không cần phải phức tạp như vậy, ở đâu cũng thế, Dương Minh chỉ cần dùng một chiêu là có thể đánh bại Hạ Tuyết. Nhưng như vậy thì lại đả thương lòng tự trọng của Hạ Tuyết. Cho nên Dương Minh sau khi do dự rồi quyết định khiêm tốn một chút, cho Hạ Tuyết thua đẹp mắt một chút.
Tính tình của cô ngốc này có vẻ rất thẳng, nếu thua thảm lại nghĩ quẩn trong lòng, đây không phải là điều Dương Minh muốn thấy.
"Được rồi, ở đây đi, bắt đầu thôi" Hạ Tuyết tìm một chổ rộng rãi, nên phấn khích nói.
"Được rồi" Dương Minh thì không sao cả, nếu Hạ Tuyết đã lựa chổ xong, thì hắn cũng không ý kiến.
"Khoan đã" Hạ Tuyết đột nhiên nói:
"Nếu cậu thắng, về sau tôi sẽ mời cơm cậu, nhưng nếu tôi thắng thì thế nào? Đặt cược của hai ta hình như không công bằng!"Dương Minh nghe xong liền đổ mồ hôi, thầm nghĩ, cô có thể thắng sao? Nhưng mà không nói ra được, đành phải nói:
"Vậy cô muốn thế nào?""Ừ. để tôi nghĩ đã." Hạ Tuyết ngẩng đầu suy nghĩ thật lâu, giống như đã nắm chắc phần thắng vậy, rồi mới lên tiếng:
"Tôi không nghĩ ra. cậu đã mời tôi ăn cơm rồi, tôi cũng không có yêu cầu gì nữa.""Xem ra cô cũng không có lòng tham" Dương Minh nghe Hạ Tuyết nói xong, cũng cười nói. Cô nàng này, thì ra cũng có mặt đáng yêu.
"Như vậy đi, nếu tôi thắng, cậu phải đáp ứng cho tôi một chuyện, về phần chuyện gì, tôi còn chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ ra rồi tính tiếp!" Hạ Tuyết nói:
"Như vậy được không?""A?" Dương Minh nhất thời choáng váng, mới vừa rồi còn khen nàng không có lòng tham, thì câu sau lập tức hiện nguyên hình lên. Điều kiện của nàng còn ghê hơn lòng tham nữa.
"Không được sao?" Hạ Tuyết thấy Dương Minh không trả lời, liền nóng nảy:
"Có phải cậu sợ thua, không dám đáp ứng?""Chuyện này để sau này hãy nói" Dương Minh đột nhiên lên tiếng.
"Sau này? Vì sao? Cậu đổi ý?" Hạ Tuyết mặc kệ.
"Không phải tôi đổi ý, mà có người đến" Dương Minh bĩu môi nói.
"A?" Hạ Tuyết ngạc nhiên, quay đầu lại, thấy hai người đang mang khẩu trang đi đến hướng này.
"Ai đó?" Hạ Tuyết đột nhiên quát:
"Đứng lại!""Hạ tiểu thư, chúng tôi đến mời cô!" Một người lên tiếng.
"Mời tôi? Mời tôi làm gì?" Hạ Tuyết cảnh giác nhìn hai người này, hỏi ngược lại.
"Ông chủ của tôi muốn gặp cô""Ông chủ của các người là ai? Tôi không biết, nếu muốn gặp tôi, sao không tự mình đến?" Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Hạ Tuyết lại đột nhiên ra tay, chộp đến cái khẩu trang trên mặt người này.