"Dương Minh bị chú bắt rồi, tin này có tính là tốt không?" Hoàng Hữu Tài cười ha hả nói.
"Dương Minh?" Trong lòng Vương Chí Đào vừa động, chẳng qua trên mặt vẫn không biểu hiện gì:
"Chú Hoàng, chú bắt hắn làm gì? Cha của con biết thì sao?""Haha, Chí Đào, chuyện này Vương tổng cũng biết, đã đồng ý. Chú bây giờ đang đến nhà con, con chuẩn bị đi, rồi đi với chú" Hoàng Hữu Tài nói
"À. vậy được rồi." Vương Chí Đào tuy rằng nghi ngờ, chẳng qua vẫn đồng ý, dù sao thì lời nói của Hoàng Hữu Tài vẫn có sức hấp dẫn quá lớn!
Nói hắn không hận Dương Minh là không có khả năng, hắn hận không thể chặt Dương Minh ra làm trăm khúc. Hai lần bị đoạt tình yêu, còn một lần xấu mặt tại quán cơm tây, làm cho mỗi lần nhớ đến Dương Minh là Vương Chí Đào giận run lên.
Chẳng qua, Vương Chí Đào vẫn không tìm được cơ hội ra tay với Dương Minh. Hắn thật sự cũng bó tay, bây giờ lại nghe Hoàng Hữu Tài nói đã bắt được Dương Minh, trong lòng lập tức nổi lửa lên. Thời cơ báo thù đã đến!
Chuyện của Vương Tích Phạm và Hoàng Hữu Tài, Vương Chí Đào cũng không rõ ràng. Cho nên Vương Chí Đào vẫn gọi cho cha để xác minh: Alo, cha hả? Con là Chí Đào nè, vừa rồi chú Hoàng gọi cho con, nói là đã bắt được Dương Minh?
"
"À, đúng vậy, Hữu Tài mới gọi cho con?
" Vương Tích Phạm nghe xong trầm ngâm: "Chí Đào, con muốn làm gì thì làm đi. Cha sẽ ủng hộ con
" " Thật sao?
" Vương Chí Đào nghe xong, vô cùng kích động, chẳng qua lại hỏi một câu: "Cha, cha kêu Hoàng Hữu Tài bắt Dương Minh, cái này có tốt không? Có làm lớn chuyện không?
"
"Thì đã sao, làm lớn chuyện thì thế nào?
" Vương Tích Phạm khinh thường nói: "Chí Đào, trong nhà có một số việc, cha sẽ tìm thời gian kể với con. Túm lại, con chỉ cần biết Hữu Tài là người tin tưởng được!
"
"Được, con biết rồi.
" Vương Chí Đào có chút khó hiểu, không rõ vì sao cha lại tin tưởng Hoàng Hữu Tài như vậy. Chẳng qua, cha đã nói thế, khẳng định có đạo lý.
Vương Chí Đào mặc dù có lúc đầu óc nóng lên, làm ra một số chuyện xúc động. Nhưng không phải thằng ngu, nghe khẩu khí của cha vừa rồi, tựa hồ như Hoàng Hữu Tài đã cùng cha làm rất nhiều việc.
Không lâu sau, Vương Chí Đào lại nhận được điện thoại của Hoàng Hữu Tài: "Chí Đào hả, chú đến nhà con rồi, con xuống đi!
"
"Dạ, chú Hoàng, con lập tức xuống liền!
" Vương Chí Đào cúp điện thoại, mặc quần áo, đi xuống.
Chu Giai Giai còn đang ở phòng khách dưới lầu, nhìn thấy Vương Chí Đào đi ra, kỳ quái hỏi: "Vương Chí Đào, anh đi đâu thế, không nghỉ ngơi à?
"
"Giai Giai, anh ra ngoài có chuyện, em mở nhà chơi đi
" Vương Chí Đào nói.
"Ồ? Anh muốn đi đâu? Cần em đi cùng không?
" Trong lòng Chu Giai Giai vừa động, hỏi.
"Không cần, em không phải đang làm bài tập sao, ở đây làm cũng được, hoặc em có thể về nhà. Em có chìa khóa nhà mà, ra ngoài khóa cửa là được
" Vương Chí Đào nói.
"Tốt, vậy anh đi đi
" Chu Giai Giai gật đầu, tiếp tục chơi máy tính. Mà Vương Chí Đào mấy ngày nay đã vô cùng tin tưởng Chu Giai Giai, ngay cả chìa khóa nhà cũng giao cho Chu Giai Giai một bộ, để tiện cho nàng mỗi ngày đến thăm mình.
Bởi vì mấy hôm trước Vương Chí Đào hành động không tiện, bảo mẫu Lý thẩm lại không thường ở nhà, ban ngày luôn ra ngoài mua đồ ăn, cho nên đưa chìa khóa cho Chu Giai Giai cũng là bình thường.
Mấy ngày nay, tay của Vương Tích Phạm đang bị thương, nên Lý thẩm phải đến công ty chăm sóc cho Vương Tích Phạm. Chỉ có buổi sáng mới về nhà đổi tấm lót giường cho Vương Chí Đào một lần. Đương nhiên, toàn là đổi trước khi Chu Giai Giai đến, Vương Chí Đào không hy vọng Chu Giai Giai nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
Vương Chí Đào không chút đề phòng, để Chu Giai Giai lại một mình, đi ra ngoài.
Đi xuống lầu, Vương Chí Đào thấy một chiếc xe, chiếc này hắn cũng biết, là của công ty cha, nhập khẩu trực tiếp từ châu Âu về (thật ra là buôn lậu đó) cũng không biết vì nguyên nhân gì mà không có giấy phép (Buôn lậu thì làm quái gì có giấy phép), cho nên không thường xuyên sử dụng.
Chẳng qua, chiếc xe này rất sang trọng, cho nên cảnh sát ít chặn lại, chỉ cần không lái thường xuyên, phần lớn được dùng làm xe hôn khánh, thì đám cảnh sát đều thường nhắm một con mở một con. Người Trung Quốc thường xuyên coi trọng giờ lành này nọ, cho nên hôn lễ và đám tang bình thường đều dùn xe này, mặc dù là xe buôn lậu, nhưng cảnh sát giao thông cũng không chặn lại, bởi vì người ta làm giờ lành, thân phận của người ta bọn họ không đụng vào được, cho nên không ai muốn chọc vào phiền toái không cần thiết.
Tuy rằng chiếc xe không có giấy tờ, nhưng vẫn có thể chạy tốt, cũng bởi vì nguyên nhân này.
Vương Chí Đào lên xe, ngồi bên cạnh Hoàng Hữu Tài.
"Chú Hoàng.
" Vương Chí Đào nhìn thoáng quan tài xế, sau đó muốn nói lại thôi.
"Không sao, là người một nhà
" Hoàng Hữu Tài nói.
Vương Chí Đào có chút kỳ quái nhìn tài xế, theo lý thuyết thì chuyện này càng ít người biết thì càng tốt mới đúng. Đột nhiên lại nhảy ra một người nhà là sao?
"Bây giờ chúng ta đi đâu?
" Vương Chí Đào cẩn thận hỏi.
"Đi gặp Dương Minh!
" Hoàng Hữu Tài cười nói: "Thế nào, đã nghĩ ra cách nào xử hắn chưa?
"
Hoàng Hữu Tài nói như vậy, làm cho Vương Chí Đào yên tâm, nhìn thoáng qua mặt của tài xế không đổi, Vương Chí Đào mới lên tiếng: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
"
"Sợ cái gì, muốn làm gì thì làm
" Hoàng Hữu Tài hung tợn nói: "Nếu đã bắt nó, chú không nghĩ là sẽ thả nó ra
"
Hoàng Hữu Tài tuy rằng chỉ tiếp xúc với Vương Chí Đào vài lần, nhưng cũng hiểu biết về tính cách của hắn, Vương Chí Đào cũng giống như mình, cũng thuộc loại người tâm ngoan thủ lạt, không giống như Vương Tích Phạm không quyết đoán.
Hoàng Hữu Tài cảm thấy đây mới là người làm đại sự, hắn cũng tràn đầy tin tưởng vào thiếu chủ tương lai.
"Vậy thì tốt quá, nếu đã như vậy, để con suy nghĩ. Lần trước hắn hại con, thiếu chút nữa còn hại con chết
" Vương Chí Đào cao hứng nói.
"Chí Đào, thật ra chuyện lần trước, con làm không sai, rất có ý tưởng, nhưng đưa tấm ảnh cho con nhỏ Trần gì đó thì quả có chút xúc động!
" Hoàng Hữu Tài nói: "Loại chuyện này, người định không bằng trời định, ai có thể nghĩ đến người bị hại kia đột nhiên đổi lời khai?
"
"Chú Hoàng nói đúng.
" Vương Chí Đào cũng biết được lần trước mình quá xúc động, không nên đưa tấm hình cho Trần Mộng Nghiên coi, như vậy dù Dương Minh có bị hoài nghi, thì cũng không có chứng cớ.
Xe càng chạy càng xa, chớp mắt đã ra cao tốc rồi.
"Chú Hoàng, chúng ta đi đâu vậy?
" Vương Chí Đào nhíu mày hỏi, tuy rằng trước đó cha đã xác nhận người này không có vấn đề, chẳng qua bây giờ đã ra khỏi thành phố rồi, Vương Chí Đào không có khả năng không hoài nghi.
"Đi đến lãnh địa của Vương gia chúng ta!
" Hoàng Hữu Tài nhấn mạnh hai chữ" Chúng ta
", hiển nhiên là biểu hiện lòng trung với Vương Chí Đào, làm cho hắn thấy rằng, mình ở chung một con thuyền với cha con hắn.
"Lãnh địa của Vương gia? Sao con chưa nghe nói qua?
" Vương Chí Đào hoài nghi nhìn Hoàng Hữu Tài.
"Thật ra, những năm gần đây, chú theo Vương tổng lại đại sự, chỉ là con còn nhỏ, nên có một số việc không thể nói cho con nghe. Mà lúc này, chú chuẩn bị nói cho con biết, thuận tiện để con nhìn xem, Vương gia mạnh mẽ thế nào!
" Hoàng Hữu Tài có chút kích động nói.
"Vậy. sao ba con không tự mình nói cho con biết?
" Vương Chí Đào hỏi.
"Có một số việc, Vương tổng không thể nói hết với con, chỉ có thể nhờ chú nói cho con biết.
" Hoàng Hữu Tài thở dài: "Tuy rằng Vương tổng đang làm một chuyện kinh thiên, nhưng là một người cha, ngài không muốn để con cảm thấy ngài là người xấu.
"
"Người xấu? Sao thế? Chú Hoàng, chú nói rõ ràng một chút được không? Con nghe mà không hiểu gì hết?
" Vương Chí Đào xoay người lại nhìn Hoàng Hữu Tài, lo lắng hỏi.
"Thật ra, những năm gần đây, Vương tổng cùng làm ăn với chú, chính là buôn lậu.
" Hoàng Hữu Tài nhìn Vương Chí Đào, chậm rãi nói.
Đó cũng là kết quả mà hắn đã thương lượng với Vương Tích Phạm, dù sao bây giờ Vương gia đã đến thời khác tồn vong, có một số việc nên nói cho người thừa kế duy nhất biết.
Nhưng Vương Tích Phạm không biết nên mở miệng thế nào, vì thế liền nhờ vả Hoàng Hữu Tài, Hoàng Hữu Tài thì không cho là như vậy. Ngược lại, hắn chỉ cảm thấy rằng, thắng làm vua thua làm giặc thôi, buôn lậu thì đã sao? Chỉ cần có tiền, vậy là được rồi!
"Cái gì. buôn lậu?
" Vương Chí Đào há to miệng, ngơ ngác nhìn Hoàng Hữu Tài, nhất thời ngẩn người: "Chú Hoàng, chú có nói giỡn không? Haha, trò đùa này vui thật."