Bất tri bất giác, thức ăn đã được đưa lên đầy đủ.rồi nửa tiếng trôi qua, thông qua cuộc nói chuyện, Dương Minh được iết, Tôn Khiết và Dương Hân và Ngô Vân Sinh đều là bạn học cùng lớp thời trung học, mà Ngô Vân Sinh, từ thời trung học đã bắt đầu theo đuổi Dương Hân, the đuổi bảy năm, đến khi tốt nghiệp đại học mới quen được (Oh my chúa! (
" _.__))
Điều này làm cho Dương Minh vô cùng bội phục ý chí của Ngô Vân Sinh, người này thật đúng là bất khuất quá!
Mà gia thế của Dương Hân và Ngô Vân Sinh, quả nhiên cũng giống như Dương Minh đoán, vô cùng hiển hách, nhà của Dương Hân mở trạm vận chuyển hàng hóa, cả nước đều có phân bộ, sinh ý làm ăn rất lớn.
Mà trong những năm gần đây, loại hình vận chuyển hàng hóa này đều có bối cảnh hắc đạo rất sâu, cho nên Dương Hân chắc cũng giống như Tôn Khiết, là công chúa của thế giới ngầm rồi, trong trường chắc không ai dám trêu ghẹo, cũng chỉ có Ngô Vân Sinh sinh tình mới theo đuổi được N năm như vậy.
Mà Tôn Hồng Quân cũng quen biết cha của Dương Hân, Dương gia làm ăn tại Đông Hải, cũng chính là do một tay Tôn Hồng Quân trông coi. Còn ở những thành thị khác, cũng có không ít là do Tôn Hồng Quân dùng quan hệ để hỗ trợ.
Chẳng qua, thật đúng là phải nói thêm, gia thế của Ngô Vân Sinh này cũng không đơn gian, cha của Ngô Vân Sinh là chính ủy quân khu Đông Hải, cũng có thế lực rất là lớn.
Chỉ là, Ngô Vân Sinh nhìn thế nào cũng không giống như xuất thân từ một gia đình quân nhân cả, rất có vẻ nho nhã.
Trong lúc bốn người đang nói chuyện, thì đúng lúc này, một người đàn ông độ khoảng ba mươi tuổi đi tới, để bộ râu lớn, mặc áo khoát da, đội nón lưỡi trai, ăn mặc như một nghệ thuật gia vậy, trong lúc bốn người đang ngạc nhiên không biết người này muốn làm gì, thì ông ta tự đưa danh thiếp của mình ra, sau đó nói: "Xin chào mọi người, xin cho tôi tự giới thiệu một chút! Tôi là đạo diễn Vương Thừa Ân của công ty truyền hình văn hóa và điện ảnh Trung Cầu, cùng tên khác họ với tác giả Tây Du Kí Ngô Thừa Ân, xin thỉnh giáo một chút, hai quý cô xinh đẹp này tên gì?
"
Dương Minh híu mày, liếc nhìn cái danh thiếp kia, trên mặt quả đúng là không ít danh hiệu, cái gì mà tổng đạo diễn, tổng giám chế, biên kịch, vân vân và vân vân. chẳng qua, đầu năm nay muốn in danh thiếp ở đâu mà chả được, ngay cả thu phế liệu mà cũng có danh thiếp, ai biết tên này là thật hay giả?
Dương Minh còn chưa mở miệng, thì Dương Hân đã cười trước rồi nói: "Ha ha ha ha, ông lại cùng tên với một thái giám của Minh triều a
"
Vương Thừa Ân có chút xấu hổ, chẳng qua vẫn tiếp tục nói: "Tên chỉ là một danh hiệu thôi, không quan trọng, hai vị tiểu thư, không biết tính danh của hai vị là gì?
"
"Không phải ông nói là không quan trọng sao?
" Dương Hân lập tức nói: "Nếu đã là thế, thì ông còn hỏi để làm gì? Ông rốt cũng muốn làm gì! Không có chuyện gì thì chúng tôi còn muốn ăn cơm!
"
"Là như vậy, tôi là đạo diễn truyền hình và điện ảnh Trung Cầu, tôi cảm thấy hai vị rất có tiềm chất trở thành đại minh tinh, không biết nhã ý của hai vị thế nào?
" Vương Thừa Ân vô cùng thành khẩn nói: "Công ty của chúng tôi là tổng hợp của công ty điện ảnh cả tỉnh lại, tập huấn, đóng phim, quảng cáo, người mẫu, diễn viên, trang trí bối cảnh, ánh sáng, âm thanh, phục vụ, tuyên bố truyền thông, tất cả đều đứng đầu cả tỉnh.
"
"Được rồi, ông có thể đi, chúng tôi không có hứng thú
" Tôn Khiết nghe người này tự biên tự diễn, cười cười khoát tay.
"A. còn vị tiểu thư này?
" Vương Thừa Ân không cam lòng quay đầu nhìn Dương Hân.
"Xin lỗi, tôi cũng không có hứng thú
" Dương Hân lắc đầu.
"Hai vị, hai vị hẳn là nên cẩn thận suy nghĩ lại, cơ hội này là có một không hai!
" Vương Thừa Ân vỗ ngực nói: "Tôi cam đoan, với tướng mạo xuất chúng và khí chất của hai vị, cam đoán có thể tiến vào Hollywood!
"
"Ông có bệnh không vậy? Kêu ông đi ông không nghe sao?
" Dương Minh đã hết kiên nhẫn rồi, người này nói chuyện mà mưa bay xối xã, còn dính cả trên đồ ăn, làm sao mà ăn được nữa chứ!
"Tiên sinh, tôi không nói chuyện với ngài, hơn nữa, ngài không biết bây giờ ngài rất không lễ phép sao? Việc tôi nói chuyện với hai vị tiểu thư này, xin ngài không cần can thiệp vào chuyện của người khác được không?
" Vương Thừa Ân nói rất là có lý, hiển nhiên đã là tay già đời rồi, biết cách xử lý tình huống bây giờ.
Dương Minh nghe xong, nhất thời cười vui vẻ nói: "Bây giờ ông đứng trước bàn tôi nói chuyện, hơn nữa bạn gái tôi đã hiểu rồi, nàng ta không có hứng thú, ông còn đứng đây làm gì?
"
"Tiên sinh, ngài thật ích kỉ, ngài không thể chỉ vì cá nhân ngài mà độc chiếm bạn gái của ngài. Nàng hoàn toàn có thể đi xả hơn!
" Vương Thừa Ân nói." Bây giờ tôi rất tốt rồi, cũng không có hứng thú làm ngôi sao!
" Tôn Khiết lần này lắc đầu vô cùng chắc chắn, cười nói: "Lòng tốt của ông tôi xin cảm ơn, nhưng chúng tôi thật sự không muốn làm ngôi sao gì cả
"
"Hai vị tiểu thư, làm ngôi sao có thể kiếm rất nhiều tiền. bình thường một năm có thể kiếm hơn trăm vạn. hai vị không suy nghĩ lại sao?
" Vương Thừa Ân không đạt được mục đích, rất là tiếc nuối, mình được ông chủ sai đến, hai cô gái này ông chủ rất thích, hắn sao mà không thể cố gắng được?
Thật ra, cái công ty điện ảnh truyền hình Trung Cầu này, chỉ có cái vẻ bề ngoài thôi, chẳng qua người mở cái công ty này cũng có chút bối cảnh, chính là Âu Dương Quân Viễn, đây là công ty của nhà hắn, bất quá cũng chỉ là thủ đoạn tán gái của hắn.
Trước giấc mộng thành ngôi sao, có rất ít cô gái nào có thể cự tuyệt, cho nên Âu Dương Quân Viễn rất nhiều lần thành công, sau khi đã lên giường với nàng ta xong, rồi tìm quan hệ, sau đó cho nàng đóng một vai nhỏ trong một bộ phim truyền hình, cũng không tính là nuốt lời.
Âu Dương Quân Viễn không phải là người ở Đông Hải, mà là ở tỉnh P, đến Đông Hải chỉ là thuận đường thôi. Chẳng qua, khi hắn thấy được dung nhan xinh đẹp và dáng người ma quỷ của Tôn Khiết, không khỏi động lòng, muốn biến nàng thành sex slave (nô lệ tình dục) của mình, vì thế liên kêu Vương Thừa Ân đến nói chuyện.
"Ông có chịu đi hay không? Ông mà không đi là tôi đạp ông văng đi đấy!
" Dương Minh vừa trừng mắt vừa nói, tên này thật dai còn hơn đĩa.
Vương Thừa Ân không hoàn thành được nhiệm vụ của ông chủ giao, vốn tâm tình đã không thích, hơn nữa, ông chủ của mình là ai, ở tỉnh P, mình cũng là một nhân vật có tiếng vậy, Vương Thừa Ân lập tức mất hứng, ánh mắt nhìn về phía Dương Minh cũng trở nên âm độc hơn: "Tiểu tử, mày đang nói chuyện với tao sao?
"
"Thì ra mày cũng có lỗ tai à?
" Dương Minh châm chọc lại.
"Mày nói lại lần nữa xem?
" Vương Thừa Ân đã mất đi vẻ thành khẩn vừa rồi, lạnh lùng nói.
"Mày kêu tao nói thì tao phải nói sao? Được rồi, tao không muốn lộn xộn với mày, nhanh cút đi!
" Tay của Dương Minh đã để lên bàn rồi, nếu mà tên này không chịu đi, thì đập thẳng vào mặt hắn.
Ngô Vân Sinh tuy không nói chuyện, nhưng cũng khẩn trương nhìn Dương Hân, chỉ cần người đàn ông kia có hành động gây rối gì, thì hắn sẽ lập tức xông lên.
"Mày được! Được lắm, tao nhớ kỹ!
" Vương Thừa Ân nhe răng, cười lạnh với Dương Minh, thấy tay của Dương Minh chuẩn bị động, mới phẫn nộ xoay người rời đi, chẳng qua, trước khi đi còn nói một câu: "Mày cẩn thận một chút đi!
"
"Đồ ngu!
" Dương Minh mắng một câu, cũng không để ý.
"Haha, tiểu Khiết, ở Đông Hải mà còn có người dám nói chuyện với em như vậy đó!
" Vương Thừa Ân đi rồi, Dương Hân liền cười nói.
"Xem ra không phải là người của nơi này, trên dánh tiếp viết là tỉnh P!
" Tôn Khiết chỉ chỉ vào tấm danh thiếp trên bàn, nói.
"Đúng vậy, thật là không có mắt nhìn!
" Dương Hân nhếch miệng cười nói: "Còn dám có chủ ý với tiểu Khiết nhà mình, thật không muốn sống rời khỏi Đông Hải rồi!
"
"Được rồi, Dương Hân, hắn đi rồi
" Tôn Khiết lắc đầu, không có ý định truy cứu.
Chỉ là, nàng không truy cứu, thì mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy sao? Hiển nhiên là không!
"Em trai, vừa rồi em thật là mạnh mẽ nha, còn mạnh hơn anh rể của em nhiều!
" Dương Hân giơ ngón cái ra với Dương Minh, cười nói: "Rất có khí phách, không giống như anh rể em, cả nửa ngày mà không phóng được cái rắm nào!
"
"Haha.
" Ngô Vân Sinh nghe xong cũng không tức giận, mà chỉ cười cười.
"Anh rể vừa rồi cũng rất khẩn trương mà, em cũng thấy được, nếu tên kia dám gây bất lợi cho chị, thì anh ấy sẽ là người xông lên đầu tiên!
" Dương Minh nói.
"Dương Minh, thật không ngờ, cậu cũng nhìn người rất chuẩn!
" Tôn Khiết nghe xong, lập tức nói: "Cậu nói rất đúng, đừng thấy Ngô Vân Sinh bình thường trầm mặc ít lời, nhưng nếu có người nào dám gây bất lợi cho tiểu Hân, hắn ta còn nhanh chóng lao đến hơn tất cả nữa! Có một lần chúng ta ra ngoài chơi, bị ba tên lưu manh kiếm chuyện, muốn làm bậy với tiểu Hân, kết quả liền bị Ngô Vân Sinh đánh cả ba.
"
"Thật sao? Anh rể, thật không ngờ anh đúng là mạnh mẽ!
" Dương Minh vỗ vai Ngô Vân Sinh, tán thưởng.
"Trước đây anh có học đánh võ trong bộ đội.
" Ngô Vân Sinh ngượng ngùng nói.
"Thật sự là nhìn người không thể nhìn mặt, JJ cũng không thể đo được!
" Dương Minh cảm khái nói.
"A?
" Ngô Vân Sinh nghe xong, há to mồm, không ngờ Dương Minh dám nói những lời này.
Mà Dương Hân cũng phá lên cười, nói: "hahaha, em trai, thật không ngờ, em cũng ghê không kém!
"
"Không sao, không sao!
" Dương Hân cao hứng nói: "Rất tốt, rất có phong phạm của chị, nếu người khác không biết, nói không chừng còn cho rằng chúng ta là hai chị em nữa!"