Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 647: Quỷ kế của Vương Thừa Ân

Thành công của một người, không chỉ nhờ vào sự cố gắng là có được, quan trọng nhất là phải có may mắn.

Cái này cũng giống như có số mạng vậy, y chang như việc sinh ra đã làm hoàng đế. Trong thời kì thái bình, bạn là người tài, cho dù có cố gắng thế nào thì cũng không đạt được thành quả cao nhất. Nhưng nếu đang ở trong thời kì loạn lạc, nói không chừng một thằng bán giày rơm (Lưu Bị) hay ăn xin (Sấm vương) đều có thể làm hoàng đế.

Quả thật, thành công ban đầu của Dương Minh đều hoàn toàn dựa vào may mắn, nhưng cũng là do sự nhân nghĩa của hắn mới có được. Nếu không phải hắn đuổi Trương Vũ Lương và hai tên lưu manh kia đi, thì ông lão kia cũng sẽ không cho hắn cặp mắt kính thần kì này.

Nếu không phải vì giúp đỡ cho Phương Thiên, sẽ không bao giờ học được võ nghệ xuất chúng này. Nhưng mà, con người nếu chỉ dựa vào may mắn không thì không thể làm được gì, mà Dương Minh cũng biết điều này, cho nên cũng chịu cực chịu khổ học tập Phương Thiên, hơn nữa còn đào tạo ra tổ chức riêng của mình.

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều (Câu này là chú của Peter Packer nói). Những lời này nghe tuy rằng có vẻ không thuận tai, nhưng quả thật đúng là vậy! Có những lúc, bạn không muốn làm việc nào đó, nhưng tình thế ép bức, bạn không làm là không được!

Ví dụ như chuyện của Cát Đốn vậy, thật ra Dương Minh vẫn sống theo nguyên tắc: Người không đụng ta thì ta không chạm người. Nếu Quách Kim Bưu chịu nhường nhịn một chút, Dương Minh quả thật là không có ý động đến hắn!

Gặp gỡ đám người Lý Cường, cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Dương Minh cũng không tính sẽ xây dựng một lực lượng siêu cấp như vậy, nhưng mọi chuyện đưa đẩy đẩy đưa đến nước này, Dương Minh cũng chỉ thu phục bọn họ thôi. Nhưng thật không ngờ lại có tác dụng rất lớn.

Ví dụ như hôm nay, gặp gỡ Vương Thừa Ân, Dương Minh vẫn chỉ chê cười hắn, căn bản là không có ý muốn làm gì hắn. Nhưng mà, trên đời này luôn có loại người không biết tốt xấu, người ta không làm phiền hắn, thì hắn lại muốn đi phá chuyện của người ta. Vương Thừa Ân chính là loại người đó!

Vương Thừa Ân tức giận, vẻ mặt căm tức trở về chổ ngồi. Bình thường hắn làm việc rất thuận lợi, không biết bao nhiêu cô gái đã bị miệng lưỡi của hắn lừa, để ông chủ đẩy trên giường!

"Sao lại thế này?" Âu Dương Quân Viễn nhìn thấy vẻ tức giận của Vương Thừa Ân, nhíu mày hỏi.

"Hai cô gái kia không chịu, không có ý muốn làm ngôi sao" Vương Thừa Ân căm tức nói.

"A? Đầu năm nay còn có người không muốn nổi danh? Người khác đều muốn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người mà!" Âu Dương Quân Viễn không tin nói.

"Mấu chốt là thằng nhóc bên cạnh các nàng, có vẻ rất đáng ghét, luôn can thiệp vào suy nghĩ của các nàng, cũng lên mặt bảo tôi rời đi!" Vương Thừa Ân đương nhiên là đổ mọi thất bại của mình lên đầu của Dương Minh.

"Xem ra không giống kẻ có tiền" Âu Dương Quân Viễn đánh giá Dương Minh bằng một con mắt.

Bởi vì là năm mới, cho nên Tôn Khiết cũng không ăn mặc gì nhiều, mặc một bộ đồ ở nhà thôi. Còn Dương Minh hả, khỏi cần nói rồi, loại người tùy ý mà, không có khả năng mặc tây phục đi giày da rồi, cho nên cũng mặc một bộ đồ thể thao luôn.

Còn cách ăn mặc của Dương Hân thì càng khác biệt hơn, bởi vì muốn được thoải mái, cho nên mặc những bộ đồ căn bản là không có bao nhiêu tiền. Ngô Văn Sinh hả? Vì muốn phối hợp với cách giả nghèo của Dương Hân, quả thật là làm khó bộ dạng nhã nhặn của hắn, cho nên cũng chỉ ăn mặc như công chức bình thường.

Vì thế, trong mắt của Âu Dương Quân Viễn, theo bản năng đem bốn người này trở thành sinh viên.

"Ông chủ Âu Dương, ngài yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo!" Vương Thừa Ân vỗ ngực nói: "Loại chuyện này trước kia không phải chưa từng xảy ra, hai nữ sinh trung học trước kia chẳng phai không muốn sao? Hắc hắc, chờ quay phim sex của các nàng lại, còn không phải ngoan ngoãn nghe lời sao?"

"Nhưng mà, hai thằng kia lúc nào cũng bên cạnh họ, không dễ xuống tay!" Âu Dương Quân Viễn cũng không phải loại tốt lành gì, loại chuyện này hắn đã làm không chỉ một hai lần, cho nên trong đầu hắn căn bản là không nghĩ sẽ tạo thành hậu quả gì, mà là suy nghĩ về việc ra tay như thế nào!

"Cái này còn k dễ sao?" Vương Thừa Ân chớp mắt nói: "Lát nữa chúng ta tìm vài người gây phiền toái cho họ, cứ như vậy, chờ hai cô gái kia tách ra, thì chúng ta liền có cơ hội ra tay!"

"Cũng đúng, làm như vậy đi!" Âu Dương Quân Viễn đỉnh đạc nói, không cần bận tâm đến hậu quả, bởi vì hắn căn bản là không lo sợ hậu quả!

Âu Dương gia ở tỉnh P, không phải nói là khoa trương, nhưng cũng là một trong hai đại thế gia trong nước. Nắm trong tay toàn bộ tỉnh P, hơn nữa Ưng Nhãn Tổ, một tổ chức sát thủ của Nha, cũng là do Âu Dương gia âm thầm ủng hộ.

Tuy rằng Ưng Nhãn tổ ở Nga chỉ là một tổ chức nhỏ, thậm chí là còn không có tên trên bảng xếp hạng sát thủ nữa, nhưng phải biết rằng, đây cũng là sát thủ đo! Những năm gần đây, Âu Dương gia có thể thống nhất hắc đạo tỉnh P, hoàn toàn là nhờ công lao của Ưng Nhãn tổ, giết chết không ít những bang phái không cúi đầu!

Mà những bang phái không bị giết chết, đều trở nên run sợ, khuất phục dưới dâm uy của Âu Dương gia. Quả thật nếu các bang phái này liên hợp lại với nhau, đao thật súng thật đối mặt với Âu Dương gia, thì chưa chắc đã thất bại!

Nhưng tình hình thực tế căn bản là như vậy, chỉ cần lão đại nào không phục, thì ngày hôm sau sẽ lập tức chết oan uổng! Cái này ai mà chịu được? Vì để bảo mạng, nên toàn bộ đều cúi đầu xưng thần trước Âu Dương gia.

Âu Dương Quân Viễn là nhị thiếu gia của Âu Dương gia, tuy rằng cũng là thiếu gia, chẳng qua cái chữ" Nhị" này đã làm cho cái danh xưng thiếu gia trở nên yếu đi. Chữ" Nhị" này cũng đã định rằng cả đời Âu Dương Quân Viễn không thể cầm quyền Âu Dương gia! Ai kêu hắn sinh trễ hai năm làm chi?

Bây giờ, mọi chuyện trong Âu Dương gia đều giao cho anh hai hắn, Âu Dương Quân Uy xử lý, tuy rằng cũng có giao cho Âu Dương Quân Viễn một số chuyện không quan trọng, nhưng hắn ta cũng bỏ mặc không quan tâm luôn, cũng không tranh giành địa vị gia chủ nữa.

Ỷ vào Âu Dương gia ra bên ngoài làm xằng làm bậy, thành lập một công ty điện ảnh, sau đó gây tai họa cho biết bao cô gái. Âu Dương Quân Uy đương nhiên cũng biết được chuyện xấu của em trai, nhưng mà do em trai không tranh đấu với hắn, cho nên Âu Dương Quân Viễn muốn làm gì, thì cứ để hắn làm, xảy ra chuyện thì Âu Dương Quân Uy đi chùi đít cho hắn.

Những năm gần đây, hành động ấy vô tình làm dịu lại tình cảm của hai anh em, hai người phối hợp vô cùng hòa hợp. Tuy rằng cũng có những cô gái bị hại đi kiện, nhưng chờ đợi các nàng là sự trả thù điên cuồng của Âu Dương gia, cho nên làm cho người bị hại căn bản là không dám đi kiện nữa. Ai mà không có người nhà cứ? Hy sinh bản thân thì được, nhưng đừng làm cho tan nhà nát cửa! Huống chi, Âu Dương Quân Viễn cũng rất hào phóng, những cô gái mà hắn đã chơi qua, đều được hắn cho một số tiền, nếu hầu hạ tốt, có thể dựa vào quan hệ của Âu Dương Quân Viễn, kiếm một vai diễn trong một bộ phim nhỏ, coi như cũng được làm ngôi sao.

Cho nên, Âu Dương Quân Viễn được nước, đến bây giờ làm gì đều không kiêng nể gì cả.

Người xếp hàng ở Lục Vị Cư rất nhiều, cho nên đám người Dương Minh sau khi ăn xong liền tính tiền rời đi. Chiếm bàn nói chuyện phiếm, tuy rằng phục vụ không đuổi đi, nhưng cái này quả thật không có đạo đức công cộng. Dù sao những người đói bụng xếp hàng bên ngoài cũng rất nhiều.

Đám người Dương Minh đi ra ngoài, Vương Thừa Ân và Âu Dương Quân Viễn cũng đi theo, Vương Thừa Ân lấy điện thoại ra gọi.

"A Xà, tao là Vương Thừa Ân!" Vương Thừa Ân nói: "Nghe nói mày ở Đông Hải cũng rất có số phải không?"

"À? Là Vương tổng giám a!" A Xà tiếp điện thoại, cười nói: "Sao mày lại rãnh mà gọi điện cho tao thế?"

"Không phải, tao và ông chủ qua đây bàn chuyện làm ăn, bây giờ có vài chuyện muốn kiếm mày hỗ trợ!" Vương Thừa Ân nói.

"Ồ? Mày nói là Âu Dương thiếu gia sao?" A Xà hỏi: "Có chuyện gì có thể làm khó Âu Dương thiếu gia?"

"Haha, tục ngữ nói thật đúng, quả thật cường long không áp được đầu xà, A Xà mày ở đây là đầu xa, có chuyện đương nhiên phải kiếm mày rồi!" Vương Thừa Ân cười nói.

"Tất nhiên là vậy, có chuyện gì cứ nói đi, nhìn xem tao có thể giúp được không?" Trong lòng A Xà vừa động, nếu như có thể giúp đỡ cho Âu Dương thiếu gia, không chừng mình còn có cơ hội phát triển!

Bây giờ ở Đông Hải, thật sự là ngày càng khó lăn lộn! Bị Tôn gia và Điền gia áp chế rất lớn, Tứ Xà bang bây giờ chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi rất nhỏ, nhưng lại không thể tùy ý thu tiền bảo kê được, thu bao nhiêu tiền, đều là do Tôn gia chỉ định, không được nhiều hơn, cũng không được ít hơn, hơn nữa còn phải giao cho Tôn gia một phần. cho nên A Xà bị kiềm chế lợi hại như thế, nuôi bản thân còn không nổi huống chi là nuôi cả một bang!

Đúng vậy, A Xà chính là lão đại Xà ca của Tứ Xà bang, hắn và Vương Thừa Ân là bạn học với nhau, quan hệ không tồi. Mấy năm nay, Vương Thừa Ân ở bên cạnh Âu Dương Quân Viễn làm mưa làm gió rất nhiều, cho nên A Xà càng liên hệ mật thiết với hắn hơn.

Tuy rằng A Xà cũng biết Âu Dương Quân Viễn sẽ không được nắm quyền Âu Dương gia, những cái này cũng không sao, ít nhất chỉ cần Âu Dương Quân Viễn nói ra, thì mình sẽ có nơi cư trú tại tỉnh P, khẳng định là tốt hơn tình huống bây giờ!

A Xà bây giờ đâm lao thì phải theo lao rồi, một bang phái lớn như vậy, nếu cứ tiếp tục thì đám anh em sẽ không nuôi nổi.

Trước đó đã muốn cùng Ngô Trì Nhân kết hợp lừa đảo, nhưng không ngờ sát tinh Dương Minh lại tìm đến cửa, xém tí đã dọa chết A Xà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất