Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 80: Tâm của Trần Mộng Nghiên

Nếu Trần Mộng Nghiên không nghe được gì thì quá tốt, Dương Minh có thể nói là hỏi Trương Tân vài trang web, còn nếu Mộng Nghiên nghe được hết thì cũng không nên gạt người, chỉ đổ lỗi cho Trương Tân hết.

"Muốn."

Trương Tân ý thức được vấn đề, vội vàng quay đầu đi, cấp cho Dương Minh một ánh mắt đầy ý nghĩa" Bảo trọng"

"Sao có thể chứ, hôm qua tôi mới mua máy tính, ngay cả webcam còn chưa gắn vào!" Dương Minh giả bộ nói.

"Cậu xem của người khác mà không dùng webcam của mình?" Trần Mộng Nghiên hiển nhiên không bị lừa dễ dàng!

"Mộng Nghiên, nếu tôi muốn xem thì chỉ xem bạn thôi, người khác có gì đâu mà xem!" Dương Minh bắt đầu sử dụng nghệ thuật vô sỉ, trực tiếp ra đòn sát thủ!

Quả nhiên, Mộng Nghiên bị hắn trêu chọc liền đỏ mặt lên, nói: "Nói năng bậy bạ!"

"Đúng rồi, MỘng Nghiên, bạn tìm tôi có việc gì?" Dương Minh ngồi ở bàn cuối cùng sát góc lớp, mà Trần Mộng Nghiên đi đến đây, khẳng định là tìm hắn có việc!

"Tôi. không có gì!" Mộng Nghiên lắc đầu.

"Hả?" Dương Minh cảm thấy khó hiểu, nhìn bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của nàng, kỳ quái hỏi: "Rốt cuộc là như thế nào? Có việc gì cứ nói đi, chỉ có hai chúng ta thôi!"

"Tôi. thật ra tôi muốn hỏi một chút về câu cuối cùng của môn toán bạn giải như thế nào!" Trần Mộng Nghiên nói ra tâm sự của mình.

"Cái gì?" Dương Minh sửng sốt Trần Mộng Nghiên sao lại hỏi mình vấn đề này? Không thể nào?

Thật ra thì. Trần Mộng Nghiên cũng không biết nên nói cái gì, từ sau khi biết thành tích của Dương Minh, lúc đầu là cảm thấy vui cho hắn, nhưng sau đó lại là một cảm giác mất mác!

Bởi vì thành tích của Dương Minh đứng đầu khối, không cần phải nhờ nàng chỉ dạy nữa! Cứ như vậy thì cơ hội ở cùng một chỗ với Dương Minh sẽ giảm đi rất nhiều, thoáng cái, Trần Mộng Nghiên tựu cảm giác được sự vắng vẻ trong lòng, cảm thấy cuộc sống đã khác đi rất nhiều.

Mặc dù nàng không thừa nhận bản thân đã có hảo cảm với Dương Minh, nhưng lại thích cảm giác ở chung một chỗ với hắn. Vì vậy, sau khi trằn trọc mãi, Trần Mộng Nghiên cuối cùng cũng tìm ra một cái cớ hợp lý, là tìm Dương Minh để hỏi bài!

Cái vấn đề mà Trần Mộng Nghiên hỏi, quả thật là trong lúc làm bài nàng không thể giải được, nhưng nàng cũng đã hiểu rõ rồi, chỉ là bây giờ hỏi bài Dương Minh cũng chỉ là một lý do! Nếu như để Dương Minh biết được mục đích của mình, như vậy thì còn mặt mũi nào nữa!

"Mộng Nghiên, không bải bạn nói giỡn chứ?" Dương Minh nhìn Mộng Nghiên, rồi đưa tay lên trán nàng sờ thử: "Không bị sốt!"

"Gì vậy! Đừng có động tay động chân!" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh hành động như vậy, đột nhiên tức giận! Bản thân đã bất kể mặt mũi, chủ động tìm hắn, vậy mà hắn còn làm như vậy! Nghĩ đến đây, Mộng Nghiên vừa cảm thấy ủy khuất hừ lạnh một tiếng, xoay người quay trở lại chỗ ngồi của mình, âm thầm thề, sau này sẽ không để ý đến Dương Minh nữa!

Biểu hiện của Trần Mộng Nghiên làm Dương Minh hết sức kinh ngạc, cái quái gì thế này!

"sao rồi? Chọc giận hoa hậu rồi phải không?" Trương Tân quay đầu lại, nhìn Dương Minh bằng cặp mắt mờ ám.

"Giận cái gì? Tao có nói cái gì đâu?" Dương Minh lắc đầu.

"Hắc, tao nói cho mày nghe, nếu nói về phương diện học tập, tao thừa nhận mày là một thiên tài, từ một thằng dốt nát trong vài tháng đã đề tên lên vị trí đầu bảng! Tao rất phục! Nhưng về phương diện tán gái thì mày lại không được!" Trương Tân nháy mắt với Dương Minh, nói tiếp: "Thế nào, có cần tao phân tích cho mày nghe không?"

"Mày? Mày biết gì chứ?" Dương Minh hạ giọng, hai mắt hướng đến chỗ ngồi của Trần Mộng Nghiên.

"Xem thường tao à? Để tao nói cho nghe" Trương Tân cười gian: "Cái này cũng dễ thôi, Trần Mộng Nghiên có ý với mày!"

"Thật sao?" Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hết sức vui mừng.

"Đương nhiên, mày cho rằng nàng ta thật sự đến hỏi bài mày sao?" Trương Tân thần bí nói.

"Tao cũng đang buồn bực chuyện này!" Dương Minh gật đầu, ý bảo Trương Tân nói tiếp.

"Thấy chưa, ngay cả mày cũng không tin!" Trương Tân nói tiếp: "Cho dù nàng ta làm bài không được, nhưng sau khi thi xong cũng sẽ tra đáp án, mày cho rằng lớp phó học tập ngu đến nỗi xem đáp án mà vẫn không hiểu sao?"

Đúng vậy! Đây là vấn đề mấu chốt, Dương Minh cũng nghĩ đến việc này, nên mới hoài nghi Trần Mộng Nghiên có bị sốt không!

Thấy Dương Minh gật đầu, Trương Tân đắc ý nói: "Trần Mộng Nghiên là con gái, mày cho rằng da mặt ai cũng dày như mày sao, muốn tiếp cận mày một cách quang minh chính đại sao?"

"Cần phải có lý do mới được!"

"Đúng!" Dương Minh nghe Trương Tân nói vậy lập tức hiểu ra vấn đề, vừa rồi hắn cũng cảm thấy kì quái, Trần Mộng Nghiên tự nhiên chủ động tìm đến gặp mình, hơn nữa lại còn là lúc mình và Trương Tân đang bàn về mấy cái web sex, lại còn tức giận với mình. Từ các dấu hiệu này cho thấy, Trần Mộng Nghiên chắc chắn đã có ý với mình!

Nghĩ đến đây, Dương Minh vô cùng hưng phấn! Không thể nói Trần Mộng Nghiên thích mình nhưng tối thiểu cũng là nàng có hảo cảm với mình! Cho là vậy, rồi sau này ngày qua ngày, hảo cảm tích lũy sẽ thăng cấp thành tình yêu!

Hết tiết thứ nhất, Dương Minh giống như mọi hôm, cầm một quyển sách trong tay, nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Trần Mộng Nghiên, mà quyển sách trong tay hắn, chính là quyển Mộng Nghiên đưa cho hắn 'Hướng dẫn thi đại học'.

"Mộng Nghiên, cái câu này nên làm thế nào?" Dương Minh chỉ vào một câu vật lý, nói.

"Đến đây làm gì? Đứng đầu rồi còn cần đến tôi sao?" Trần Mộng Nghiên tức giận nói.

Hắc hắc, cô em này vẫn còn giận! Dương Minh cười nói: "Sao vậy Mộng Nghiên, còn giận à?"

"Tại sao tôi phải tức giận?" Trần Mộng Nghiên cũng không liếc nhìn Dương Minh một cái, tiếp tục đọc sách.

"Tức giận vì tôi và Trương Tân đã nói bậy!"

"Ai lại tức giận vì cái kia!" Quả nhiên Trần Mộng Nghiên đã không tự chủ được.

"Vậy chứ là gì?" Dương Minh tiếp tục hỏi.

Bất quá, Trần Mộng Nghiên đã kịp tỉnh táo: "Tôi nói rồi, tôi không tức giận gì cả!"

"Tốt, Mộng Nghiên, tôi biết vì sao bạn lại đến hỏi tôi cái vấn đề hồi sáng rồi!" Dương Minh nhún vai nói: "Thật ra thì. lần này tôi đứng đầu chỉ là do may mắn mà thôi! Vấn đề là trình độ của tôi còn kém bạn lắm!"

"Đây là ý gì? Thầy Lý không phải nói rồi sao, đây là thành tích thật của cậu?" Trần Mộng Nghiên nghi hoặc nhìn Dương Minh, tất cả những cái không hài lòng lúc nãy đã được vứt sang một bên.

"Thành tích là thật, nhưng trước cuộc thi một ngày, tôi đã làm một bộ đề thi gần giống với đề thi năm nay! Cho nên thành tích của tôi mới cao như vậy, thầy Lý cũng rõ ràng!" Dương Minh đem những chuyện trong phòng làm việc nói ra.

"Là thật sao?" Trần Mộng Nghiên hoài nghi, bất quả vẻ mặt của nàng đã có phần tin tưởng lời của Dương Minh.

"Trình độ của tôi bạn còn không biết sao? Mặc dù đề không quá khó, nhưng nếu muốn hạng nhất cũng không phải dễ, nếu dựa theo thành tích của năm ngoái, tôi cũng chỉ xếp hạng 67!" Dương Minh ngẫm nghĩ nói, cái này là do hắn thuận miệng nói thế, chứ cũng chả biết thật hư thế nào.

"Thì ra là vậy!" Trần Mộng Nghiên nghe xong gật đầu, quả thật, nghĩ đi nghĩ lại, thành tích của Dương Minh thật sự rất khác thường.

"Đúng vậy, cho nên sáng sớm bạn tìm đến tôi để hỏi bài, sao tôi không giật mình được chứ!" Dương Minh giải thích.

"Ha ha, xin lỗi, là tôi trách sai bạn!" Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng nói: "Tôi còn tưởng bạn đạt hạng nhất rồi sẽ không để ý đến tôi nữa!"

"Sao có thể chứ? Tôi thi tốt như vậy, tất cả đều là do công lao của bạn!" Dương Minh gãi gãi đầu nói.

Nói chuyện với Dương Minh làm cho Trần Mộng Nghiên trở lại vui vẻ, vì chuyện buổi sáng, cho nên trong tiết học nàng không tập trung được, bây giờ cả người đã dễ chịu lại rồi.

Dương Minh biết Trần Mộng Nghiên buổi sáng cố ý tìm mình, vì thế trêu chọc: "Mộng Nghiên, hồi sáng bạn hỏi vấn đề gì, để tôi chỉ cho bạn"

"Hừ, bạn học không bằng tôi, thì sao tôi phải đi hỏi bài bạn!" Trần Mộng Nghiên đương nhiên không thừ nhận mục đích của mình.

"Phải vậy không? He he" Nghe Trần Mộng Nghiên nói xong, Dương Minh càng xác định lời nói của Trương Tân là đúng!

"Bạn cười cái gì?" Trần Mộng Nghiên cảm thấy nụ cười của Dương Minh rất kỳ quái, làm cho lưng nàng cũng đổ mồ hôi lạnh.

"Không có gì, đúng rồi, Mộng Nghiên, bạn có nick Yahoo không, cho tôi đi"

"Tôi?" Bình thường tôi ít lên mạng lắm, là xxxxxxx" Trần Mộng Nghiên đưa nick Yahoo của mình cho Dương Minh.

Dương Minh ghi nhớ, sau đó đi về chỗ ngồi của mình, đột nhiên cảm giác được một cái nhìn sắc bén trên lưng, hắn quay đầu lại, nhưng không phát hiện ra có gì đặc biệt, liếc nhìn Vương Chí Đào thì thấy hắn ta đang ngồi cười nói với thằng bàn trên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất