Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 82: Hình biệt trí

Nếu chỉ là đánh bạc bình thường, Dương Minh cũng không phản ứng dữ dội như vậy, còn đằng này rõ ràng là muốn hãm hại người! Hơn nữa, những người đến chơi đa phần đều có gia cảnh không khá giả mấy. Những kẻ có tiền như Vương Chí Đào căn bản là khinh thường loại cờ bạc này, ít nhất cũng phải được như Thiên Thượng Nhân Gian, bên trong có những sòng bài lớn, là nơi mà chỉ có những kẻ có tiền mới bước vào!

So với Lý Đại Cương, cha mẹ đều là công nhân, bình thường không cũng dám tiêu xài hoang phí. Có vẻ như Lý Đại Cương đã dâng bữa trưa của mình vào đây.

Quân tử yêu tiền, cái đó đúng, nhưng nếu dùng những trò gian lận để lừa gạt học sinh nghèo, thì đó lại là vấn đề nhân phẩm! Đối với những kẻ như vậy, Dương Minh không hề đồng tình.

"Vậy tiền trong túi áo là gì? Giấy hả?" Dương Minh châm chọc.

"?" Tên nhà cái không ngờ rằng hai trăm đồng kia cũng không thể giấu được Dương Minh, vội vàng móc ra, nơm nớp lo sợ đặt lên tay Dương Minh" Anh làm sao biết?"

"Đoán" Dương Minh thản nhiên trả lời.

"Cái gì? Đoán?" Tên nhà cái hối hận, tự nhiên lại bị một thằng học sinh lừa! Biết vậy không móc ra! Nhưng mà, nếu không lấy ra thì chắc chắn sẽ bị Dương Minh đánh cho mềm xương.

Dương Minh tiện tay đập vỡ mấy cái chén trên mặt đất, sau đó nói với tên nhà cái: "Đừng để tao gặp lại mày nữa, nếu không lần sau sẽ không đơn giản như vậy!"

"Vâng, vâng!" Tên nhà cái không dám nói chữ nào, hai thằng học sinh trước mặt to con hơn mình, hắn cũng không dám làm trái ý, vội vàng gật đầu lia lịa.

"Mẹ kiếp, không ngờ lại bị nó lừa!" Lý Đại Cương tức giận nói: "Lúc đầu tao còn nghĩ có thể thắng được tiền tiêu vặt!"

"Đưa cho hắn bốn đồng liên tục?" Dương Minh cười nói.

"Hắc hắc, trưa hôm qua thua hơn hai mươi đồng! Hôm nay đã lấy lại vốn" Lý Đại Cương ngượng ngùng nói.

Dương Minh móc trong túi ra hai trăm khi nãy đặt vào tay Lý Đại Cương: "Cái này cho mày, lần sau đừng chơi nữa, đánh bạc không phải là trò chơi của người nghèo!"

"Cho tao?" Lý Đại Cương sửng sốt: "Cái này không được đâu"

"Cái gì mà không được, cho mày thì mày cứ cầm, nó lừa mày nên bây giờ nó bồi thường là chuyện bình thường!" Dương Minh nhét tiền vào trong túi của Lý Đại Cương, vì đống tiền thưởng lần trước vẫn còn nằm trong ngân hàng, mấy bữa nay cũng không cần xài tiền nên hắn không lấy.

"Hắc hắc, cảm ơn Dương ca" Lý Đại Cương mừng rỡ cầm lấy tiền, cất vào trong túi.

Dương Minh cười, nhớ lại hồi trung học, khi đó trong trường mấy thằng côn đồ gặp mình đều gọi là Dương ca, bây giờ đã trưởng thành hơn một chút, mới hiểu được, ở cái xã hội này, có tiền mới được gọi là ca!

Đây là lần đầu tiên Dương Minh dùng dị năng để kiếm tiền, mặc dù đồng tiền này không được trong sạch, nhưng hắn cũng cảm giác yên tâm thoải mái, năng lực của mình cũng có lúc hữu dụng, nếu biết lợi dụng đúng lúc, khẳng định sẽ kiếm được nhiều tiền.

Buổi tối, sau khi tan học, Dương Minh muốn đi tìm Triệu Oánh, nhưng lại do dự, rồi đi thẳng ra cổng trường. Bởi vì trong giờ hình học hôm nay, Triệu Oánh đã không còn sự quan tâm như bình thường với hắn, theo Dương Minh nghĩ, nàng đang làm bất hòa, xa lánh mình sao? Dương Minh lắc đầu.

"Thằng nhóc! Nói mày đó, theo tao một chuyến!" Một thằng tóc xanh đứng chắn trước mặt Dương Minh, hắn ta là bằng hữu của Kim Cương, Tiểu Tào.

"Mày là ai?" Dương Minh liếc nhìn người trước mặt, rõ ràng là lưu manh.

"Có người muốn gặp mày!" Tiểu Tào nói.

"Gặp tao?" Dương Minh nhìn hắn, gương mặt xa lạ không quen không biết, hắn lại nói có người muốn gặp mình, vậy là ai? Chẳng lẽ là Vương Chí Đào? Bất quá, Vương Chí Đào cũng không phải loại ngu, một chiêu không dùng hai lần, lần trước đã tìm mấy tên côn đồ đến giáo huấn mình không được, hắn còn tìm đến lần hai?

"Đúng vậy, là ngươi! Đi theo tao, bằng không ta sẽ không khách khí!"

Không khách khí? Dương Minh khinh bỉ nhìn kẻ này, èo ặc như vậy thì mình chỉ cần dùng một tay là vặn cổ, nhưng Dương Minh vẫn đi theo sau lưng hắn, rồi hỏi: "Người muốn gặp tao ở đằng kia?"

"Trong phòng trà đối diện!" Tiểu Tào trả lời.

Dương Minh hướng mắt về hướng phòng trà, hắn mỉm cười, rồi dùng dị năng nhìn thấu và nhìn xa kết hợp, mặc dù nơi này còn cách phòng trà một khoảng, nhưng đối với Dương Minh, nó không là vấn đề.

Người ngồi trong phòng trà chính là Kim Cương, đang ngồi nhìn chung quanh.

Sau hết thảy, Dương Minh cũng không còn sợ hãi" Dẫn đường đi"

"Hả?" Tiểu Tào không ngờ Dương Minh lại nói câu này, lúc đầu còn nghĩ nó định bỏ chạy, nhưng xem ra nó có vẻ sợ mình! Tiểu Tào đắc ý nghĩ.

Dương Minh tiến vào phòng trà với Tiểu Tào, mặc dù biết rằng Kim Cương ở trong này, nhưng hắn vẫn làm bộ kinh ngạc" Thầy Kim! Sao thầy lại ở đây?"

Mặt Kim Cương biến sắc, chẳng qua nghĩ đến Tiểu Tào đã an bài thật tốt, vội vàng làm mặt cười nói: "Dương Minh, ngồi đi!" Nhưng trong lòng lại nghĩ, đợi một lát nữa mày sẽ biết tè ra quần là thế nào!

Dương Minh không hàm hồ, chọn một vị trí thuận lợi ngồi xuống, bất quá trong lòng buồn bực, Kim Cương rốt cuộc muốn làm gì? Phỏng chừng hắn đã biết hôm bữa đi ăn đã bị mình lừa, như vậy nhất định phải trả thù! Nhưng mà … sao chưa động thủ?

Thật ra thì … Kim Cương cũng không muốn ra tay với Dương Minh, nhưng năm vạn hôm bữa nhiều như vậy phải làm sao bây giờ! Cho nên Tiểu Tào nghĩ ra một ý, muốn làm cho Dương Minh ngoan ngoãn ói tiền ra, phải làm cho nó sợ hãi! Năm vạn không phải là con số nhỏ, nếu chỉ đơn thuần là đánh Dương Minh một trận, có lẽ hắn sẽ không lấy ra.

Nhưng nếu để cho Dương Minh biết mình đã đụng đến nhân vật lợi hại không nên trêu chọc vào, như vậy sẽ làm cho Dương Minh chủ động móc tiền ra, khi đó muốn động thủ cũng không muộn!

Sau khi mọi người đã vào chổ, phục vụ mang menu lên cho Kim Cương. Hôm nay, Kim Cương cảm thấy rất bình tĩnh, vì Tiểu Tào đã đáp ứng hắn, lát nữa sẽ tìm một vị đại ca xã hội đen chính thức đến tọa trấn, đến lúc đó không sợ Dương Minh làm loạn!

Cho nên tiền trà này, Kim Cương khẳng định là Dương Minh sẽ mời! Cho nên cũng không khách khí, trực tiếp gọi mấy món đắt tiền.

Lúc đưa menu cho Dương Minh, hắn cũng gọi một phần bò bít tết.

Kim Cương và Tiểu Tào không khỏi nhìn nhau! Tên này bị cái gì vậy? Đây là khách sạn à?

Phòng trà bình thường bán trà là chính, nhưng vẫn phục vụ vài món ăn trong thực đơn, ví dụ như những món ăn nhẹ.

Từ lúc Dương Minh trong trại tạm giam ra, càng không sợ trời sợ đất, Vương Chí Đào hắn cũng không sợ, nhưng bởi vì gia đình của Vương Chí Đào thuộc loại giàu có, trong xã hội lại có nhiều quan hệ, cho nên Dương Minh không điên mà đụng đến hắn!

Lúc đặt chân vào trong quán trà này, hắn đã biết chuyện hôm nay sẽ không giải quyết dễ dàng, cho nên khi nãy hắn quyết định gọi một phần bò! Tại sao? Ăn no xong còn có sức đánh nhau!

Đồ ăn đến, Dương Minh ăn một cách ngấu nghiến, Kim Cương hồ nghi hỏi: "Dương Minh, trưa nay em không ăn cơm sao?"

"Dạ" Dương Minh vội vàng đáp, khỏi cần nói, cơm ở đây ăn rất ngon, mà lại chẳng đắt tí nào

"Dương Minh, để thầy giới thiệu cho em một chút, vị này là Tào Lực Ngõa, Tào ca!" Kim Cương nói.

"Thảo Nghĩ Mã?" Còn có người gọi là thảo mụ sao? tên rất có ý nghĩa, mẹ hắn sợ người khác không biết nên mới được tên như vậy sao? Mẹ kiếp, mẹ của thằng này cũng rất ghê gớm! Dương Minh thầm nghĩ.

"Là Tào Lực Ngõa, không phải là Thảo Nghĩ Mã" Tiểu Tào tức giận, thằng học sinh này quả thật không biết sợ trời sợ đất, hay là thần kinh của nó có vấn đề? Trong tình huống như vậy mà còn có thể ăn uống phủ phê, lại còn có thể mắng người khác! Mặc dù thoạt nhìn thì nó không cố ý.

"Ồ, Tào ca, nhìn cái nón xanh của anh giống như là một ngưu nhân vậy, à không phải, là tóc xanh!" Dương Minh cố ý trêu chọc, tên này khi nãy dẫn đường cho hắn, Dương Minh buồn bực nghĩ, mẹ kiếp, da đã xanh, còn nhuộm cái đầu màu xanh, nhìn xa xa tưởng đâu cái cây xanh, tên này cũng thật là khác thường!

"Mày có ý gì?" Tiểu Tào nghe Dương Minh nói vậy, đã không nhịn được.

"Không có việc gì, em chỉ cảm giác là tên của Tào ca quả thật đặc biệt, rất có nét riêng!" Dương Minh nói xong lại tiếp tục vùi đầu vào đĩa cơm.

Đây là khen sao? Tiểu Tào thấy không giống bình thường, nhưng không biết nói sao với Dương Minh! Tên này nói chuyện có vẻ chân thành, nhưng trong tiềm thức của Tiểu Tào lại cho rằng, đây là một lời khen, vì vậy cười nói: "Cũng thường thôi, người khác cũng nói như vậy mà!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất