Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh đùng ý liền mỉm cười hạnh phúc nhắm mắt lại. Dương Minh khẽ ôm nàng, vuốt tóc nàng.
Dương Minh nghĩ đến Trần Mộng Nghiên bây giờ thi thoảng làm nũng với mình, hắn cảm thấy không gì không ổn mà Mộng Nghiên càng thêm đáng yêu hơn.
Đây mới thực sự là Trần Mộng Nghiên. Nếu giống nhân vật trong truyện trên mạng đó là giúp nhân vật chính tìm vợ thì đó không phải người sống mà là một bình hoa.
Khi trời hoàn toàn tối đen, Dương Minh và Trần Mộng Nghiên mới đột nhiên tỉnh lại.
"Dương Minh, mấy giờ rồi anh?" Trần Mộng Nghiên lười biếng không muốn động, thậm chí ngay cả miệng cũng không muốn động. nàng và Dương Minh lăn lộn từ sáng đến tối thì dù là người sắt cũng không chịu được. Huống hồ bữa sáng chỉ ăn trứng ốp la và bánh bao mà thôi.
Dương Minh cầm điện thoại di động lên thì cười khổ nói:
"Đã hơn 6 tối, chúng ta đã nằm trên giường bảy tám tiếng rồi""Vậy anh có chán không?" Trần Mộng Nghiên hỏi lại một câu.
"Đương nhiên là không, anh cả đời đều thích nằm như thế này" Dương Minh hết sức chăm chú mà nói.
"Anh nói thật dễ nghe, dễ lừa người ta" Trần Mộng Nghiên cười cười một tiếng thật vui.
"Không đâu, anh nói thật đó" Dương Minh nói là thật chẳng qua áp dụng được với cả mấy cô nàng Lâm Chỉ Vận.
"Dậy ăn gì đi, cả người em đều mệt cả" Trần Mộng Nghiên có chút xấu hổ nói:
"Xem ra một tháng lấy một ngày là sự lựa chọn sáng suốt. Nếu ngày nào cũng ở bên anh thì kiểu gì cũng bị anh làm chết"Dương Minh cười ha hả thầm nghĩ xem ra lợi hại một chút cũng hay, cứ như vậy có thể làm Trần Mộng Nghiên tự nguyện thỏa hiệp.
Hai người đi xuống lầu, Lý di đang ở đây. Nhìn thấy Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi xuống liền vội vàng hỏi:
"Dương tiên sinh, Trần tiểu thư, tôi đã mua đồ để nấu bữa tối. Hai người nếu đói thì tôi đi nấu luôn"Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đúng là đói, vì vậy Dương Minh nói:
"Như vậy làm phiền Lý di"Lý di vội vàng đi chuẩn bị cơm tối. Trần Mộng Nghiên và Dương Minh ngồi ở phòng khách bật Tv lên xem.
"Ồ, Dương Minh, vụ án Quỷ kia đã được phá rồi kìa" Dù sao có ông bố là đội trưởng đội cảnh sát hình sự nên Trần Mộng Nghiên rất trọng nghĩa. Hôm nay thấy tin vụ án được phá, nàng tự nhiên là vui.
"Ừ, chắc là vậy" Dương Minh cười cười. Trần Mộng Nghiên đâu biết hắn mới là công thần phá vụ án này.
"Là Hạ Tuyết tỷ tỷ" Trần Mộng Nghiên kinh ngạc nói;
" Hạ Tuyết tỷ tỷ thật lợi hại, tội phạm như vậy mà cũng bị chị ấy bắt"Dương Minh thầm nghĩ lợi hại cái rắm, tự nhiên được chỗ tốt mà thôi. Chẳng qua ngoài miệng hắn vẫn nói:
"Đúng thế, cô bé Hạ Tuyết này cũng có khả năng""Chẳng qua không ngờ Trần A Phúc lại là hung thủ" Trần Mộng Nghiên nhìn chằm chằm tin tức trên Tv rồi nói:
"Học cùng ba năm mà không ngờ được hắn ta lại như vậy""Anh từ trước đã thấy tên này càng lúc càng xấu. Tên này luôn tìm cách phá anh nhưng không thành công" Dương Minh nhớ đến tên này liền tức tối.
"Anh đánh hắn ta rồi cơ mà. Anh chỉ biết dùng bạo lực""Chẳng qua bây giờ xem ra lúc ấy anh quá nhẹ tay. Nếu anh đánh cho hắn thành tàn phế thì sao có thể đi hại người.
"Anh đó, chẳng nghiêm chỉnh chút nào. Anh mà đánh hắn đến mức như vậy thì không phải sẽ ngồi tù sao? Vậy em như thế nào?
" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh rồi nói.
"Nếu không phải Chỉ Vận hiểu biết thì bây giờ anh có lẽ vẫn đang ngồi trong tù
" Dương Minh nghĩ đến chuyện hồi cấp ba liền có chút buồn bực mà nói.
"Đúng thế, cho nên em cũng cảm kích cô ấy
" Trần Mộng Nghiên gật đầu nói: "Em biết anh có ý gì rồi. Bảo em không ăn hiếp Lâm muội muội hả? Chẳng qua em lại sợ anh ăn hiếp Lâm muội muội đó?
"
"Anh ăn hiếp em rồi nói sau
" Dương Minh cười cười, hai người lại quấn lấy nhau.
Một lát sau Trần Mộng Nghiên lại đột nhiên cúi đầu xuống không nói gì.
"Mộng Nghiên, em làm sao thế?
" Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên, hắn khó hiểu hỏi.
"Vụ án đã phá, bố em sẽ không bận nữa. Như vậy hàng ngày em cũng không thể đến đây, có lẽ về bố sẽ tìm em
" Trần Mộng Nghiên không dễ gì có cơ hội một mình ở bên Dương Minh, nàng tự nhiên rất quý trọng nên không muốn rời đi.
"Ha ha, cái này à
" Dương Minh nghe xong cười nói: "Dễ thôi mà, anh sẽ nói với Trần thúc là chúng ta chuẩn bị khai giảng
"
"Khai giảng cần gì phải chuẩn bị?
" Trần Mộng Nghiên có chút khó hiểu.
"Chuẩn bị cho học kỳ tới sống cùng nhau nên chuẩn bị nhà cửa
"
Dương Minh cười ha hả mà nói.
"Đáng ghét, anh nói loạn gì vậy?
" Trần Mộng Nghiên cười cười đấm Dương Minh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Minh nhìn thoáng qua thì có chút bất đắc dĩ. Mình vừa mới rảnh rỗi thì tên Hạ Băng này lại gọi điện tới.
"Mộng Nghiên, anh đi nghe điện chút
" Dương Minh nói với Trần Mộng Nghiên sau đó đi ra bên ngoài mà nghe điện: "Alo, anh muốn làm gì vậy hả
"
"Gì mà anh muốn gì.
" Nghe thấy Dương Minh hơi khó chịu, Hạ Băng cười khổ một tiếng rồi nói: "Anh nói Dương Minh ca, Dương Minh đại ca. Điện thoại di động của cậu là như thế nào vậy hả, anh gọi cả ngày đều không thông. Đưa cho cậu điện thoại vệ tinh cũng không bật máy. Cậu làm anh tìm cậu đến mệt
"
Dương Minh nghe Hạ Băng kể khổ như vậy liền có chút buồn cười, lập tức nói: "Được rồi, có chuyện gì thì anh nói đi
"
"Không bắt được Hữu Trưởng lão
" Hạ Băng thở dài một tiếng rồi có chút tiếc nuối mà nói: "Tối ngày hôm qua chúng ta đã cài một cái bẫy nhưng kết quả cuối cùng Hữu Trưởng lão vẫn không xuất hiện
"
"Trong dự đoán
" Dương Minh nghe xong không hề kỳ quái, thản nhiên nói: "Hữu Trưởng lão đâu phải người bình thường. Trần A Phúc là một tên tiểu tốt mà đã khó chơi như vậy, đừng nói là con quái vật phía sau. Chẳng qua biết được người này là ổn rồi, dù sao cũng hơn là không biết. Về sau kiểu gì cũng có cơ hội giết chết hắn, không cần phải quá gấp
"
"Ừ, nghe cậu thì anh thấy cũng thoải mái hơn. Cậu cũng nói khó xử lý Hữu Trưởng lão thì nhất định là như vậy
" Hạ Băng nói: "Trần A Phúc đã bị mang đi làm thí nghiệm nhưng công bố ra bên ngoài là Trần A Phúc bị tâm thần phân liệt và đưa vào bệnh viện tâm chữa trị
"
"Tùy anh
" Dương Minh không có hứng thú với việc này, về phần chút Cổ thuật của Trần A Phúc thì không đáng kể, cho dù nghiên cứu đủ trò cũng chẳng ra mấy thứ: "Mấy người quyết định là được rồi. Em không quan tâm đến việc này, anh cũng biết đó
"
"Cậu đó, chẳng qua dù nói như thế nào thì lần này cậu cũng lập công lớn. Cậu có yêu cầu gì thì cứ nêu ra
" Hạ Băng nói.
"Tạm thời thì không có, có thì em sẽ gọi cho anh
" Dương Minh không thèm để ý mà nói.
"Vậy cũng được
" Hạ Băng cười nói: "Xem ra cậu nhất định đang bận, anh không quấy rầy cậu nữa
"
"Ừ, thế bao giờ anh về?
" Dương Minh hỏi.
"Mấy hôm nữa, sau khi xử lý hết công việc bên này. Trước khi đi anh nhất định mời cậu dùng cơm
" Hạ Băng nói.
"Đến lúc đó liên lạc
" Dương Minh nói xong liền dập máy.
Làm Dương Minh có chút khó chịu chính là tên Hữu Trưởng lão không ngờ đã chạy thoát. Chẳng qua hắn thấy cũng không khó hiểu, theo lời bà ngoại Lam Lăng thì ngay cả bọn họ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Hữu Trưởng lão, vậy Hạ Băng không bắt được hắn cũng là chuyện thường.
Dương Minh dập máy xong thì đi vào phòng khách. Nhưng lúc này Trần Mộng Nghiên đang gọi điện.
"Nhị thúc, chuyện này cháu không làm gì được. Chú hỏi bố cháu đi
"
Trần Mộng Nghiên khó xử mà nói với đầu kia điên thoại: "Được rồi ạ. cháu nói số điện thoại của bố cháu cho chú
"
"Ai thế?
" Chờ Trần Mộng Nghiên dập máy, Dương Minh liền hỏi.
"Là chú họ em. Anh có nhớ lần khi chúng ta về nhà hôm bố em bị tai nạn xe và gặp người đó ở trước cửa nhà
" Trần Mộng Nghiên cười khổ nói: "Chú ấy nói hung thủ vụ án Quỷ là con chú ấy, chú ấy muốn nhờ em nói với bố xem có thể gặp Trần A Phúc một lần không. Em bảo chú ấy trực tiếp gọi điện cho bố, không biết bố có thể giúp chú ấy không?
"
Dương Minh nghe xong liền cười khổ một tiếng. Trần Đại Tráng tìm Trần Phi giúp chỉ sợ không thể giúp được gì. Trần A Phúc bây giờ đã bị đám người Hạ Băng đưa đến một địa điểm bí mật giam giữ, không mấy người biết ở nơi nào.
Trần Phi căn bản là không được phép tham gia vào chuyện này. mặc dù trên danh nghĩa do cục Công an Tùng Giang phụ trách nhưng trên thực tế chẳng có chút quan hệ nào. Mà công lao của Hạ Tuyết cũng là từ trên trời rơi xuống.
Nghĩ đến lần trước khi Trần Đại Tráng và Trần A Phúc cãi nhau, Dương Minh không khỏi đồng tình với Trần Đại Tráng. Sau khi ra tù thì con trai không nhận y, hôm nay Trần A Phúc phạm tội, tương lai không rõ ràng. Trần Đại Tráng yêu cầu như vậy cũng không nhiều, chỉ là muốn gặp mặt một lần mà thôi.
Nghĩ đến đây Dương Minh cầm điện thoại di động của Trần Mộng Nghiên rồi giả vờ tùy ý xem tin nhắn mà nhớ số của Trần Đại Tráng. Hắn quyết định lát nữa gọi cho Trần Đại Tráng, giúp y liên lạc với Hạ Băng.
Hạ Băng chắc không thể không cho hắn mặt mũi, đây cũng không phải việc lớn thì có lẽ Hạ Băng sẽ đồng ý.
"Anh làm gì thế? Kiểm tra tin nhắn của em à?
" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh xem điện thoại di động của mình liền cười hì hì hỏi.
"Tùy tiện xem một chút mà thôi. Xem có ai theo đuổi hay làm phiền em không?
"
"Lấy đâu ra, hôm nào cũng ở bên anh, cho dù có người theo đuổi thì cũng bị anh đuổi đi rồi"