Lúc này, dưới chiếc nón tre to lớn, khuôn mặt của Dạ Kiêu đầy vẻ khiếp sợ. Y không thể tưởng được, Lăng Tiêu lúc này cuồng vọng như vậy. Tuy rằng, y cũng từng nghe nói bên người Lăng Tiêu có thuộc hạ có thực lực Kiếm Hoàng, nhưng Dạ Kiêu căn bản là không tin, một năm trước Lăng Tiêu vốn chỉ là một quý tộc nho nhỏ, sao có thể tiền vốn đối nghịch với gia tộc thế gia ẩn thế hùng mạnh chứ.
Đối với rất nhiều truyền thuyết về Lăng Tiêu, nhiều người cho rằng ở đằng sau Lăng Tiêu có một gia tộc thế gia ẩn thế hùng mạnh nâng đỡ, cho nên bản thân Lăng Tiêu cũng không có thực lực hùng mạnh chân chính.
Hơn nữa, Lăng Tiêu tuy rằng đã đi đến Hải vực Tống gia, khi trở về cùng với hai Kiếm Hoàng là Thập tam gia và Thập tứ gia, nhưng tin tức này lại không được truyền bá rộng rãi ra, và hai người này bỉnh thường cũng không xuất hiện ở trước mặt người bình thường. Cho dù có gia tộc thế gia ẩn thế biết thành Penzias có mấy Kiếm Hoàng, cũng sẽ theo bản năng cho rằng đây là người của Hải vực Tống gia, lợi dụng tín nhiệm của Lăng Tiêu, họ phái ra hai Kiếm Hoàng đến giám thị nhất cử nhất động của Lăng Tiêu mà thôi. Nói oách khác, chính là cung cấp cho Lăng Tiêu một địa bàn, sau đó giam lỏng Lăng Tiêu lại.
Bởi vì không ai biết bệnh tình của gia chủ của Hải vực Tống gia kia chỉ có Lăng Tiêu mới có thể trị liệu được. Cũng không có ai biết. Hải vực Tống gia Đại tiểu thư Tống Minh Nguyệt lúc này đã trở thành nữ nhân của Lăng Tiêu.
Bởi vậy, những người có chủ ý với Lăng Tiêu căn bản cũng chưa từng thật sự lùi bước. Huống chi, những người đó đều rất rõ ràng, vì phòng ngừa có người đến ám hại phụ thân, Lăng Tiêu đã phái tên Kiếm Hoàng đầu bóng lưỡng kia đến hồ Uy Tư, nơi Lăng Thiển Khiếu đóng quân.
Nói cách khác, bên người Lăng Tiêu bây giờ không có thuộc hạ có thực lực hùng mạnh. Dạ Kiêu đến đây, nói rõ nội tình là có một gia tộc thế gia ẩn thế chủ động đến giao hảo, Lăng Tiêu hoàn toàn không có lý do gì cự tuyệt mới đúng.
Nhưng hắn thấy Lăng Tiêu cự tuyệt rất rõ ràng.
- Ngươi, ngươi có ý gì? Dạ Kiêu trợn mắt há hốc mồm hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn đi đại hội thế gia ẩn thế kia sao? Phải biết rằng, nếu ngươi đáp ứng là có được bằng hữu có thực lực hùng mạnh bảo trợ, tham gia đại hội có thể có được linh dược tốt nâng cao thực lực cùng với vũ khí tuyệt thế, quả thật là có rất nhiều nhiều thứ tốt, thậm chí còn có rất nhiều thượng cổ di tích bên trong đó nữa. Ngươi không có lý do gì cự tuyệt.
- Ngươi đừng dài dòng, Dạ Kiêu, ta từ trước đến nay không có phát hiện ngươi nói nhiều như vậy. Lăng Tiêu lắc đầu không để ý tới Dạ Kiêu, đi vào trong viện.
Dạ Kiêu đứng ở nơi đó, ngây người ngẩn ngơ, sau đó hít một hơi thật sâu nhìn thoáng qua bóng dáng Lăng Tiêu, không chờ mấy chú lính đi ra xua đuổi, hắn xoay người rời đi.
Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh: Đến cả tên của gia tộc thế gia ẩn thể cũng chưa có báo ra, còn muốn ta cùng hợp tác, đúng là nằm mơ mà. Hừ, đại hội trao đổi của các gia tộc thế gia ẩn thế sao? Đi hỏi Tống Minh Nguyệt cũng biết mà.
Mùa đông, nhiệt độ ở thành Penzias phải lạnh hơn rất nhiều so với mùa hạ, chẳng qua vào mùa đông là thời điểm mà các có gái xinh đẹp thích nhất, bởi vì bọn họ không kiêng nể gì có thể ăn mặc những bộ váy dài xinh đẹp nhất, không phải lo lăng vì trời nóng bức.
Tống Minh Nguyệt mặc một chiếc váy ngắn màu lam, hơi lộ ra hai bắp chân trắng nõn, nàng đi một đôi xăng đan pha lê rất tinh xảo, còn móng chân thi được sơn màu đỏ lửa, trông cực kỳ bắt mắt.
Nàng ngồi ở trên ghế đá, hai bàn tay trắng nõn chống cằm, trên cổ tay đeo một chiếc vông ngọc tinh mỹ, trắng mịn. Khuôn mặt nàng lộ vẻ mặt tươi cười, đôi lông mày hơi nhíu lại. Thoạt nhìn. tưởng là một tiểu thư nũng nịu, ngây thơ, không ngờ nàng đã có thực lực Ma Kiếm Sĩ đỉnh phong, chi một khoảng cách nhỏ nữa thôi nàng có thể thăng tiến vào hàng ngũ cao thủ Kiếm Tông.
Tống Minh Nguyệt ngồi đối mặt với Lăng Tiêu, bên trong đôi mắt của nàng bao hàm nhu tình vô cùng. Nghe Lăng Tiêu nói xong, nàng nói:
- Loại thịnh hội này đích thật có rất nhiều môn ăn ngon. Còn nhớ lần trước, khoảng hơn chục năm trước, thời điểm đó ta còn chưa được tới.
Giọng Tống Minh Nguyệt trong trẻo dịu dàng, nàng cười nói: - Tên Dạ Kiêu đến đây làm thuyết khách chắc cảm thấy rất khó hiểu. Đối mặt với sự mời chào của các gia tộc thế gia ẩn thế, vậy mà chàng không hề cho hắn cơ hội nói chuyện liền cự tuyệt, quả thật chàng cũng hơi quá đáng, hi hi.
- Cô nàng này giễu cợt ta phải không? Lăng Tiêu giả bộ tức giận, bĩu môi nói:
- Tên kia chính là tiểu nhân, qua cầu liền rút ván. Lúc trước hắn đáp ứng đi theo ta, hoàn toàn là bị kiếm pháp của ta hấp dẫn, khi hắn phát hiện đi theo ta đến nơi này không chiếm được cái gì ưu đãi, liền lặng lẽ rời khỏi. Hiện giờ, hắn đầu nhập vào gia tộc thế gia ẩn thế kia, tự cho mình tài trí hơn người, rồi ra vẻ thần thần bí bí nói với ta những lời này, thật là quá buồn cười.
- Cũng không thể nói như vậy, không ai có thể dự đoán được, trong vông một năm ngắn ngủi, trên người chàng lại có thể phát sinh lớn như vậy. Có lê hắn cho rằng địa vị hiện tại của hắn có thể có tư cách đưa ra điều kiện với chàng, không ngờ rằng lại bị chàng không lưu tình cự tuyệt. Tâm tình này đối với hắn quả thật là rất xấu.
Lăng Tiêu thản nhiên cười, nói:
- Mặc kệ hắn đi, hắn xứng đáng gặp phải loại cảm giác này. Đại hội trao đổi của các gia tộc thế gia ẩn thế lần này quả có điểm thú vị, khi nào bắt đầu chúng ta cũng nén tham gia thôi. Đây cũng là cơ hội tốt để mở rộng tầm mắt.
- Lăng Tiêu, chàng không sợ Chiết gia, Dư gia và Câu gia sao? Chúng ta có thù hằn với mấy gia tộc đó, ở giao lưu thịnh hội này, họ gây khó dễ thì sao? Phải biết rằng, tại giao lưu thịnh hội của các gia tộc thế gia ẩn thế, không như là đại hội giao dịch bình thường đâu, những ân oán cũng có thể giải quyết ở ngay trong đại hội.
Tống Minh Nguyệt thản nhiên nói:
- Trong các gia tộc thế gia ẩn thế cũng có chút tương tự như quỷ tộc, cho nên lúc đó có ân oán, có thể giải quyết. Ta cảm thấy, Chiết gia sở dĩ vẫn không có động tĩnh, hắn là có liên quan đến thịnh hội lần này. Tên Dạ Kiêu kia nói không rõ lắm. Như vậy đi, mấy ngày nay, ta sẽ viết thư về nhà, tin tưởng gia tộc của ta chắc chắn được mời, đến lúc đó chúng ta sẽ rõ ràng mọi chuyện, hi hi.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.comTống Minh Nguyệt giống đang nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười nên vui vê. Không đợi Lăng Tiêu hỏi, Tống Minh Nguyệt liền sắc mặt ứng đỏ nhẹ giọng nói:
- Tống Minh Nguyệt có việc gạt chàng, chàng sẽ không giận chứ?
Lăng Tiêu hơi sửng sốt, hỏi:
- Có việc gạt ta? Ngươi nói rõ xem nào.
- Trước hết, chàng đáp ứng ta là chàng không tức giận, ta mới nói. Tống Minh Nguyệt hờn dỗi một tiếng, ánh mắt kiều mỵ lay động sau đó nói:
- Nếu chàng không đáp ứng, ta không nói.
Nhìn thấy thần thái mỹ miều của tiểu mỹ nhân, Lăng Tiêu cười cưng chiều, nói:
- Được rồi, ta không tức giận, nàng nói đi. Tống Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Kỳ thật, ở trong gia tộc đã định ra hôn ước của Tống Minh Nguyệt. Ngày đó là do ba ba say rượu nhất thời hồ đồ, lỡ nói mà thôi. không nghĩ rằng gia tộc kia cho là thực. Gia tộc kia có thực lực mạnh không kém gì gia tộc ta. Đã trót nói ra, cha ta tự nhiên không thể đổi ý cho nên, Tống Minh Nguyệt từ nhỏ đã ăn mặc nam trang, thoạt nhìn giống nam nhi binh thường, chỉ hy vọng gia tộc kia, không nhìn đến Tống Minh Nguyệt nữa.
Lăng Tiêu nghe được cảm thấy dở khóc dở cười, không thể tưởng được, Hải vực Tống gia mạnh như thế, có Kiếm Tôn cao thủ trấn thủ. không ngờ cũng không mạnh hơn gia tộc kia?
- Không phải nói là toàn bộ người có thực lực Kiếm Thánh đều đã tiến vào trong Thánh Vực sao? Đã như vậy, lão tổ tông trong gia tộc nàng cũng có thực lực Kiếm Tôn, cũng sợ gia tộc kia sao?
- Ai
Tống Minh Nguyệt hít một hơi dài, nói:
- Gia tộc kia có ba Kiếm Tôn, hơn nữa trong vông hai mươi năm trước cho đến nay, gia tộc bọn họ có Kiếm Hoàng nào đột phá, tiến vào cảnh giới Kiếm Tôn hay không cũng không ai biết. Tuy rằng khả năng đó có thể tính là không lớn, nhưng chưa chắc là không có.
Lăng Tiêu không nói gi nhìn Tống Minh Nguyệt, cảm thấy cô nàng này thật là hồ đồ, chuyện lớn như vậy, không ngờ còn giấu mình.
- Phu quân
Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên đỏ mặt, nhẹ giọng kêu lên một câu. đôi mắt bỗng nhiên trở nên kiên nghị, cười khẽ một chút, nói:
- Chàng yên tâm, Tống Minh Nguyệt đã là người của chàng, Tống Minh Nguyệt sớm đã quên cái hôn ước kia từ lâu. Tin tưởng rằng qua nhiều năm như vậy, gia tộc kia vẫn không có gì tin tức, chỉ sợ cũng đã sớm quên đi chuyện này rồi.
Lăng Tiêu cười cười, nói:
- Nàng nói gia tộc này là gia tộc nào.
Tống Minh Nguyệt khẽ cười nói:
- Chính là gia tộc đã phát sinh xung đột với chúng ta, đó là Tần gia. gia tộc đứng sau lưng phương bắc Tử Kinh Hoa. Thế gia ẩn thế này chính là hải tặc ở Đông hải. Ta nghĩ đại hội lần này bọn họ chính là chủ sự.
Tống Minh Nguyệt nheo hai mắt, thành hình trăng lưỡi liềm,trên mặt tươi cười, điềm đạm đáng yêu nói:
- Tống Minh Nguyệt hiện tại là khách của Hầu tước phủ. Cho nên chuyện phiền toái này, cần nhờ chàng đi giải quyết.
Lăng Tiêu gãi đầu, nói:
- Nếu đúng là gia tộc Tử Kinh Hoa thì lão tổ tông của bọn họ có thực lực cao thủ Kiếm Tôn, nàng cảm thấy được ta có thể giải quyết được chuyện này không?
Tống Minh Nguyệt sóng mắt như nước, khẽ cười nói: - Điểm ấy phu quân yên tâm, gia tộc thế gia ẩn thế kỳ thật cũng không phải không phân biệt rõ phải trái trắng đen. Bình thường, chi cần không có cừu hận thật lớn, họ cũng rất ít bức tử đối phương. Dù sao, tất cả mọi người không một ai biết được tương lai, biết được đối phương ngày mai như thế nào, đạt được thành tựu như thế nào. Một khi kết hạ thâm cừu, trừ phi diệt tộc đối phương, nếu không, cục diện mấy ngàn năm không chết không thôi.
Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới Đại Tế Ti, thuận miệng hỏi:
- Trong những năm gần đây, có gia tộc nào bị diệt tộc?
Tống Minh Nguyệt như đang nói chuyện phiếm cùng Lăng Tiêu. cười nói:
- Thật ra, từng có một lần, ước chừng mười lăm mười sáu năm trước, cụ thể thời gian ta cũng nhớ không rõ. Ở trong Đế quốc Tử Xuyên, từng phát sinh giữa hai nhà nhất lưu và nhị lưu đại thế gia. Một thảm án xảy ra, có gia tộc cả nhà đều bị giết. Thoạt nhìn sự kiện đó là do hai đại gia tộc bởi vì tranh đấu quyền lực. Nhưng thực tế là do có một gia tộc tìm được một chỗ thượng cổ di tích, hơn nữa ở bên trong chiếm được một bí phương luyện thuốc. Bí phương kia chưa bao giờ xuất hiện, hơn nữa, luyện chế ra đan dược có thể kích phát tiềm năng của cơ thể, làm cho thực lực nâng cao. Đúng rồi, thể gia động thủ kia chính là Chiết gia. Chuyện này, Chiết gia cũng không phải là lần đầu tiên làm.
- Các gia tộc thế gia ẩn thế không có hiệp định sao, cái loại thảm án diệt tộc đại quy mô như vậy, bọn họ chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn?
Lăng Tiêu âm thầm nắm chặt hai tay, bất kể vì tỷ tỷ Lăng Tố, hay vì Diệp Tử và Đại Tế Ti, hắn hoàn toàn có lý do, chờ khi có đủ thực lực hắn hoàn toàn xóa bỏ Chiết gia.
Tống Minh Nguyệt cười khổ nói:
- Tuy rằng tất cả mọi người đều biết Chiết gia làm, nhưng do bọn chúng hành động quá nhanh chóng, hơn nữa không có lưu lại một người còn sống. Khổ chủ đều không có, thì có gia tộc nào có thể mạo hiểm đắc tội với Chiết gia?
- Chiết gia, Ha hả, tốt lắm.
Lăng Tiêu thản nhiên cười nói, Tống Minh Nguyệt nhìn thấy Lăng Tiêu có vẻ khác thường, nghĩ hắn vẫn còn tại ghi hận việc tỷ tỷ Lăng Tố bị trói, nàng cười nói:
- Phu quân cũng chớ có buồn, Chiết gia lần này chịu thiệt quá lớn. Trên cơ bản căn cơ tại tục giới bị phu quân quét ngang không còn gì. Cho dù là gia tộc thế gia ẩn thế cũng không có gan sát phạt quyết đoán như thế. Bởi vậy, ở trong lòng Minh Nguyệt, phu quân chính là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
Lăng Tiêu cười lắc đầu:
- Nàng không coi ta là nam tử thô lỗ, không biết sống chết là tốt rồi.
Tống Minh Nguyệt ngẩng đầu, làn thu thủy tình thuần nhìn khuôn mặt thanh tú của Lăng Tiêu dịu dàng nói:
- Chiết gia tuy rằng mạnh mẽ, Hải vực Tống gia cũng không phải nhu nhược. Nếu bọn chúng thật sự có ý tưởng, Minh Nguyệt không ngại chơi với bọn chúng tại đại hội.
Tính của Tống Minh Nguyệt ngoài mềm trong cứng, trong lòng Lăng Tiêu hào khí đột nhiên sinh ra, cười nói:
- Ta lại có thể không bàng một nữ tử sao? Không nói tới có gia tộc nàng chống đỡ, cho dù không có, ta lại như thế nào sợ những người đó? Hừ, lúc trước tên Kiếm Hoàng của Dư gia kia đến nơi này, còn không phải có đi mà không về đó sao. Muốn chiếm được tiện nghi của ta, trừ phi ta thả cho.
Tống Minh Nguyệt một tay nâng má thơm, ánh mắt có chút si mê. có được nam nhân như vậy còn có gì tiếc nuối? Nghĩ vậy, Tống Minh Nguyệt vè mặt ngây thơ nói:
- Nếu như thế, phu quân, chúng ta cùng song tu đi.