Ba người đi ra ngoài cửa. Bên ngoài vẫn náo nhiệt như cũ. Chuyện phát sinh ở biệt viện của Lãnh Ngưng cung tạm thời chưa bị truyền ra ngoài. Tống Minh Nguyệt khẽ nói:
- Có thể liên hệ với Tiểu Sửu không?
Lăng Tiêu khẽ gật đầu. Vửa rồi hắn đã dùng tâm linh kêu gọi Tiểu Sửu, tuy nhiên khoảng cách khá xa nên Tiểu Sửu đang mất một thời gian mới bay tới nơi.
Ba người chuẩn bị tới trước bờ biển, tìm một đia phương hẻo lánh chờ Tiểu Sửu. Ở đây lâu thêm một khắc thì nguy hiểm cũng tăng lên thêm vài phần.
Vừa mới đi ra cửa, đã nghe thấy bên ngoài có rất nhiều người đang ùn ùn đi tới, vừa đi vùa nghị luận:
- Trời ạ, Tần gia lần này khẳng định sẽ hối hận tới chết đi được. Ngay trong nhà mình có một bảo tàng lớn như vậy, không ngờ lại không hề biết.
Một người khác cười lạnh nói:
- Hối hận cái gì. Nếu không có người của Cố gia hiểu được cơ quan thuật, chỉ sợ thêm một vạn năm nữa cũng không ai có thể phát hiện được nơi đó!
- Tuy nhiên nơi này dù sao cũng là địa bàn của Tần gia. Ngươi nói phát hiện một di tích thượng cổ như vậy, chẳng phải sẽ là của Tần gia người ta sao?
Có người nói.
- Hắc, ngươi không hiểu việc này. Mặc dù hải đảo là địa bàn của Tần gia, tuy nhiên lần thịnh hội này không chỉ có rất nhiều thế gia, môn phái không được xếp hạng hoặc nhị lưu, tam lưu mà còn có cả thế gia nhất lưu cũng đến! Nghe nói còn có một siêu cấp thế gia thần bí cũng tham dự. Các ngươi nói, Tần gia này có thể độc chiếm sao?
Có người nói đầy vẻ khoe khoang hiểu biết.
- Trời, siêu cấp thế gia không ngờ cũng tham gia sao? Thực khó tin, tuy nhiên, hải đảo của Tần gia lần này quả là náo nhiệt! Từ trước tới giờ chưa bao giờ náo nhiệt như vậy. Hơn một vạn người! Điều này cũng cho thấy tài lực của Tần gia quả thật là hùng hậu. Chỉ mong đừng phát sinh hỗn chiến đoạt bảo là được!
Có người tỏ vẻ hơi lo lắng nói.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.com
- Ha ha ha ha. Hỗn chiến mới tốt. Nếu không hỗn chiến. những tiểu nhân vật như ta và ngươi làm sao co cơ hội chiếm được tiện nghi chứ?
Ba người Lăng Tiêu quay sang nhìn nhau. Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười nói:
- Lăng huynh chúng ta cũng nhìn xem náo nhiệt chứ?
Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng:
- Vậy cứ theo lời Tống huynh. Lẫn lộn vào trong đám người kia cũng tốt, chỉ mong không phải là âm mưu của Tần gia.
Thượng Quan Vũ Đồng tuy rằng không muốn đi, nhưng thấy hai người có vẻ rất hứng thú, cũng đành đi theo sau bọn họ. Cũng may lần này ba người giả dạng khác với lần trước một trời một vực, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dạng lúc trước.
Hơn nữa, cảm giác của Lăng Tiêu cực kỳ mạnh mẽ, nếu có người theo dõi bọn họ, có thể phát hiện ngay lập tức. Cho nên, nếu không động thủ, cũng sẽ không sợ có ai nhận ra bọn họ ở trên đảo này.
Hóa ra, hải đảo này của Tần gia có diện tích rất rộng lớn. Địa phương có người ở chỉ chiếm một phần rất nhỏ, còn cả một khu vực rất lớn còn đang hoang vu.
Tới tham gia thịnh hội giao lưu lần này có một thế gia được xưng là
"cơ quan tông sư thế gia" – Cổ gia!
Nếu xét về thực lực, thế gia này chỉ miễn cưỡng được coi là nhị lưu, cao thủ cao nhất trong môn phái cũng chỉ đạt tới Kiếm Tôn mà thôi, nhưng cho dù là siêu cấp thế gia cũng không có người nào dám xem thường Cổ gia.
Đó là bởi vì, từ thời cổ đại tới nay, mỗi một thế hệ Cổ gia đều có cơ quan tông sư!
Quá nửa các di tích thượng cổ có thiết kế các cơ quan tinh chuẩn. Trải qua mười vạn năm, các cơ quan này vẫn duy trì uy lực hùng mạnh như cũ. Thiết kế tinh xảo, uy lực hùng mạnh khiến rất nhiều người du đã đạt tới tu vi Kiếm Hoàng cũng cảm thấy đau đầu!
Nếu là đặc biệt di tích thượng cổ đặc biệt lợi hại, thậm chí chỉ một cơ quan tinh xảo cũng có thể khống chế được toàn bộ di tích lên xuống.
Nếu là người không hiểu cơ quan thuật, tùy tiện đi vào, toàn bộ di tích bị chìm xuống, trừ phi có thực lực hùng mạnh tới mức nghịch thiên, nếu không, cho dù là cao thủ Kiếm Tôn cũng sẽ bị vây khốn.
Dù sao, Kiếm Tôn tuy rằng hùng mạnh nhưng vẫn không phải là thần!
Ném bọn họ vào trong phòng đá có tường dày hàng trăm thước, lại ngầm xuống mặt đất hàng trăm thước, bọn họ đều như người bình thường, không thể nào ra được.
Cho nên lúc này, tác dụng của cơ quan sư liền được thể hiện ra. Bọn họ tinh thông cơ quan, trên cơ bản nếu chỗ nào có cơ quan liền có thể bị họ phá giải. Cho dù trong thời gian ngắn không phá giải được, nhưng chỉ cần cho bọn họ thời gian, mọi việc đều có thể được giải quyết.
Bởi vậy, ở trong các thế gia môn phái ẩn thế có lưu truyền một câu nói: Không có Cổ gia, không giải quyết được cơ quan! Còn có người nói, ở thời cổ đại, Cổ gia thực ra đã tham gia thiết kế rất nhiều cơ quan!
Lần này, người phát hiện di tích thượng cổ đó là một đệ tử của thế gia tam lưu. Khi đó, trong lúc vô ý đi tới bên một con suối. y phát hiện một hòn đá bằng phẳng, trên mặt hòn đá như thể được khắc chữ.
Theo lời Tần gia, con suối này vẫn tồn tại ở đó từ lâu rồi, cho tới giờ vẫn không hề thay đổ. Mà trước đó, trên hòn đảo này đã phát hiện một di tích thượng cổ, chính là bên dưới khu nhà của Tần gia hiện tại.
Những thứ tốt trong di tích đã bị lấy đi hết. Năm xưa, Tần gia không phải không nghĩ tới việc tìm thêm di tích thượng cổ thứ hai trên đảo này, có điều chưa có ai tìm ra được.
Gã đệ tử phát hiện ra hòn đá đó thì cảm thấy rất tò mò, liền dọn dẹp toàn bộ đá cuội xung quanh, sau đó vô cùng kinh ngạc phát hiện khối đá đó vô cùng lớn, hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của gã.
Thậm chí, gã còn xuôi xuống hạ lưu vài thước để tìm, rốt cục cũng tìm được một phiến đá như vậy, hơn nữa thoạt nhìn, có vẻ rất khớp với phiến đá đã được phát hiện lúc trước.
Chuyện này rất nhanh kinh động không ít người, trong đó có cả người của Cổ gia. Kết quả là, không hổ là cơ quan sư thế gia, đệ tử của Cổ gia này chỉ là một đệ tử trẻ tuổi có tu vi Ma Kiếm Sĩ bậc một, nhưng không mất tới thời gian nửa ngày đã tìm được lối vào nằm ngay trên một góc núi. Việc này khiến toàn bộ hải đảo Tần gia đều bị chấn động.
Trong các thế gia môn phái có một quy định bất thành văn: Ai phát hiện di tích, vậy là của người đó!
Nhưng tình huống lúc này đang rất hỗn loạn. Nếu xử lý không tốt sẽ phát sinh tranh đấu có quy mô lớn.
Cho nên, rất nhiều đại biểu của các đại thế gia môn phái đều nghiên cứu ngay tại chỗ, xem nên khai thác và phân phối như thế nào. Còn vị huynh đệ đã có công phát hiện ra, bất kể thế nào, khẳng định rằng hắn đều có một phần.
Cho nên , vị huynh đệ đó hưng phấn suýt ngất!
Đương nhiên, tất cả những điều đó phải trên điều kiện kiên quyết là trong di tích có bảo vật không quá tốt chưa được khai quật.
Nếu là bảo vật hiếm có mà không phát sinh tranh đoạt đấu tranh thì đúng là quái lạ.