Có thứ này sẽ đảm bảo an toàn thêm một phần khi đối địch. Lăng Tiêu cởi áo khoác ra, sau đó mặc bộ Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp vào, rồi lại mặc áo khoác vào, trong lòng cũng có chút nhớ đến Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng đang ở bên ngoài. Bởi vì ngay khi hắn luyện hóa con rối ma thú, hắn đã từng nghe qua bên kia truyền tới tiếng vang kì lạ, lúc ấy đang là thời khắc mấu chốt để luyện hóa nên Lăng Tiêu cũng không thể phân tâm. Hiện tại thời gian đã trôi qua nửa ngày, bên kia đã phát sinh biến hóa như thế nào khiến cho trong lòng Lăng Tiêu cũng hết sức lo lắng.
Tuy nhiên Lăng Tiêu cũng hiểu được, toàn bộ cơ quan ở đây đều là đơn hướng, mình chỉ có thể ra ngoài phòng nhỏ này từ một hướng khác mà không thể quay lại, nói cách khác, cần phải tìm xem có lối nào để đi ra hay không?
Lăng Tiêu tìm một hồi. Trên vách tường, hắn tìm được một chỗ cơ quan, sau khi ngưng thần cảnh giới, nhẹ nhàng ấn xuống, mặt đất bỗng nhiên truyền đến một trận rung động rất nhỏ. Lăng Tiêu cảm thấy cơ quan kia không được ấn vào hoàn toàn, trên tay hơi hơi dùng sức,
"ầm" một tiếng!
Chính giữa mặt đất đột nhiên tách ra một cái khe hở lớn, rộng chừng hai ba thước! Đúng lúc từ chỗ cái bàn vừa bị Lăng Tiêu dùng một kiếm chém vỡ ra, tiếp đó Lăng Tiêu thấy tại bên dưới đó, một vùng ánh vàng lớn rực rỡ, hào quang chói mắt truyền đến, sau đó, có người bay nhanh như điện tới.
Lăng Tiêu thoáng nhún người, nhảy xuống khe hở kia, sau đó khe hở tự động chậm rãi khép lại.
Người đứng trước mắt đúng là Tần Phong, con của Tần Chiêu Nhiên. Tần Phong nhìn Lăng Tiêu, biết hắn chính là một trong ba gã lúc trước. Tuy nhiên, lúc này quan trọng hơn hết là hắn phát hiện điều gì đó từ trên người Lăng Tiêu. Tần Phong tựa như cười tựa như không nhìn Lăng Tiêu:
- Bằng hữu, ngươi cũng tìm được cái gì rồi sao?
Sau khi Lăng Tiêu tiến vào Kim Đan trung kỳ, lúc này hắn đã hoàn toàn có thể thu liễm khí tức của mình. Đối mặt với Tần Phong, Lăng Tiêu cũng chỉ thả ra khí tức không kém hắn mấy, khiến Tần Phong hiểu lầm, tuy Lăng Tiêu chính là một gã Ma Kiếm Sư bậc cao, nhưng vẫn chưa đạt tới tu vi Kiếm Tông. Cho nên, Tần Phong thậm chí cảm thấy bản thân mình có thể chiến thắng gã trung niên này!
Hai người Thượng Quan Vũ Đồng và Tống Minh Nguyệt ở bên kia, nhìn thấy Lăng Tiêu, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng. Dựa theo theo cách xưng hô trước đó, hai người cùng nhau đi tới, hướng về phía Lăng Tiêu kêu lên:
- Sư thúc, người không sao chứ? Chúng ta lo lắng đến chết đi được!
Lăng Tiêu thản nhiên cười cười, nói:
- Không có việc gì, ai biết đã xảy ra chuyện gì, ta đã xem qua, còn tưởng rằng trong phòng kia có bảo bối nhưng kết quả một sợi lông cũng không có. Ta tìm đã lâu, rốt cục ta đã tìm được chỗ cơ quan này. Ta không nghĩ tới lại có thể trông thấy các ngươi, các ngươi làm sao xuống được đây?
Tống Minh Nguyệt chợt chỉ Tần Phong, nói:
- Hai người chúng con gặp bọn họ, liền cùng nhau đi xuống đây.
Tần Phong nghe Lăng Tiêu nói mình cũng không tìm được cái gì, lại trông thấy bộ mặt xúi quẩy chán nản của hắn nên cũng hiểu được có khả năng không có bảo bối nào ở phía trên. Bởi vì tất cả bảo bối đều ở trong này rồi!
Bọn họ đã lưu lại ở nơi này thời gian khá lâu, cùng nhau thu thập bảo bối ở nơi này!
Chỗ này có hoàng kim, tinh hạch ma thú, ngoài ra còn có rất nhiều điển tịch từ thời đại thượng cổ, trong đó cũng có một số kiếm kỹ và công pháp. Đương nhiên những thứ kiếm kỹ và công pháp mới khiến những người đó đều đỏ mắt. Bởi vì cho tới bây giờ, bọn họ đã tìm được hơn mười bộ kiếm kỹ và công pháp, đại bộ phận đều từ Địa cấp trở lên!
Thậm chí còn có một quyển Thánh cấp bậc thấp!
Trừ những kiếm kỹ và công pháp, hầu hết mọi người đều rất quan tâm tới những bản thảo điển tịch thượng cổ. Nếu như có thể tìm được bản thảo của luyện dược sư, điều đó quả thực chính là thu hoạch lớn nhất của họ!
Trừ điều đó ra, còn có binh khí được chế tạo bằng hàn thiết sắc bén, không chỉ là kiếm, còn có rất nhiều loại vũ khí khác! Thoạt nhìn, ở thời kì thượng cổ, vũ khí của người luyện võ có rất nhiều dạng biến hóa, cũng không chỉ giới hạn trong một loại là kiếm.
Những người đó trông thấy Lăng Tiêu hoàn toàn không tổn hao một chút gì, cũng có thể đi vào nơi này, đều vô cùng kinh ngạc, nhất là gã đệ tử Cổ gia kia, vẫn cho rằng về phương diện thuật cơ quan, không ai có thể đủ khả năng vượt qua Cổ gia! Mà ở nơi này chỉ có một mình hắn là người Cổ gia, cho nên không ai có thể mạnh hơn hắn về phương diện thuật cơ quan.
Nhưng gã trung niên rất bình thường ở trước mặt, trước hết là lựa chọn trên con đường lúc trước, hắn quyết định rất nhanh, trực tiếp chọn rơi xuống, mà mình lại không thể đưa ra một chút kiến giải, mặc dù theo chủ định của mình, lúc ấy mình cũng cho rằng phải nhảy xuống.
Sau đó về phần phá giải cơ quan, người này có thể thông qua cơ quan đơn hướng để tiến vào địa phương khác, sau đó lại có thể tìm được một chỗ cơ quan rơi xuống để đến nơi này!
Toàn bộ điều này, thoạt nhìn tựa như hết sức dễ dàng, nhưng trên thực tế, gã đệ tử Cổ gia này lại biết, về phương diện thuật cơ quan, người không có trình độ tương đối, mà muốn tìm được loại cơ quan này, quả thực khó còn hơn lên trời!
Thậm chí, có rất nhiều cơ quan có nguy hiểm, nếu như người không biết, tùy tiện ấn lung tung, còn có thể mang đến thương vong rất lớn! Ngẫm lại khi một đám vào động, chỉ một lần sơ sẩy của hắn, liền tạo thành thương vong cho hơn bảy trăm người. Cho nên trong lòng gã đệ tử Cổ gia này có loại bản năng phản cảm và cảm giác nguy cơ đối với chuyện Lăng Tiêu đến.
Nếu như vào lúc bình thường, hắn nhất định sẽ không như vậy, thậm chí còn có thể khiêm tốn thỉnh giáo Lăng Tiêu một phen!
Nhưng hiện tại không như vậy, bên trong bảo tàng này, hắn có hai phần! Hắn tin rằng Tần gia có lẽ dám lén lút giết hắn ở sau lưng, nhưng tuyệt đối không dám cắt lại hai phần tài bảo của hắn! Trừ phi Tần gia mất trí giết sạch mọi người ở nơi này, trừ người Tần gia!
Tuy nhiên điều đó căn bản là không có khả năng! Trong hơn mười người ở đây, thực lực Kiếm Hoàng đã chiếm hơn phân nửa! Những người còn lại trên cơ bản đều là cường giả có thực lực Kiếm Tông!
Trong những người này, người của Tần gia chỉ chiếm một phần năm mà thôi! Hơn nữa, người mạnh nhất cũng không phải người Tần gia.
Cho nên, gã đệ tử Cổ gia này thậm chí không quá để ý Lăng Tiêu,mà dời ánh mắt qua nơi khác, tiếp tục tìm kiếm những cơ quan. Trong nửa ngày đã qua, hắn đã phá giải hơn mười chỗ cơ quan có nguy hiểm, khiến cho mọi người vốn lúc đầu phản đối hắn, cũng không kìm nổi có thêm vài phần kính trọng hắn.
Phải biết rằng, bên trong thượng cổ di tích này, cơ quan cũng không chỉ là các loại như tiễn, cạm bẫy, lối đi u tối, độc khí, cái gì cũng có. Có thể nói, chỉ cần mọi người có thể nghĩ đến những cơ quan ác độc thì ở trong này đều có thể tìm được, đừng nói là người khác, mà ngay cả đệ tử Cổ gia, cũng phải thật cẩn thận. Có rất nhiều cơ quan, căn bản nếu không phải thực lực hùng mạnh thì có thể né tránh được.
Trong mắt Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng tràn ngập vẻ thân thiết, khiến trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy ấm áp rất nhiều, nhìn những người đang bận rộn, nhẹ giọng nói:
- Chẳng lẽ nói, toàn bộ bảo tàng của chỗ di tích này đều ở đây hay sao?
Hai nàng Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng đều quá hiểu Lăng Tiêu, thấy hắn như vậy, như thế nào mà không biết hắn chiếm được thứ tốt, Thượng Quan Vũ Đồng cười nói:
- Sư thúc, Tần gia gia chủ thật sự là người tốt, lão nói: Tinh hạch ở đây người kiếm được thì có phần! Mọi người đều chia nhau phân phối, hì hì, thật tốt quá. Chúng ta rốt cục không cần vất vả đi ra ngoài săn bắt ma thú như vậy!
Không ít người ở đây nghe Thượng Quan Vũ Đồng nói những lời này, thiếu chút nữa cũng ngã tại chỗ, người có thể đến nơi này, trừ ra ba người Lăng Tiêu bọn họ, làm gì có ai thuộc thế gia môn phái không được xếp hạng chứ?
Đông hải Triệu gia, Tây Vực Lý gia, Long cốc Câu gia, Yến triệu Dư gia, Thiên Sơn Tôn gia, Tuyết vực Chu gia, Tử Xuyên Chiết gia, những gia tộc Lăng Tiêu từng có quan hệ, đều có người ở nơi này!
Người đến từ Đông hải Triệu gia là gia chủ Triệu Kính Chi, còn có một gã cường giả Kiếm Hoàng bậc một, cũng là người Triệu gia, lặng lẽ đi theo bên cạnh Triệu Kính Chi.
Kỳ thật các gia tộc cũng không khác nhau lắm, hơn phân nửa gia chủ có thực lực cũng không cao lắm, bởi vì bọn họ phải xử lý quá nhiều chuyện, nên họ căn bản không có khả năng tập trung toàn bộ tâm tư vào trong tu luyện.
Nguồn: http://truyen360.comNgười của Tây Vực Lý gia tới đây tương đối nhiều, ngoại trừ Lý Nham là Kiếm Tông bậc sáu, còn lại tất cả mười người cùng tiến vào. Những người đó đều là cường giả hạch tâm của Lý gia, ngoại trừ hai gã có thực lực Kiếm Tông bậc sáu giống như Lý Nham, còn lại tám người khác đều có thực lực Kiếm Hoàng, người cao nhất cũng có thực lực Kiếm Hoàng bậc bốn!
Long cốc Câu gia cũng có sáu người tiến vào, gã có bộ dạng đặc biệt giống Câu Du là một gã Kiếm Tông bậc năm, tên là Câu Thích, là gia chủ Câu gia ở Long cốc, còn năm người khác, toàn bộ đều có được thực lực từ Kiếm Hoàng trở lên!
Hơn nữa, có thể nhìn ra được, người của Câu gia và người của Lý gia, đều đề phòng lẫn nhau. Hiển nhiên, Câu gia đã biết Câu Du chết, và cũng đã biết chuyện của Câu Du và Lý Nham. Tuy nhiên, lúc này đương nhiên còn chưa tới lúc phải động thủ, nhưng ở bên trong thượng cổ di tích này, thực lực của những người bên Câu gia kém hơn Lý gia một ít, cho nên, cẩn thận đề phòng người Lý gia đánh lén cũng là chuyện hợp lý.
Yến triệu Dư gia cũng có năm người. Tuy nhiên, thoạt nhìn Yến triệu Dư gia có vẻ kém không ít, ngoại trừ họ có một gã Kiếm Hoàng trung cấp bậc ba, còn bốn người khác, toàn bộ đều có thực lực Kiếm Tông.
Thiên Sơn Tôn gia cũng đã từng phái đệ tử đi tới thành Penzias tiếp xúc Lăng Tiêu cùng các thế gia. Tuy nhiên, lần này họ tới đây cũng không tính là quá mạnh mẽ, cũng không có Kiếm Hoàng, chỉ có bốn gã Kiếm Tông. Thoạt nhìn họ cũng hết sức khiêm tốn, khiến người ta cảm giác, giống như họ đi xem náo nhiệt. Nhưng những thế gia môn phái này, ngoại trừ là nhất lưu hay nhị lưu đã được công nhận, lại có nhà nào muốn bại lộ thực lực chân chính của mình ở trước mặt người khác hay sao?
Tuyết vực Chu gia, gia tộc này cũng rất khiêm tốn, không ngờ cũng đưa đến đây mười người! Hơn nữa, trong đó có sáu gã có thực lực Kiếm Hoàng! Thoạt nhìn tuổi tác của họ cũng rất lớn, râu tóc bạc trắng, trên mặt hiện lên vẻ chính khí. Nhưng nếu họ không vì của cải bảo bối thì làm sao có khả năng họ chạy tới loại địa phương này? Bốn gã còn lại cũng là cường giả có thực lực Kiếm Tông.
Tử Xuyên Chiết gia, gia tộc này không chết không thôi với Lăng Tiêu. Một đám người kia gồm có mười hai người! Chỉ có một mình Chiết Thế Huân là Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt đều nhận thức. Hơn nữa còn biết thực lực của lão là Kiếm Hoàng bậc ba, còn lại tám gã kia có có được thực lực Kiếm Hoàng, hơn nữa, thoạt nhìn cũng không kém hơn Chiết Thế Huân!
Lăng Tiêu trông thấy thế nhíu mày, thầm nói thực lực của Chiết gia quả nhiên hùng mạnh! Thoạt nhìn, có lẽ lần thịnh hội thế gia này, đại bộ phận cao thủ của Chiết gia đều tập trung ở nơi này!
Tần gia có mười ba người đến đây. Mười ba người này, ngoại trừ gia chủ Tần Chiêu Nhiên là Kiếm Tông bậc sáu và con trai Tần Phong là Ma Kiếm Sư bậc sáu, còn những người khác, không ngờ đều là cường giả Kiếm Hoàng!
Đây chính là chỗ tốt của địa chủ, Tần Chiêu Nhiên gần như triệu tập toàn bộ cường giả có thực lực Kiếm Hoàng của Tần gia đến đây, thăm dò thượng cổ di tích. Còn có nhiều gia tộc khác đang nhìn thèm thuồng, mê say, không có chuẩn bị hoàn toàn, làm sao được chứ?
Còn lại, chính là gã đệ tử cơ quan sư Cổ gia kia, thực lực hết sức nhỏ yếu, sau đó chính là ba người Lăng Tiêu này, thoạt nhìn cũng yếu hơn so với từng nhóm, nên cũng khó trách không ai quá để ý đến thực lực của bọn họ, cũng thật sự khó lọt vào trong mắt người khác.
Trừ những người này, Lăng Tiêu còn chú ý tới ba người, dường như họ tách biệt với thế giới bên ngoài, tuy rằng cũng đi theo vào đây đứng, nhưng như cũng giống như đi xem náo nhiệt. Điều này khiến Lăng Tiêu nghi hoặc trong lòng, bọn họ giả vờ thản nhiên, hay là thật sự không cần bảo vật ở chỗ thượng cổ di tích này?
Thấy Lăng Tiêu kỳ quái, nhìn ngây ngốc bọn họ cả ngày Tống Minh Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Muội nghe nói ba người kia đến từ một thế gia siêu cấp, hình như gọi là Tinh Võ thế gia gì đó, tên rất uy vũ, muội cũng nhìn không ra thực lực ba người kia.
Lăng Tiêu nhìn lướt qua bọn họ, rồi cười nói:
- Bọn họ đều có thực lực Kiếm Tông, một người bậc trung và hai người bậc cao.
Tống Minh Nguyệt cả kinh miệng khẽ nhếch, rung chiếc quạt xếp trong tay một chút rồi mở ra, tiếp đó nàng che dấu nụ cười:
- Cao, thật sự là cao!
Vì sao mà Tống Minh Nguyệt kinh ngạc như vậy? Dù sao đêm nay trong đám người này, cường giả Kiếm Hoàng chiếm hơn phân nửa, cho dù những người này đều là tinh nhuệ của các đại thế gia, nhưng nhiều cường giả Kiếm Hoàng như thế tập trung ở trong này, cũng khiến người ta có loại cảm giác da đầu muốn nổ. Rất khó tưởng tượng, nếu nhiều Kiếm Hoàng như vậy cùng một lúc vây công một người, điều đó sẽ đưa tới tình cảnh gì. Chỉ sợ, đó sẽ là một loại uy lực hủy diệt chứ!
Nguyên nhân Tống Minh Nguyệt chân chính kinh ngạc là, ba người kia ở Tinh Võ thế gia, người lớn nhất còn chưa đến ba mươi! Ba mươi tuổi cũng là quá nhiều rồi, xem ra hắn cũng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Người có tuổi ít nhất cũng khoảng hai mươi tuổi, trên mặt còn mang theo vẻ ngây ngô, ba người trông ngờ nghệch như vậy lại có thể là ba gã Kiếm Tông, một bậc trung, hai bậc cao sao?
Vẻ mặt Thượng Quan Vũ Đồng cũng kinh ngạc, lén nhìn trộm vẻ mặt có chút kiêu căng của ba người kia một cái, thầm nói trong đại lục Thương Lan quả nhiên cường giả như mây. Vốn nàng cảm thấy cho dù mình được coi là cao thủ trẻ tuổi ở bên trong thế gia ẩn thế, nhưng không nghĩ tới, chân chính so sánh với thế gia nhất lưu thì kém quá nhiều. Cũng như những bạn cùng lứa với mình, thậm chí những sư muội đồng môn còn nhỏ tuổi hơn mình, hiện tại hơn phân nửa đều đạt được thực lực Ma Kiếm Sư rồi.
Giờ vừa trông thấy ba người trẻ tuổi của thế gia siêu cấp này không ngờ lại có thể là Kiếm Tông.
Nghĩ vậy, Thượng Quan Vũ Đồng không kìm nổi âm thầm lắc đầu, không thể suy nghĩ nữa, nghĩ nhiều cũng như vậy mà thôi. Cho dù ba người này được thế gia siêu cấp dùng hết tài lực của gia tộc để tạo thành cao thủ, chuyện đó cũng quá khó tin rồi.
Rốt cuộc bọn họ làm sao trở nên hùng mạnh như vậy?
Dường như bọn họ chú ý tới có người đang quan sát bọn họ, ba người trẻ tuổi kia quay mặt về phía bên này, một người trong số đó rõ ràng là con gái đang dịch dung, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, sau đó xoay mặt đi, quay về phía hai người bên cạnh nói:
- Mấy kẻ không được xếp hạng thật sự là chán ghét, cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta, thật không biết bọn họ như thế nào mà có lá gan lớn như vậy. Nơi như thế này cũng dám hòa lẫn tiến vào, cũng không thấy xấu mặt sao?
Gã thanh niên anh tuấn lớn nhất bên cạnh nháy đôi mắt to, nhìn cũng không thèm nhìn đám Lăng Tiêu bên này một cái, nói:
- Tiểu muội, không ngờ muội lại quan tâm tới ánh mắt sùng bái mình của mấy kẻ thuộc môn phái không được xếp hạng. Ta đã nói với muội rất nhiều lần, coi những người đó là con kiến thì được rồi, bọn họ không cùng một thế giới với chúng ta!
Người trẻ tuổi nữ giả nam trang kia hừ lạnh một tiếng, nói với giọng bất mãn cực nhỏ:
- Thế cô gái đến từ thế tục giới kia thì sao? Ở trong mắt huynh, cũng là con kiến sao?
Người trẻ tuổi anh tuấn kia trừng mắt nhìn cô gái bên cạnh một cái, giọng nói lạnh lẽo:
- Làm sao có thể so sánh bọn họ với nhau chứ? Không nên bôi nhọ nàng!
Cô gái kia hừ một tiếng, không thèm nhắc lại nữa.