Đại Tự Tại Tâm Kinh chặt đứt cảnh giới nhân quả, chính là chặc đứt nhân quả của người tu chân Thục Sơn Lăng Tiêu, mà không phải nhân quả của chủ nhân phần thân thể này. Cho nên, khi tâm ma đột kích, Đại Tự Tại Tâm Kinh cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí Lăng Tiêu không còn một chút sự phản kháng nào!
Luồng ánh mặt trời cuối cùng bị ngọn núi chắn ở phía sau, toàn bộ thiên địa bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ. Nhân loại thì đang hoảng sợ bóng tối không biết nó từ đâu mà đến, nhưng rất hiển nhiên ánh sáng có thể mang cho người ta một cảm giác an toàn.
Lăng Tiêu ngồi trên bờ sông, ngưng thần nhìn từng lùm cây đang sinh trưởng bao quanh bờ biển, nghe tiếng ve kêu hoặc thỉnh thoảng có tiếng chim hót trong đó, ban đêm ở sơn thôn yên lặng vô cùng.
Thật lâu sau, long mi của Lăng Tiêu nhướng lên, chân nguyên trống rỗng, tinh thần lực thì không thể sử dụng. Hiện tại thân thể hắn thậm chí không bằng nông phu khoẻ mạnh, dĩ nhiên, nếu như trong tay hắn có thanh kiếm thì hiển nhiên nông phu đánh không lại Lăng Tiêu.
Người đàn ông trung niên tên là Lâm Hải. Còn con trai của ông, tên là Lâm Lỗi. Cách thành thị nhỏ mấy mươi dặm, có một nơi duy nhất có quý tộc, là một nam tước thừa kế, đại biểu cho quyền thế tuyệt đối ở nơi nhỏ bé này, ít nhất trong phạm vi trăm dặm, lão già quý tộc này nổi tiếng hơn quốc vương đế quốc của mình.
Lâm Hải là người trung thực, còn Lâm Lôi con ông ở trong mắt của rất nhiều người thì phải mạnh mẽ hơn người cha khiếp nhược rất nhiều. Đương nhiên, ngay cả chính Lâm Lỗi cũng coi là như vậy.
Các đời tổ tiên của Lâm gia cũng không có người nào có tiền đồ như vậy. Mặc dù sau khi Lâm Lỗi trở thành hộ vệ của lão gia quý tộc, gần như rất ít về nhà, Lâm gia cũng không vì tiền đồ của đứa con mà tốt hơn bao nhiêu.
Nhưng Lâm Lỗi là sự kiêu ngạo của Lâm gia, là niềm tự hào của thôn này, cũng là người mà ai cũng đều biết.
Nguồn truyện: TruyệnFULL.comHai vợ chồng Lâm Hải làm bữa ăn xong rồi, nhưng cũng không thấy người trẻ tuổi kia về, Lâm Hải có chút sốt ruột, nói:
- Ta thử đi tìm huynh đệ kia xem!
- Huynh đệ, huynh đệ! Ngay cả lai lịch người ta như thế nào ông cũng không biết!
- Chuyện hắn có chết hay không, cũng không liên quan đến chúng ta?
Lão bà của Lâm Hải bất mãn nén giận :
- Trong nhà cũng sắp hết gạo rồi, ông lại mang vể thêm một miệng ăn! Năm ngoái người bên mẹ đẻ ta tới, ông cũng không nhiệt tình như vậy! Theo ông….
Lăng Tiêu đứng ở bên ngoài cổng lớn, trên mặt không có chút mất mát nào, chỉ nghi hoặc trong lòng : Đây là cuộc sống của nông gia tầm thường hay sao? Hai vợ chồng người này nhìn thì giống như cãi nhau, nhưng Lăng Tiêu có thể thấy được, bọn họ rất đằm thắm, chỉ thấy người vợ vừa uất ức mắng chồng, vừa đưa rau vào trong bát ông.
Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó gây một ít tiếng động đi ra, Lâm Hải ở bên kia đứng lên, nhiệt tình nói :
- Huynh đệ, ngươi đã trở lại rồi!
Lăng Tiêu giơ lên một xâu cá được lắp trên cành liễu ở trên tay, khoảng năm sáu cân, cười nói :
- Vận khí dường như không tệ!
Người vợ kia cũng đã thấy cá trong tay Lăng Tiêu, khẽ hừ một tiếng, mặc dù ánh mắt có chút không tốt, nhưng lại không bối rối khi nhìn thấy Lăng Tiêu. Cuối cùng, bà cũng muốn làm cho chồng mình mặt mũi.
- Ngươi quả thật rất lợi hại! Bình thường ta đi câu cá, bình thường câu không nhiều như vậy.
Lâm Hải lộ ra vẻ tươi cười nhân hậu, sau đó nói với vợ mình :
- Bà đi làm mấy con cá này, làm hơi tươi để tôi và huynh đệ uống vài chén rượu.
Nói xong, quay về phía Lăng Tiêu với vẻ mặt xin lỗi, cười nói :
- Nhà nghèo rượu tạp, huynh đệ không nên chê bai!
Người vợ kia đặc biệt không phản đối. Trên thực tế, bà cũng không quá chán ghét Lăng Tiêu. Tiểu tử xinh đẹp giống các cô gái đẹp. Người đàn bà này nhìn thấy mỹ nam này, cũng muốn nhìn vài lần.
Chẳng qua là gia đình nghèo khó, áp bách cuộc sống và người bên nhà mẹ đẻ xem thường chồng của mình nên dần dần trở nên tinh tế hơn. Cái gọi là không phải tự nhiên yêu hay hận, chính là như thế.
Cho nên, mặc dù bà tức giận chồng mình tự nhiên đem người này về, nhưng ở trước mặt Lăng Tiêu, bà vẫn giữ thể diện cho chồng mình.
Lăng Tiêu cười nói :
- Không sao, là ông cứu ta và còn đưa ta tới đây, ta vô cùng cảm kích ông!
Tuy người đàn bà này nói chuyện xảo quyệt, nhưng nấu ăn thì lại rất ngon
Mùi của cá ở sông được bà làm sạch. Lăng Tiêu và người đàn ông Lâm Hải đối ẩm, rượu ở sơn thôn quả nhiên quá kém, Lăng Tiêu tuỳ ý lấy ra một loại rượu trong nhẫn cũng có thể tốt hơn cái này gấp trăm lần, nhưng Lăng Tiêu lại uống hết sức vui vẻ.
Giống như một nông thôn bình thường, không có thực lực nên Lăng Tiêu lại uống say mèm! Lâm Hải cũng không biết tại sao, đối với người này, nói rất nhiều, khi nói đến thời thiếu niên, trong mắt vợ ông cũng lộ ra tia sáng hồi tưởng. Xem ra, mỗi người đều có chuyện dĩ vãng của mình.
Tuy rằng Lăng Tiêu uống say, nhưng số lần cảm ngộ rất nhiều, loại chuyện chân chính đi vào cuộc sống của người bình thường, là tiền thế kiếp này hắn chưa bao giờ trải qua, mới mẻ như thế!
Nhập thế, nhập thế!
Đó không phải là đi một vòng du lãng nhân gian sao! Đã nói là nhập thế thì chỉ có như vậy thôi, phải thực sự bắt đầu từ tầng xã hôi dưới chót, quan sát hỉ, nộ, ái, ố, cấp độ thất tình lực dục của bọn họ, mới thực sự gọi là nhập thế.
Cuối cùng Lăng Tiêu nói không biết gì, mê mang ngủ.
Thê tử của Lâm Hải dường như cũng bị bầu không khí này hấp dẫn, vẫn chưa nói lời lạnh nhạt với hắn, nhưng trái lại đưa hắn về phòng, đặt lên giường.
Đến giữa đêm, khi Lăng Tiêu tỉnh lại, toàn bộ âm thanh trong thiên địa yên tĩnh, bên ngoài tối đen như mực.
Lăng Tiêu dùng tay xoa đầu, trong đời hắn đây là lần đầu tiên say rượu, tư vị này dường như không được tốt lắm, đầu đau như muốn nứt ra, toàn thân dường như càng không còn một chút khí lực.
Đêm nay khi Lăng Tiêu uống rượu với Lâm Hải, hắn kỳ thực cũng đã quyết định rời khỏi nơi này, sự tồn tại của hắn, sẽ quấy rối người nhà này. Hắn cũng không gây phiền toái cho bọn họ quá nhiều.
Lăng Tiêu sờ cả người, cuối cùng lấy ra một túi tiền ở bên hông, túi tiền này đã có ở trên người hắn, lúc ấy Lăng Tiêu nhớ rõ tuỳ ý ném một đống kim tệ vào bên trong. Bởi vì trường hợp xâm nhập công chúng, lấy ra một phần kim tệ có chút khoe khoang từ trong nhẫn.
Mặc dù Lăng Tiêu không để ý chuyện người khác nhìn mình, nhưng khi đối mặt với những ánh mắt dị thường kia, lại có chút khó chịu.
Lăng Tiêu lắc tay suy đoán, bên trong dường như còn có hai mươi mấy miếng kim tệ, là kim tệ thông dụng trong các quốc gia ở Đông đại lục. Hai mươi mấy miếng kim tệ mà đổi thành tiền đồng là có hơn hai vạn. Nếu như bọn họ dùng tiết kiệm thì đối với gia đình của Lâm Hải mà nói, ước chừng cũng đủ dùng trong hai năm.
Lăng Tiêu đặt túi tiền này lên trên giường, rồi sau đó lặng lẽ đứng dậy, có thể nghe được tiếng ngáy rõ được truyền từ phòng cạnh. Lăng Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, con chó vàng trong nhà ngấng đầu với vẻ vô cùng cảnh giác, vừa thấy Lăng Tiêu thì hạ đầu thấp xuống, dường như khi ăn cơm chiều Lăng Tiêu ném cho nó một con cá để mua chuộc. Cho nên khi nó trông thấy Lăng Tiêu thì cũng không phát ra một chút tiếng động nào.
Lăng Tiêu đi ra cổng sau của tiểu viện Lâm gia, rồi sau đó theo trí nhớ từ ban ngày bắt đầu đi ra ngoài. Về phần đi đâu, ngay cả chính hắn còn không biết.
……..
Sáng sớm hôm sau, sắc trời hơi lạnh, vợ chồng hai người Lâm Hải có thói quen dậy sớm, Lâm Hải xoa đầu, duổi thân lẩm bẩm : Tối hôm qua ta đã nói cái gì chứ? Nhất định ta đã uống quá nhiều rồi!
Người vợ nhìn thoáng qua trượng phu với vẻ dịu dàng, nhìn ông với vẻ chế giễu. Trong lòng thầm nói tối hôm qua trượng phu động tình, khiến cho mình thức trắng không ngủ được, suy nghĩ rất nhiều. Tuy rằng mấy năm nay cuộc sống khó khăn nhưng vợ chồng hai người vẫn tôn trọng nhau, tuy vẫn kém hơn tỷ muội bên nhà mẹ bà một chút, nhưng vợ chồng hai người cũng sống hoà thuận với nhau.
- Đúng vậy, ông uống hơi nhiều, sau này đừng uống nhiều như vậy nữa.
Người vợ nói với giọng điệu mềm mại.
Trái lại Lâm Hải rất sửng sốt. Trong trí nhớ của ông, đã rất lâu rồi thê tử không có dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông, dường như lần trước khi con trai ông tiến vào làm hộ vệ cho lão gia Nam tước, thê tử ông mới cao hứng như vậy?
Dường như đôi vợ chồng này nhớ về thời còn trẻ, ngồi trên giường vuốt ve nhau một hồi, khi cả người Lâm Hải nóng lên, người vợ đẩy hắn ra một hồi, vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt quyến rũ, hơi hơi thở dốc, nói:
- Bên kia … Còn có tiểu tử kia kìa!
Cơn nóng của Lâm Hải chợt dịu lại, cuối cùng rồi biến mất, sau đó cười khổ nói :
- Ta lại quên mất hắn.
Đôi vợ chồng đứng lên, sau khi làm cơm xong, mới phát hiện cửa phòng ở phía Tây khép hờ, bên trong không có chút động tĩnh nào, thê tử của Lâm Hải nói :
- Ông thử đến xem … …
Đôi vợ chồng nhìn thấy trên giường trống rỗng, và tiền bên trong túi tiền đối với họ mà nói, tuyệt đối được họ coi là một khoản tiền phi nghĩ, cũng có hơi ngơ ngẩn.
- Tiền này …
Ánh mặt của người vợ bắn ra một luồng hào quang, hai mươi mấy miếng kim tệ đấy, cũng chính là kim tệ thông dụng chính thống trên đại lục, thậm chí còn muốn tinh khiết hơn kim tệ phát hành trong đế quốc của mình! Một miếng kim tệ có thể đổi ra một ngàn một trăm tiền đồng! Mà bình thường tiền ở đế quốc mình lại chỉ có thể đổi được một ngàn đồng!
- Đây không phải là tiền bất chính chứ?
Tuy người vợ muốn lấy tiền này làm của riêng, nhưng cũng có chút lo lắng. Trong thôn trang nhỏ bé của bọn họ, ngay cả tiền của đế quốc cũng hiếm khi trông thấy, thì đừng nói tới kim tệ thông dụng của đế quốc với độ tinh khiết cực cao.
Lâm Hải khẽ thở dài, sau đó nói :
- Hãy lấy đi, hắn sẽ không trở lại. Tiền này tuyệt đối không có vấn đề gì!
- Tại sao?
Người vợ hỏi, lúc này bà mới hiểu ra, người đáng tin thực sự của gia đình là ai. Người vợ này cũng lợi hại, vào lúc quan trọng cũng phải nghe theo chồng mình.
- Trực giác.
Lâm Hải cười có chút tự chế giễu :
- Ta đã sớm nhìn ra hắn không phải người thường, chẳng lẽ bà không nhìn ra hắn và đám người miền núi chúng ta có khác nhau quá lớn sao?
Người vợ bĩu môi :
- Đó là gì chứ, ông cũng đã từng là kẻ mạo hiểm có cấp bậc Đại Kiếm Sư! Nếu không phải do ông thì con của chúng ta có thể học được vũ kỹ và tiến vào làm hộ vệ của lão gia quý tộc sao?
Người vợ nói với vẻ mặt tự hào kéo tay chồng mình, si ngốc nói :
- Ta vẫn luôn thích ông như vậy.
- Nhưng ta đã …
Trên mặt Lâm Hải hiện lên vẻ thống khổ, nhiều năm trước trong một lần bị thương, đã khiến cho toàn bộ kinh mạch của ông bị phế, cừu gia của ông rất nhiều nên ông không thể không đến đây ẩn cư đề làm một người bình thường.
Trên mặt người vợ hiện ra vẻ tươi cười, giơ tay che miệng Lâm Hải :
- Không cho ông nói chuyện đó! Người tốt sẽ được báo đáp, ông cũng đã là người rất lợi hại rồi! … Ông tính thử chúng ta nên dùng số tiền này như thế nào! Ta vẫn luôn muốn lên thị trấn làm một kinh doanh nhỏ, có thứ này làm vốn rồi …
Có lẽ Lăng Tiêu mãi mãi cũng không biết, hắn có một hành động trả ơn, khiến cho cuộc sống một gia đình càng thêm tốt đẹp hơn.
Đi trên đường, lần đầu tiên Lăng Tiêu thể nghiệm được vất vả chân chính!
Loại vất vả này không phải như hắn cưỡi xe ngựa xa hoa, một đường phong trần mệt mỏi, sự vất vả từ đế quốc chạy tới thành Penzias, cũng không phải trường kiếm đánh chớp nhoáng ra nghìn dặm, gian khổ đi Thất Sát thành giải cứu tỷ tỷ Lăng Tố, cũng càng không phải là vượt qua đại dương mênh mông, hai năm cuối, loại khổ cực đi khắp Đông Tây đại lực.
Đây thực sự là một loại vất vả của tiểu nhân vật
Mặt trời thật độc ác chiếu lên trên người, từng lớp mồ hôi tuông ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm không có một đám mây nào, thậm chí còn có một loại cảm giác choáng váng.
Trong lòng Lăng Tiêu dâng lên một cơn sợ hãi, nếu như suốt đời mình cứ sống như vậy, đối với chính mình mà nói, nhất định là chuyện rất đáng sợ!
Nắm lấy một chút sợ hãi này, Lăng Tiêu dụng tâm cảm ngộ, nhưng trước sau vẫn kém một chút, sợ hãi trong thất tình, quả thật lĩnh ngộ nhọc nhằn, nhưng tâm tình tu vi của Lăng Tiêu có một ít hoàn thành.
Tuy rằng toàn bộ chân nguyên và tinh thần lực biến mất không còn, nhưng Lăng Tiêu có cảm giác phần đạo tâm kia của mình, theo cảm ngộ gần đây, đang từ từ củng cố nâng cao hơn trước.
Lăng Tiêu vượt lên đỉnh một ngọn núi, đứng ở trên cao nhìn xuống, sơn đạo quanh co, cỏ hoang mọc thành cụm, nhưng đó mới thực sự là nơi tốt để đạo tặc cướp đường. Lăng Tiêu cười với vẻ tự chế giễu, hiện tại mình nghèo với hai bàn tay trắng, không một tiền đồng trong túi, mặc quần áo vải thô, chỉ sợ khi đạo tặc nhìn thấy thì sẽ làm như không thấy vậy!
Ở phía sau rất xa, chợt vang lên một trận vó ngựa, âm thanh chấn động khiến cho mặt đất hơi hơi rung lên.
Trên mặt Lăng Tiêu nổi lên một chút vẻ ngạc nhiên, khoé miệng hơi hơi co lại, thầm nói : Không phải ta nói xui xẻo như vậy chứ? Nơi khỉ ho cò gáy này, nhiều lắm thì chỉ có vài người dân, làm sao mà có mã tặc được chứ?
Lăng Tiêu vừa mới đi qua sơn đạo này, trong lòng hiểu rõ, trên đường núi gập ghềnh này thì ngựa tầm thường đã đi lại khó khăn thì đừng nói tới chạy như điên với tốc độ cao. Cho nên người tiến tới có lẽ không phải là người thường, nhất định là người cực kì quen thuộc với nơi này.
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, cảm giác được mặt đất càng ngày càng chấn động mãnh liệt, sau đó nhìn về phía sau chân núi, ngạc nhiên thấy một đám phi điểu trong rừng, nổi lên một vùng bụi mù màu vàng, nhanh chóng tấp vào bên đường. Mà lúc này người dẫn đầu của đối phương đã nhìn thấy Lăng Tiêu, quát lên một tiếng, hai chân chợt kẹp vào hông con ngựa. Con ngựa có toàn thân đen sẫm hí một tiếng dài, tốc độ chợt nhanh hơn, chạy trên đường núi mà cứ giống như trên đất bằng.
Lăng Tiêu thầm nói không được, chiếc roi ngựa dài của đối phương hiển nhiên quấn tới hắn, Lăng Tiêu không kịp né tránh, cảm nhận cổ chợt bị kẹp chặc, truyền đến một luồng cảm giác hít thở không thông.
Trên mặt người kỵ sĩ dẫn đầu này không có một chút nào vẻ thương hại. Trong đôi mắt hiện lên vẻ hưng phấn tràn trề, lại quát lên một tiếng, dùng roi ngựa kia nâng Lăng Tiêu lên, bắt đầu chạy xuống sườn núi!
Thân thể Lăng Tiêu bị roi ngựa quấn lấy, loại cảm giác hít thở không thông càng ngày càng tăng. Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp sớm bị Lăng Tiêu luyện hoá bổng nhiên kéo dài ra phía trước một chút để bảo vệ cổ Lăng Tiêu, mới may mắn khiến Lăng Tiêu thoát khỏi khó khăn.
Mà quần áo trên người sớm đã bị rách tung toé, lờ mờ lộ ra máu thịt, trên cánh tay thậm chí còn có mấy chỗ lộ ra xương trắng lành lạnh.
Phía sau còn có hai ba mươi người đi theo, cũng lớn tiếng kêu la.
Trong đó có một người cười ha ha :
- Mẹ nó, bây giờ không cần lão tử đóng giả tử thi rồi!
Người kỵ sĩ đứng gần hắn, cho hắn một cái tát lên đầu, cười lớn nói :
- Đúng vậy, ha ha!
Nói xong hay chân kẹp lại, nhanh chóng phóng lên.
Người bị kỵ sĩ kia tát một cái than thở hai câu, trong mắt lộ ra vài phần bất mãn.
Đúng vậy, bọn họ chính là đám sơn tặc.Nghiệp vụ của bọn họ là cướp của, cưỡng đoạt dân nữ, cướp bóc tiểu thương. Ở chung quanh phạm vi mấy trăm dặm, đám sơn tặc này có tiếng tăm lẫy lừng!
Mà lĩnh chủ đại nhân quý tộc nam tước kia đã mấy lần phát binh, muốn tiêu diệt hoàn toàn đám sơn tặc chết tiệt này, tiếc rằng bọn chúng gian xảo như chuột, và còn hung ác như hổ! Mỗi lần truy bắt đều bị bọn họ chạy thoát, ngược lại còn gây nên cừu hận với nam tước đại nhân, một lòng luôn nghĩ đến trả thù.
Gần đây nam tước có một lô hàng hoá từ bên ngoài vào, bị đám sơn tặc này biết được, liền có chủ ý, thế là bọn họ cần một người giả trang làm người chết nằm ở giữa đường, đợi cho đoàn xe của bọn họ dừng lại, bên kia liền phát động tập kích!
Tuy rằng đoàn xe của nam tước có hộ vệ, nhưng đám sơn tặc này cũng không phải là thùng rỗng, hai ba mươi kỵ binh tuyệt đối là tinh nhuệ! Trong bọn họ thậm chí còn có người đã từng đi lính qua trong quân đội quốc gia!
Lăng Tiêu bị kéo, trong đầu lúc thì hôn mê, lúc thì thanh tỉnh, mắt bị tro bụi che, căn bản không thể mở ra được, chỉ có thể nghe được tiếng vó ngựa hùng dũng đều dặn cùng với tiếng kêu gào lớn, tiếng mắng của đám kỵ sĩ .
Một luồng sợ hãi trong lòng theo bản năng của nhân loại, không thể khống chế mà bộc phát ra, nháy mắt nó tràn ngập trong thức hải của Lăng Tiêu! Loại sợ hãi này cũng không thuộc về khả năng khống chế của mình, đây là khi tất cả các sinh vật đối mặt với tử vong, đều có từ nguồn góc sau trong đáy lòng dâng lên thành cảm giác!
Nháy mắt trong đầu Lăng Tiêu hiện lên một chút sáng tỏ, muốn nắm lấy loại cảm giác này, đối với cảm xúc
"sợ" trong thất tình, cũng có hơn phân nửa hiểu ra!
Hoá ra … Đây là sợ hãi!
Vẻ bề ngoài của Lăng Tiêu gần như không còn nơi nào tốt, quần áo rách tung toé, lờ mờ thấy máu thịt, nhưng tinh thần lại cực kì phấn khởi! Trong nháy mắt dường như Lăng Tiêu cảm giác được sâu trong đáy lòng còn có một phần sợ hãi khác.
- Phá!
Sự sôi sục trong cổ của Lăng Tiêu phát ra một tiếng mà không ai nghe được!
Một phần sợ hãi kia là chấp niệm mà Lăng Tiêu của trước đây lưu lại.
Hận, sát, sợ hãi!
Lăng Tiêu à Lăng Tiêu, trong đầu của người rốt cuốc là lưu lại những thứ gì vậy chứ! Ngoại trừ một ít ý niệm yêu thương cố chấp với Tạ Hiểu Yên không ngờ còn ẩn dấu nhiều cảm xúc tiêu cực thật sâu như vậy!
Lăng Tiêu thở dài trong lòng, nhưng hắn cũng hiểu rõ gã Lăng Tiêu của quá khứ cũng không có liên quan quá lớn với người khác!
Nếu như một người tự đặt mình vào trong cảm xúc mà không tự thoát ra thì dần dà, e rằng không tính vào Tạ Hiểu Yên, thì gã Lăng Tiêu trước kia cũng sẽ không có đường về rồi!
Trong đầu Lăng Tiêu bộc phát ra một luồng ý niệm hùng mạnh, bao vây luồng chấp niệm thuộc về Lăng Tiêu của quá khứ lại, một ít chấp niệm cực kì hùng mạnh. Nếu không ở trong hoàn cảnh sống còn, cho dù thực lực Lăng Tiêu có mạnh mẽ, cũng tuyệt đối không thể phát hiện được nó!
Thần niệm trong đầu Lăng Tiêu hiện tại đang điên cuồng truy tìm loại chấp niệm thuộc về gã Lăng Tiêu kia. CòngGã sơn tặc dẫn đầu kia đã kéo dài Lăng Tiêu tới nơi bằng phẳng.
Sau đo giơ roi ngựa lên, thân thể Lăng Tiêu bị ném mạnh ra, phát ra một tiếng vang sầu thảm, rồi sau đó hắn không nhúc nhích, gây ra một vùng bụi mù.
Những gã mã tặc không để ý tới khi thân thể Lăng Tiêu rơi xuống đất, trên người xuất hiện một chút ánh sáng. Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp tự động hộ chủ, chờ đến khi bụi tán đi, đám sơn tặc kỵ binh đã trốn vào hai bên trong rừng cây.