- Đại hội tranh tài?
Thiết Đản gãi gãi đầu. Ánh mắt nhiều ít có chút mơ hồ, sau mối bi thương tâm tình hắn còn chưa kịp trấn tĩnh lại hoàn toàn, từ thuở nhỏ hắn và ca ca sống nương tựa lẫn nhau, là ca ca một tay cưu mang chăm sóc hắn, sau đó lại dạy hắn vũ kỹ, giúp hắn trưởng thành như ngày nay. Có thể nói, Thiết Đản nếu không nhờ đại ca hắn không có khả năng sống cho tới hôm nay, càng đừng nói còn có được một thân bản lĩnh không kém như vậy.
Thiết Đản nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt dần dần trấn tĩnh lại, sau đó nói:
- Hẳn đúng là mỗi mười năm một lần các loại so tài, có luyện đan, còn có luận võ, còn có một số so tài khác, tỷ như nói giao dịch các loại đồ vật này nọ, ta và ca ca có đi xem qua náo nhiệt này rất nhiều lần. Tuy nhiên, ca ca nói, mục đích thực sự của đại hội là các đại gia tộc ở Nam châu thiết lập để thu hút mời chào nhân tài. Ca ca chưa bao giờ cho phép ta đi lên tỷ thí. Bởi vì chỉ cần đi vào các gia tộc thì sẽ không còn tự do nữa. Ta và ca ca còn rất nghèo, chúng ta cũng không có tiền đi mua đồ vật này nọ, cho nên, mỗi lần đều chỉ xem náo nhiệt mà thôi.
Khi Thiết Đản nói đến điều này, hắn gãi gãi đầu nhiều ít có chút ngượng ngùng. Lăng Tiêu mỉm cười, tên to con này có tướng mạo xấu xí tâm địa thuần phác kỳ thật cũng không ngốc, hắn chỉ là có hơi ngây thơ.
- Chờ đến lúc đó ta dẫn ngươi đi, ngươi có thể đi mua cái gì ngươi thích!
Lăng Tiêu nhìn Thiết Đản, nhẹ giọng nói.
- Thật sự à!
Trên mặt Thiết Đản lộ ra thần sắc ngạc nhiên vui mừng, nhưng lập tức ánh mắt lộ ra vài phần đau thương, nói:
- Ca ca kỳ thật đến đến nơi đây tìm bảo vật, chính là muốn có tiền mua cho Thiết Đản một vũ khí thuận tay, không nghĩ tới bảo vật không tìm được, ca ca còn vì vậy mà táng mạng, ta không nên đòi hỏi để ca ca tới đây. Nguồn: http://truyen360.com
Thiết Đản nói xong, nhìn ca ca nằm đó, đôi mắt lại đỏ lên.
Lăng Tiêu nhìn tên to xác này lại tình cảm dạt dào như thế, khẽ lắc lắc đầu, nói:
- Chuyện này không trách ngươi, ca ca ngươi vì ngươi đi làm cái gì, cũng đều là cam tâm tình nguyện. Ta giúp ngươi chôn ca ca ngươi đi, để ở đây cũng không phải chuyện hay.
Thiết Đản nước mắt rưng rưng gật gật đầu.
.......
Nhìn trước mặt nổi lên một ngôi mộ mới, trong lòng Lăng Tiêu cảm khái muôn vàn. Lòng thầm nghĩ:
"Một đời người, như cỏ cây mùa thu! Tu tiên cũng tốt, làm một người bình thường cũng tốt, gắng đạt tới sao cho cuộc sống của chính mình trải qua không lưu lại điều gì tiếc nuối, mới là chân lý của đời người!"Lăng Tiêu không có tiến vào phần mộ, bởi vì thực lực hiện nay của hắn còn chưa đạt tới Phân Thần kỳ, hơn nữa nếu hắn cứ như vậy đi vào, cũng nhất định sẽ làm Thiết Đản sợ hãi.
Lăng Tiêu không muốn khuấy động tên to xác nhạy cảm này thêm lần nữa.
Dọc theo triền núi vào sâu bên trong, hai bên đại thụ cao ngất tàng lá sum sê che lấp ánh sáng mặt trời, dưới chân một tầng lá khô trải thật dày, trong rừng sương mù dày đặc, linh khí dư thừa.
Lăng Tiêu tìm được một sơn động không lớn, chỉ có thể chứa ba bốn người, Thiết Đản này to lớn khẳng định là vào không được.
Lăng Tiêu nhìn Thiết Đản nói:
- Tự mình ngươi có thể săn thú không?
Thiết Đản gật gật đầu, loại chuyện săn thú này là sở trường nhất của hắn.
Lăng Tiêu xuất ra từ trong chiếc nhẫn không gian một viên đá dánh lửa, một bao muối ném cho Thiết Đản, nói:
- Tự mình đi tìm thú săn ăn đi, ta bố trí trận pháp tại cửa động. Ta không ra ngoài, ngươi không được tự tiện xông vào, nếu không sẽ bị thương.
Thiết Đản không biết cái gì là trận pháp, nhưng vẫn nghiêm túc gật gật đầu, nói:
- Ca ca! Thiết Đản đã biết, ca ca không ra ngoài, Thiết Đản tuyệt đối không đi vào.
- A... Ca ca?
Lăng Tiêu nhìn ánh mắt Thiết Đản mơ hồ đang chờ đợi, thầm nghĩ: được rồi, ca ca thì ca ca. Lăng Tiêu gật gật đầu, nhìn Thiết Đản lộ ra một nụ cười, sau đó xoay người bước vào động, tiện tay ném ra mấy khối tinh hạch ma thú. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thiết Đản, cửa động đang hiển hiện rõ ràng, thoắc cái biến mất tung tích! Biến thành một tảng đá thật lớn.
Trên gương mặt dữ tợn của Thiết Đản co giật vài cái, hắn không kìm lòng được định bước tới giơ tay sờ xem sao, tuy nhiên nghĩ đến ca ca vừa rồi nhắc nhở, hắn vội lùi lại, trong lòng thầm nghĩ:
"Chỉ có ca ca này không chê mình xấu xí, trong mắt ca ca không hề thấy lộ ra vẻ chán ghét, ca ca là người tốt, Thiết Đản phải nghe lời!"Lăng Tiêu đứng ở trong động, nhìn hành động của Thiết Đản, nét cười trên mặt càng đậm, ở trong mắt Lăng Tiêu: Thiết Đản bề ngoài tuy rằng xấu xí không chịu nổi, thậm chí có chút dọa người, nhưng tâm tính lại cực kỳ tinh thuần. Chính mình nếu thành lập thế lực ở Thánh Vực. Không phải chính là cần người như vậy sao? Ta đâu cần quản bộ dáng hắn thế nào, chỉ cần một lòng trung thành theo ta, ta sẽ vĩnh viễn che chở cho hắn!
Trong lòng nghĩ, Lăng Tiêu khoanh chân ngồi xuống, năng lượng trong cơ thể tích tụ rất nhiều, nếu như muốn đột phá cảnh giới Phân Thần kỳ đã có thể từ lâu. Cho nên, Lăng Tiêu nhắm mắt ngưng thần, trong lòng mặc niệm pháp quyết, chân nguyên trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận hành, toàn bộ chân nguyên đều không ngừng kích vào tử phủ của Lăng Tiêu. Nguyên anh bên trong tử phủ toàn thân chiến giáp màu vàng phát ra vạn tia hào quang, hai mắt nhắm nghiền, và đang khoanh chân ngồi đó tư thế giống y hệt như Lăng Tiêu.
Chân nguyên vô tận kia xung kích vào tử phủ sau đó đều hướng tới nguyên anh như dòng nước ào ào chảy tới, bao phủ kín nguyên anh của Lăng Tiêu, sau đó lại với tốc độ cực nhanh rơi chậm lại xuống dưới, nhưng tất cả đều bị nguyên anh hấp thu!
Nguyên vốn nguyên anh hình dạng thật thể, nhưng từ lúc hấp thu chân nguyên, không ngừng trở nên trong suốt, rồi lại trong suốt! Đến cuối cùng, không ngờ trở nên giống như một đạo linh hồn. Mắt thường không thể thấy, nhưng trong đạo linh hồn lúc này ẩn chứa năng lượng khổng lồ, đủ để khiến thiên địa phải biến sắc!
Mãi đến khi toàn bộ chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu gần như bị rút sạch không còn, nguyên anh mới mở mắt, hai mắt như tia chớp, đứng ở bên trong tử phủ của Lăng Tiêu, đầu đội trời chân đạp đất, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, chợt biến mất trong tử phủ!
Bản tôn Lăng Tiêu vẫn tĩnh tọa trong sơn động, bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí khôi phục chân nguyên trong cơ thể, mà nguyên thần lại bay về hướng thần mộ.
Lúc này bên ngoài đang là ban đêm, nguyên thần Lăng Tiêu thấy Thiết Đản đang ngồi ngẩn người trước một đống lửa, trên ngọn lửa đang nướng một con dã thú chảy mỡ, mùi thơm theo gió bay tới, Lăng Tiêu ngửi thấy không ngờ lại có cảm giác hơi thèm ăn!
Cảnh giới Phân thân kỳ, quả nhiên không giống bình thường!
Trước đây nguyên thần xuất khiếu, trong sáu dục vọng chỉ có muốn nhìn, muốn nghe, và ý muốn là có thể hiển lộ ra, không nghĩ tới Phân Thần kỳ này, không ngờ lục dục đều cảm nhận được!
Trong lòng Lăng Tiêu vui sướng, lúc này nguyên thần đi tới trước thần mộ, lại phát hiện gần đó không ngờ vẫn còn có người tiếp tục đến nơi đây, Lăng Tiêu thầm than trong lòng, xem ra lòng tham của con người cũng không thể tiêu trừ được. Bọn họ như thế, chính mình... lúc đó chẳng phải cũng như thế sao?
Khẽ lắc lắc đầu, Lăng Tiêu thầm nghĩ đã đến đây rồi không thể chùn bước được! Hắn vọt vào bên trong thần mộ, mới vừa đi vào, nguyên thần của Lăng Tiêu liền rõ ràng cảm giác được có một uy áp thật lớn ùn ùn kéo đến phủ lên hắn. Lập tức toàn thân chiến giáp màu vàng chợt sáng lên, nếu Lăng Tiêu không sớm có phòng bị, sợ là chỉ một cổ uy áp này cũng có thể làm cho nguyên thần bị tổn thương!
Đồng thời, Lăng Tiêu cũng phát hiện ở bên trong này, quả thật không thể nghe được chút tiếng động nào ở bên ngoài, Lăng Tiêu gần như càng thêm khẳng định suy đoán của mình lúc trước: cổ thi thể kia tất nhiên là vì để sống lại đã làm ra việc này!
Lăng Tiêu còn cảm giác được uy áp thật lớn trong động, cũng không phải có chủ vật, mà do cổ thần thi ở trong này một thời gian quá lâu đã tự hình thành ra uy áp đó!
Cái này giống như con hổ là vua của muôn loài thú, như vậy cho dù lão hổ đã chết nằm ở nơi nào xung quanh nơi đó cũng sẽ có một uy áp. Cổ uy áp này chính là dư oai khi lão hổ còn sống lưu lại! Để chấn nhiếp kẻ khác không dám tùy tiện tới gần!
Hổ còn như thế, huống chi là một vị thần! Càng hơn thế! Uy áp của thần, nếu là thần còn sống, đứng ở trước mặt nhân loại thì hoàn toàn không cần phải nói câu gì, cũng không cần làm cái gì, cứ đứng ở nơi đó nhân loại đều sẽ run rẩy nói không ra lời!
Đây là một loại chênh lệch đẳng cấp, giữa hai bên kém xa quá lớn! Cho dù là thực lực hùng mạnh nhất nhân loại chống lại chân thần, vị thần kia chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn! Cái này giống như một con kiến thực lực hùng mạnh đến đâu đi nữa ở trước mặt nhân loại, cũng chỉ yếu ớt không chịu nổi một kích, đó là một đạo lý!
Đương nhiên, thần đây là nói về thần ở Tu Chân Giới của Lăng Tiêu, còn như nói thần ở thế giới này hình dáng ra sao Lăng Tiêu còn chưa nhìn thấy, tự nhiên cũng không thể suy đoán được.
Toàn thân nguyên thần của Lăng Tiêu bùng phát ra vầng hào quang vàng ánh, tại bên trong phần mộ tối đen như mực này trông như một ngọn đèn di động, chiếu sáng xung quanh phạm vi hơn mười thước!
Huyệt mộ trông giống như một tầng hầm ngầm giản dị, bình thường, bên trong lối đi không ngừng tản ra làn hơi lạnh giá, nếu là thân thể người đi ở bên trong, sẽ bị loại khí lạnh này ảnh hưởng đến cảm xúc, tự nhiên sẽ trở nên khẩn trương lên.
Lăng Tiêu lúc này tuy là trạng thái nguyên thần, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hết thảy điều này, nhưng với hắn mà nói, loại khí vị đáng sợ này hiển nhiên cũng không uy hiếp hắn chút nào.
Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến mấy tiếng reo ngạc nhiên vui mừng, Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Thật là đám người không sợ chết, không ngờ thật sự dám đi vào đây?
Thời điểm Lăng Tiêu vừa mới vào, cũng đã biết bên ngoài có mấy người, không nghĩ tới bọn họ lại đi thẳng vào đây.
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, tâm niệm vừa động, lập tức thu hồi chiến giáp màu vàng, bên trong hang động lại rơi vào bóng đen vô tận.
- Bảo vật! Cái kia nhất định là bảo vật! Các huynh mau đuổi theo kẻo bảo vật bay mất!
- Đúng vậy đúng vậy! Vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy phía trước có ánh sáng!
- Thần khí đấy! Lấy được một kiện chúng ta liền giàu to rồi. Mẹ nó! Đám kia người ta nói trong phần mộ này có lời nguyền rủa. Trong mắt lão tử xem ra đều là nói hươu nói vượn! Là bọn họ không có vận may!
Mấy người ở phía sau hô to gọi nhỏ, liều mạng đuổi theo hướng Lăng Tiêu nơi này, Lăng Tiêu có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ: "Mấy người này chết đến nơi còn không biết. Giữa người dũng cảm không biết sợ và kẻ không biết thì không sợ, chỉ khác biệt một chút như vậy, mà hai thứ cảm giác cũng hoàn toàn bất đồng!
Thật sự là một đám ngu ngốc, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện ngôi mộ mới bên ngoài sao?
Lăng Tiêu chợt mỉm cười, không muốn đối mặt với những người này, hắn chợt tăng tốc chạy sâu vào trong huyệt mộ, bỏ những người đó phía sau.
Càng vào sâu cổ uy áp kia lại càng rõ ràng, đồng thời lại còn có một loai sự thu hút kỳ dị như đang cổ vũ mọi người đi sâu vào. Luồng hơi lạnh giá cũng dần dần biến mất, bên trong hang động lại có cảm giác như mùa xuân ấm áp.
Khóe miệng Lăng Tiêu chợt hiện lên vẻ cười lạnh, thầm nghĩ: "Giả thần giả quỷ! Thủ đoạn thường thôi!
"
Hắn đang nghĩ ngợi phía sau lại truyền đến tiếng chuyện trò ầm ĩ.
Lăng Tiêu nhíu mày: "Đám người này thật đúng là đáng ghét, không thấy quan tài không đổ lệ hay sao? Tốt lắm! Vừa lúc ta cũng mở mang kiến thức một chút, xem thần thi này đến tột cùng làm thế nào hút sức sống trong cơ thể các ngươi."