Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 454: Một mất một còn

Lăng Tiêu phản kích nói:
- Ngươi hùng mạnh như vậy, không phải cũng bị vây ở chỗ này vô số năm sao! Cuối cùng lại còn cần dựa vào lực lượng linh hồn của ta, mới có thể đi vào được khối thân thể này. Ngươi làm ra nhưng chưa chắc đã thuộc về ngươi!

- Tiểu tử! Ngươi thật can đảm, ta coi trọng ngươi, tuy nhiên... ngươi đi chết đi!

Thanh âm kia quát lên một tiếng lớn, dường như cơn giận của hộ pháp, trong thanh âm mang theo lực lượng chấn nhiếp vô tận, bốn phương tám hướng oanh kích tới thần hồn Lăng Tiêu.

Lúc này bên trong tinh thần thức hải của phân thân, cứ giống như trải qua một cơn giông tố trên mặt biển, sóng to gió lớn thanh thế kinh người.

Nguyên thần của Lăng Tiêu trông như một con thuyền nhỏ bấp bênh giữa đại dương, tại giữa cơn sóng dữ bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp, nhưng mỗi lần đều vẫn cứ dừng lại trên ngọn sóng, tuy rằng không ngừng nhấp nhô ngiêng ngả trên ngọn sóng, lên lên xuống xuống không chừng, nhưng cuối cùng vẫn thoát được thổi quét của đối phương. Nguồn: http://truyen360.com

Lúc này, công kích của đối phương lại phát sinh biến hóa, trở nên giống như làn không khí, không chỗ nào không chui vào, thẩm thấu vào nguyên thần của Lăng Tiêu.

Mà nguyên thần Lăng Tiêu nhờ có Đại Tự Tại Tâm Kinh bảo hộ cực kỳ chắc chắn, thần niệm của đối phương liền hóa thành vô số quả chuỳ lớn, ầm ầm đánh lên trên vòng bảo hộ.

Oanh! Oanh! Oanh!

Ầm! Ầm! Ầm!

Thanh âm càng ngày càng vang dội, càng ngày càng cấp bách... Đến cuối cùng ở trong đầu Lăng Tiêu vang thành tiếng ông ông!

Bản tôn Lăng Tiêu và phân thân toàn bộ thất khiếu đều chảy máu. Khối phân thân hoàn mỹ này sau khi có linh hồn tiến vào, lập tức biến thành như một người bình thường, thật có một không hai máu chảy ra không ngờ cũng là màu đỏ tươi.

Thần niệm của kẻ địch hóa thành những quả chuỳ lớn nhiều vô số kể, trong nháy mắt đánh lên nguyên thần của Lăng Tiêu không biết bao nhiêu lần!

Đến cuối cùng, Lăng Tiêu chỉ có thể tập trung tinh thần, dồn toàn bộ thần niệm đến chỗ sâu nhất trong tinh thần thức hải. Phong bế tất cả lối đi thông với ngoại giới.

Cứ như vậy, tức thì không còn cảm nhận quấy nhiễu của ngoại giới, cũng không xuất hiện cảm giác biến hóa của ngoại giới, nhưng bản thể Lăng Tiêu lại mở thiên nhãn, phóng một đạo tinh thần lực vào mi tâm của phân thân!

Kẻ địch hừ lạnh một tiếng, đến lúc này rốt cục cũng thật sự vùng lên, bởi vì hắn phát hiện nếu còn còn giữ thái độ trêu chọc đối phương như trước, chỉ sợ là không được, sự hùng mạnh của tên nhân loại này đã vượt qua tưởng tượng của hắn!

"Như vậy là tốt nhất! Nếu quá yếu, ta còn cảm thấy không có ý nghĩa đấy!" Người này trong lòng thầm nghĩ: "Năm đó bổn tọa ở tại thần giới coi như là một tồn tại hùng mạnh, ở Thánh Vực này phi thăng lên, lúc ấy người nào không lễ phép khách sáo với mình. Không thể tưởng được, ngay tại Thánh Vực này, lại còn có tồn tại kỳ lạ như thế. Xem ra chính mình thật đã coi thường nơi này rồi!"

Tranh đấu lực lượng tinh thần, không cẩn thận là sẽ vạn kiếp bất phục, mà Lăng Tiêu lại đưa tinh thần lực của bản thể thẩm thấu vào phân thân, không thể nghi ngờ là một canh bạc vô cùng nguy hiểm tiền!

Thắng: từ nay về sau. thực lực của Lăng Tiêu sẽ tăng mạnh, khối phân thân này sẽ là một vũ khí bí mật, cũng trở thành con bài chưa lật lớn nhất của Lăng Tiêu!

Thua: bản tôn có thể chạy thoát hay không là cả một vấn đề!

Tuy nhiên Lăng Tiêu lại thấy rằng: hết thảy những việc xảy ra trước mắt rất đáng giá để mình mạo hiểm. Muốn cho thân nhân bằng hữu ở nhân giới này mau chóng đoàn tụ cùng mình, muốn tại bên trong Thánh Vực này chiếm được một chỗ đứng nhỏ nhỏ, muốn về sau không giống như hiện tại... vì tránh né cừu gia phải chạy trốn khắp nơi... Duy nhất chỉ có lần này!

.......

Lúc này Huyền Thiên, ở trong nhẫn trữ vật của Lăng Tiêu, bỗng nhiên càng thêm hứng thú sâu sắc với Tiểu yêu, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, tiểu mỹ nhân này dường như cũng có kiến thức rất khá, nhưng thực lực của cô ta lại nhỏ yếu như thế, nguyên nhân này khiến Huyền Thiên thật rất khó hiểu.

Tuy nhiên sau khi Tiểu yêu nói một câu làm tổn thương lòng tự ái của hắn, rồi lặng thinh, mặc cho hắn gặn hỏi thế nào, cũng không mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Quang ảnh của Huyền Thiên từ trên lệnh bài dâng lên, nhìn thanh bảo kiếm xinh đẹp, tiểu mỹ nhân ở bên trong khiến hắn thèm nhỏ dãi, hắn xoay chuyển tròng mắt, bỗng nhiên nói:
- Ngươi biết không, tiểu tử kia giờ phút này đang rơi vào nguy hiểm, tuy nhiên, nếu ta ra ngoài, cam đoan tên khốn kia lập tức thành thật ngoan ngoãn để chủ nhân của ngươi xử lý.

- Khoác lác!

Yêu huyết kiếm cũng không lưu lại cho Huyền Thiên một chút mặt mũi nào. Tuy rằng trong chiếc nhẫn trữ vật này không có tồn tại người thứ ba như trong pháp bảo Hàm Hàn bảo đỉnh cũng chỉ là một mớ ý thức hỗn độn bị vây trong đó, nhưng Huyền Thiên vẫn cảm thấy thật mất mặt. Hắn hừ một tiếng, lập tức nói:
- Không tin à! Chúng ta đánh cuộc cái gì đi?

- Không!
Bên trong Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phát ra một thanh âm cực kỳ rõ ràng, khiến mí mắt Huyền Thiên chớp chớp mấy cái.

Tuy nhiên Huyền Thiên ngẫm nghĩ một chút, vẫn quyết định giúp Lăng Tiêu một phen, hắn còn hy vọng Lăng Tiêu giúp hắn hoàn toàn khôi phục lại!" Để cho hắn thiếu nợ mình nhiều một chút, sau này mình có việc cầu hắn thì cũng dễ mở miệng."

Nghĩ vậy, Huyền Thiên chủ động liên hệ Lăng Tiêu:
- Này, Thả ta ra đi!
Nhưng hắn không nghĩ tới lúc này Lăng Tiêu đã dùng toàn bộ tinh thần lực rót hết vào trong phân thân, làm sao còn có thể chú ý tới lời kêu gọi của Huyền Thiên.

- Hỏng rồi."
Trong chiếc nhẫn Huyền Thiên biến sắc, trong miệng thì thào tự nói:
- Tên điên này, không ngờ không biết sống chết như thế! Không được! Ta phải ra ngoài! Này! Tiểu yêu! Chủ nhân của ngươi sắp chết rồi. Ngươi còn không lại đây hỗ trợ?

Yêu Huyết Hồng Liên kiếm và Lăng Tiêu tâm ý tương thông, tự nhiên biết chủ nhân giờ phút này đang lâm nguy, nó trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói:
- Muốn ta làm cái gì?

- Chúng ta cùng nhau cố gắng xông phá ra ngoài!

Trong mắt Huyền Thiên bùng phát ra hai luồng tinh quang, sau đó vẻ mặt kiên định nói.

- Ngu ngốc!
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm vừa mới hăng hái một chút tinh thần liền uể oải xuống:
- Ra không được!

Huyền Thiên đổi lại thái độ bình thường, hết sức nghiêm túc nói:
- Hãy tin ta! Ta từng là pháp bảo của chủ thần! Loại không gian này còn không trói buộc được ta, nhưng hiện tại lực lượng của ta không đủ cần ngươi giúp ta một phen!

.......

Tinh thần lực của Lăng Tiêu và lũ thần niệm của đối phương quấn cùng một chỗ, cắn nuốt lẫn nhau, cấu xé lẫn nhau, giống như là hai con người nguyên thủy nhất đang đánh nhau, quấn lấy nhau quay cuồng, phóng ra uy áp hùng mạnh.

Uy áp của Lăng Tiêu đối với đối phương mà nói nhỏ yếu thật đáng thương, nhưng đối phương phóng ra uy áp, lại bị trận pháp của Lăng Tiêu triệt tiêu sạch, cho nên, song phương chỉ có thể dùng phương thức đơn giản nhất lại hữu hiệu nhất để tranh đấu với nhau.

Phương thức này chính là cắn nuốt tinh thần lực lẫn nhau!

Đến cuối cùng, rất có khả năng chính là kết cục lưỡng bại câu thương. Trận chiến đấu này, chẳng phân biệt được chính nghĩa tà ác, nhưng liên quan đến đại kế sinh tồn vì thế không có bên nào chịu lùi bước!

Lùi bước đồng nghĩa với buông bỏ, mà buông bỏ chính là đại biểu cho cái chết, hay chính xác nhất là hoàn toàn... bị mai một!

Tinh thần lực của Lăng Tiêu đột nhiên ngưng kết thành hình người, sau đó ở trong tinh thần thức hải nổi giận gầm lên một tiếng:
- Tịch Diệt!

Một đạo năng lượng vô cùng to lớn, ngay tại bên trong tinh thần thức hải của phân thân bùng phát ra. Lũ thần niệm của đối phương này muôn vàn lần không nghĩ tới: tên điên này đánh không lại hắn, lại định khởi đầu làm chuyện phá hư, khối thân thể này tuy rằng vô cùng hoàn mỹ, nhưng cũng không chống nổi loại gây sức ép này. Hắn cũng không muốn thật vất vả mới sống lại, lại vì thân thể bị tổn thương quá nhiều, chỉ có thể trở thành một người bình thường, sống cuộc sống tầm thường vô vi mấy trăm năm sau đó không kèn không trống lặng lẽ chết đi.

- Muốn phá hư thân thể của bổn tọa, nằm mơ đi!

Thần niệm người này bộc phát ra ý phẫn nộ hùng mạnh, dòng phẫn nộ kia hóa thành từng đạo kiếm ý, tập trung ngăn chặn tinh thần lực của Lăng Tiêu, sau đó... mãnh liệt đánh úp lại!

Lăng Tiêu vừa tung ra chiêu Tịch Diệt, cũng là phá mở kim giáp thủ hộ nguyên thần thứ hai của mình, trong nháy mắt nguyên thần thứ hai của Lăng Tiêu tuôn ra khí thế hùng mạnh, hướng tới lũ thần niệm của đối phương cắn nuốt tới.

Ầm!

Nhất luồng năng lượng mãnh liệt mạnh mẽ phủ trùm lũ thần niệm đối phương, nhưng Lăng Tiêu cũng không cho rằng như vậy là có thể hủy diệt thần niệm đối phương, đối phương quá hùng mạnh! Hùng mạnh đến Lăng Tiêu vô cùng muốn thu được đầy đủ thần niệm của đối phương! Để thông qua nó thì có thể biết vô số chuyện về Thần giới!

Nếu như bị đối phương biết lúc này trong đầu Lăng Tiêu còn có loại ý niệm này, nhất định sẽ giận dữ mà cười, mắng Lăng Tiêu không biết sống chết!

Tâm niệm của bản thể Lăng Tiêu và phân thân hợp hai làm một, tinh thần lực được tạo thành điên cuồng luyện hóa lũ thần niệm của đối phương. Mặc dù Lăng Tiêu biết rằng khối xương cốt này rất cứng, rất khó gặm, nhưng vẫn không nghĩ rằng, nó lại khó gặm đến mức này!

- Muốn luyện hóa bổn tọa? Ngươi quả thật biết không ít! Tuy nhiên, đây cũng chính là điều ta muốn!

Đối phương hét to một tiếng, Lăng Tiêu liền cảm giác được một trận mê muội thật lớn đánh úp lại, đồng thời sinh ra một cảm giác vô lực phát ra từ bản tâm. Rốt cục đối phương ở thời điểm bị bức bách đến cực độ đã bộc phát ra toàn bộ năng lượng tiến hành đánh trả.

Vị thần kia hùng mạnh tới trình độ nào không thể biết, nhưng lũ thần niệm này liền khiến Lăng Tiêu có cảm giác Phân Thần kỳ không thể địch nổi!

Mặc dù sau Nguyên Anh kỳ, mỗi lần nâng cao một cảnh giới, tu vi đều tăng lên mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần, nhưng trong lòng Lăng Tiêu đối với thần của đại lục Thương Lan này vẫn như cũ sinh ra một sự kính sợ. Theo sát sau đó, chính là loại tinh thần thuộc về Thục Sơn kiếm tu luyện thà chết chứ không chịu khuất phục, trong nháy mắt tràn ngập tinh thần thức hải của Lăng Tiêu!

- Chết thì chết đi!
Bản thể Lăng Tiêu bỗng nhiên hét to một tiếng chấn động làm rung động cả huyệt mộ, năm người bên ngoài kia bị chấn động này chấn tỉnh lại, liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt nhau nhìn thấy sự sợ hãi và may mắn, bọn họ thậm chí không biết vì sao mình còn sống được tới giớ này. Cho nên, phản ứng đầu tiên chính là: Chạy!

Lực lượng thà chết chứ không chịu khuất phục trên thần hồn của Lăng Tiêu kia, khiến đối phương chấn động, tuy nhiên cũng chỉ là giật mình mà thôi, đồng thời còn thúc đẩy hắn càng thêm điên cuồng luyện hóa thần hồn của Lăng Tiêu.

Thần hồn hùng mạnh như thế, nếu có thể hoàn toàn luyện hóa cho ta sử dụng, chẳng phải quá thoải mái ư!

Đúng lúc này, chiếc nhẫn trên tay bản thể Lăng Tiêu kia, bỗng nhiên bộc phát ra một vầng hào quang kịch liệt, một khối lệnh bài chợt lao ra, màn hào quang kia chiếu sáng toàn bộ mộ huyệt như ban ngày.

Một cỗ uy áp khiếp người lập tức bao phủ phân thân trong trận pháp kia vào bên trong.

- Bản tôn tới đây! Kẻ nào dám lỗ mãng!

Bóng dáng Huyền Thiên màu vàng hiển hiện ra rõ ràng, thanh âm cực kỳ lãnh khốc. Trong lòng lại nghĩ đến: "Lúc này tiểu mỹ nhân nhất định sẽ bị bộ dáng của ta làm say mê, tâm hồn thầm tán thưởng đây!"

Yêu huyết kiếm phản ứng thế nào không biết, nhưng lũ thần niệm này lại đột nhiên mất hết can đảm, hoảng sợ đến cực điểm, có hai chữ ngay tại bên miệng nhưng hoàn toàn không dám thốt ra khỏi miệng.

Tinh thần lực của Lăng Tiêu lại không do dự chút nào, như sóng thủy triều hoàn toàn cắn nuốt đối phương, rất nhanh luyện hóa.

Huyền Thiên nhìn Lăng Tiêu, trong ánh mắt của quang ảnh, lại kèm theo một vẻ tán thưởng, không có tranh công, hắn bay thẳng trở về trong nhẫn. Miệng thì thào nói:
- Ngày bản tôn nhìn thấy mặt trời không còn xa!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất