- Bạch gia? Trên mặt Vương Chân lộ ra nụ cười như có như không, nói:
- Bạch gia nào?
Người trẻ tuổi này còn tưởng Vương Chân đang sợ, muốn hạ đài, lớn tiếng nói:
- Kinh Vân Thành Bạch gia! Chúng ta đều là thành viên cao cấp của gia tộc, vốn nên đồng tâm đồng chí, chỉ vì một tên thấp hèn rác rưởi mà thương tổn hòa khí hai nhà chẳng phải sẽ khiến người ta tiếc hận hay sao?
Vương Chân không nhịn được cười phá lên một tiếng, không hổ là con cháu của đại gia tộc, đang bị người khác chế trụ còn dám chậm rãi phân tích thiệt hơn, điểm này sợ là cũng chỉ có kẻ xuất thân từ thế lực lớn mới có can đảm như vậy, không tồi. Vương Chân áp chế lửa giận với kẻ vừa làm nhục hắn, thản nhiên nói:
- Vậy sao? Nhưng người mà ngươi muốn giết lại là bằng hữu của ta, cho nên, người, ngươi không giết được, tuy nhiên, cũng có thể thương lượng được.
Lúc này, đám thị vệ của thiếu gia Bạch gia tất nhiên cũng không dám vây quanh Thiết Đản nữa. Đại hán tướng mạo xấu xí hung ác này giống như là một pho tượng chiến thần vậy, cả người đẫm máu mang lại khí thế dũng mãnh, một thân sát khí hung ác khiến người sợ hãi.
Lăng Tiêu kéo Thiết Đản đến bên cạnh, cho hắn một viên đan dược:
- Ăn vào đi, Thiết Đản, ngươi có trách ca ca không giúp ngươi diệt môn hắn không?
Thiết Đản cười cộc lốc, tựa như những vết thương này không phải là của hắn vậy, nói:
- Thiết Đản không trách ca ca, Thiết Đản sợ ca ca trách tội mà, là những người đó ức hiếp Thiết Đản, Thiết Đản mới trả đòn!
Lăng Tiêu gật gật đầu nói:
- Ừ, ta tin tưởng đệ!
Trên mặt Thiết Đản lộ ra nụ cười tươi. Lúc này Ngô Tú Nhi mang thị vệ tới, lại giúp đỡ Thiết Đản băng bó vết thương, nàng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, vốn nghĩ vết thương trên người Thiết Đản không có bao sâu vì thoạt nhìn sắc mặt người này vẫn như thường, khi cởi quần áo ra liền khiến người xung quanh không nhịn được phải xoay đầu đi, không đành lòng nhìn.
Mấy vết thương trên lưng sâu có thể nhìn thấy xương! Máu thịt mơ hồ, Ngô Tú Nhi chỉ nhìn thoáng qua rồi không dám nhìn lại nữa.
Lăng Tiêu nhìn thấy thì đau long, hỏi:
- Ngươi nói cho ta một chút, chuyện gì đã xảy ra?
Lúc này, Vương Chân đã đưa vị Bạch thiếu gia kia tới, vừa định nói thì Lăng Tiêu khoát tay chặn lại, nói:
- Vương Chân, ngươi không cần nói cho ta nghe, để hắn nói đi, ta không tin ai khác, ta chỉ tin tưởng huynh đệ của mình!
- Ngươi tính gì đây? Thiếu gia là cho Vương Chân thể diện mới lại đây giải hòa với các ngươi, mẹ nó, ngươi cho mình là cái gì hả?
Ánh mắt Lăng Tiêu như hai mũi tên dừng lại trên mặt vị thiếu gia Bạch gia này, vị thiếu gia này cũng không chút yếu thế nhìn Lăng Tiêu:
- Sao nào? Ngươi muốn khiêu khích Bạch gia?
Lăng Tiêu không nhịn được cười khinh, lúc nào cũng lôi gia tộc ra để lên đầu lưỡi, gia tộc này thật sự là bi ai. Không them liếc mắt nhìn gã thiếu gia kia nữa, Lăng Tiêu nói với Thiết Đản:
- Đệ nói đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.com
Thiết Đản chỉ thiếu gia Bạch gia:
- Hắn là đối thủ trên lôi đài ngày hôm qua của đệ, ở trên đài đã nói với đệ, muốn đệ nhận thua, đưa cho đệ hai mươi khối hạ phẩm tinh thạch. Đệ không đáp ứng hắn, lại đánh bại hắn, hắn liền mang theo một đám người ở đây chặn đường đệ, nói muốn giết đệ…
Thiết Đản tuy mặt mày hung ác, nhưng tiếng nói chuyện lại vô cùng hàm hậu, làm cho người ta cảm giác là một nam tử hán ngay thẳng, cũng không khuếch đại sự thực, nói ra hoàn toàn đều là tình hình thực tế.
Người chung quanh sau khi nghe rõ nguyên do sự tình lập tức phát sinh một trận ầm ỹ.
Dùng tiền mua thắng lợi, sau đó giả vờ đánh… loại chuyện này không thể nói là không có. Trong kỳ đại hội lần trước, từ tổng hội đã truyền ra rất nhiều vụ gièm pha như vậy, tuy mọi người cũng đã quen, nhưng một đệ tử thế gia lại đi dùng tiền mua thắng lợi thì thật khiến cho người ta khinh thường.
Ngay cả Vương Chân cũng khinh miệt nhìn tên thế gia đệ tử kia, trước đó những lời hắn nghe được cũng không phải như thế.
Vị thiếu gia Bạch gia chỉ ngón tay về phía Thiết Đản, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên vì kích động, phẫn nộ quát:
- Ngươi nói bậy, hoàn toàn là nói hươu nói vượn, ta đường đường là con cháu Bạch gia sao có thể làm ra loại chuyện này chứ? Hừ, ngươi vu tội cho ta cũng có thể, nhưng danh vọng Bạch gia không chấp nhận loại thấp hèn rác rưởi như ngươi vấy bẩn! Ta phải giết ngươi!
Nói xong, thiếu gia Bạch gia rút thanh bảo kiếm tạo hình hoa lệ bên hông ra, chỉ vào Thiết Đản, sắc mặt đã xanh mét vì tức giận, ngực phập phồng kịch liệt.
Thiết Đản khinh thường nhìn tên thiếu gia Bạch gia, nói:
- Vừa mới lên đài, một chiêu cũng chưa đánh ngươi đã bị ta đánh rớt xuống, bây giờ còn muốn đánh?
Những người xung quanh không khỏi bùng lên một trận cười vang, sắc mặt Bạch gia thiếu gia càng đỏ bừng lên, quát lên với đám thị vệ:
- Giết tên đê tiện này đi cho ta! Có chuyện gì Bạch gia sẽ phụ trách!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Vương Chân, Vương Chân hiểu được, chính mình phải ra tay rồi! Hoàn toàn cắt đứt quan hệ của mình với Vương gia!
Vì đều là thế gia cao cấp, lại là thành viên của liên minh Nam Châu, bản thân nếu rat ay đối phó với vị thiếu gia Bạch gia này vậy thì mặc kệ dù muốn hay không, Vương gia và Bạch gia đều sẽ sinh ra bất mãn, mà mình vốn là cái đinh trong mắt thiếu chủ tương lai của Vương gia, nếu lại đắc tội với vị Bạch gia thiếu gia này thì rất có khả năng sẽ lập tức tuyên bố trục xuất mình khỏi gia môn!
Đến lúc đó, sẽ không còn đường quay lại nữa!
Vương Chân nghĩ bụng, tay lại không do dự bắt tên thiếu gia Bạch gia lại, trong tiếng kêu sợ hãi của vị thiếu gia nọ, vứt gã xuống trước mặt Lăng Tiêu, thản nhiên nói:
- Vương Chân đã rời khỏi Vương gia.
Bạch thiếu gia hung hăng trừng mắt nhìn Vương Thực, té trên mặt đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu mắng:
- Thức thời thì lập tức thả ta ra! Nếu không…
Trong đám người có người lớn tiếng nói:
- Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, mẹ nó, mở miệng ra là Bạch gia, lão tử đã nhìn ra rồi, tên tiểu tử này chỉ là đệ tử chi phụ của Bạch gia thôi, cái gì mà Bạch gia thiếu gia chứ? Thật là mất hết cả thể diện Bạch gia!
Người này vừa dứt lời liền có người khác nói them:
- Đúng vậy, ta cũng nhận ra tiểu tử này, địa vị của hắn ở Bạch gia đâu có được cái loại này! Chỉ là một đứa con của chi phụ cũng kiêu ngạo thế. Nếu mà để người Bạch gia chân chính biết còn không đánh gãy chân chó của ngươi!
Sau hai câu nói này, sắc mặt vị thiếu gia Bạch gia lập tức xám như đất, vẻ oán độc trong mắt càng thêm nồng đậm, lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, thiếu gia ta chính là con trai của quản sự chi phụ Bạch gia đó, nhưng các ngươi cứ động vào ta thử xem! Chỉ bằng các ngươi? Cho dù là gia chủ thế lực cỡ trung thấy phụ thân ta còn không cúi đầu khom lưng? Nói về thân phận, so với các ngươi ta tôn quý hơn gấp trăm lần!
Lời nói này kịch liệt vô cùng, nhưng những tiếng ầm ỹ trong đám đông kia lập tức tắt ngấm, hai tiếng nói vừa xong cũng biến mất luôn.
Lúc này Lăng Tiêu ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ vỗ nhẹ lên khuôn mặt trơn bóng của tên thiếu gia, hương vị mười phần sỉ nhục.
- Ngươi biết không, động một tí lại lôi gia tộc ra đặt lên miệng là loại hành vi không có tiền đồ nhất.
Ánh mắt Lăng Tiêu lãnh đạm nhìn hắn nói:
- Còn nữa, nếu ta mà đến muộn một chút thì huynh đệ của ta sẽ bị ngươi giết chết, cho dù ta đã đứng ở đây nhưng ngươi vẫn kêu gào muốn giết hắn, ngươi có biết, đối với loại người như ngươi ta sẽ làm như thế nào không?
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Bạch thiếu gia cuối cùng cũng cảm giác được chút sợ hãi, miệng hùm gan sứa nói:
- Ngươi dám đả thương ta, Bạch gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Đánh ngươi?
Lăng Tiêu hừ lạnh, nói:
- Ngươi lầm rồi, ta khẳng định sẽ không làm ngươi bị thương…
Lăng Tiêu còn chưa dứt lời, ba hồn bảy vía của thiếu gia Bạch gia như đã quay về, thở mạnh ra một hơi, nói:
- Giờ ngươi lập tức thả ta ra, sau đó xin lỗi ta, lại giết cái tên quỷ xấu xí kia… ặc…
Hắn còn chưa dứt lời đột nhiên cảm thấy yết hầu mình căng ra, nói không lên lời. Tay Lăng Tiêu bóp chặt yết hầu hắn. Thiếu gia Bạch gia như một con gà đột nhiên bị bóp cổ, tất cả lời muốn nói đều bay đi đâu mất.
Lúc này hắn mới nghe thấy câu nói phía sau của Lăng Tiêu:
- Ta sẽ… giết ngươi!
Bạch gia thiếu gia hoảng hốt, hai đùi đạp loạn lên, cánh tay múa may lung tung, cả đám thị vệ của hắn đỏ bừng mắt, bất chấp mạng sống lao lên.
Tiếng nói trầm thấp của Tương Vân Sơn vang lên bên tai Lăng Tiêu:
- Chủ công, đừng xung động, người này không giết được!
Trong mắt Lăng Tiêu bắn ra hai đạo hàn quang, Tương Vân Sơn bỗng cảm thấy một áp lực cực lớn đè xuống, tuy nhiên vẫn cố nói:
- Thời cơ này… không thích hợp… Chủ công… xin nghĩ lại!
Cứng rắn chịu đựng áp lực của Lăng Tiêu để nói xong, trên ngực Tương Vân Sơn đầy mồ hôi lạnh, hắn cảm giác được, lần này chủ công là thật sự nổi giận, không phải là diễn trò thu mua lòng người!
Không biết vì sao, trong lòng Tương Vân Sơn và Vương Chân không ngờ lại cùng có một cảm giác ấm áp!
Cảm giác này, đã rất lâu chưa từng có được!
Vương Chân cũng nói:
- Chủ công, người như thế mạng chỉ bằng con chó, rất không đáng, sẽ làm ô uế bàn tay ngài!
Lăng Tiêu nhìn Bạch gia thiếu gia đang yếu dần, chậm rãi buông tay ra, chớp mắt một cái, tay kia phất một cái điểm mấy yếu huyệt trên người Bạch gia thiếu gia, trong lòng cười lạnh. Bây giờ không giết ngươi? Có thể!
Lại cho ngươi một tháng, một tháng này ngàn vạn lần đừng có buông thả… Nếu không, con cháu Bạch gia lại chết trên bụng nữ nhân, chuyện này dường như rất khó nghe đấy!
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Thiết Đản, hỏi:
- Thiết Đản, còn tức giận không?
Thiết Đản lắc đầu, nói cộc lốc:
- Ca ca đã trút giận rồi, Thiết Đản không giận nữa!
Ánh mắt Lăng Tiêu ấm áp, sau đó nói:
- Về sau ai ức hiếp ngươi, cứ dùng búa trực tiếp bổ hắn! Nếu đánh không lại nhớ rõ phải chạy về nói cho ca ca biết đấy!
Khó khăn hít vào một hơi,
" thiếu gia Bạch gia" sắc mặt tái nhợt ngồi xuống, nhờ hộ vệ hộ tống chật vật rời đi, trong lòng nghĩ: những kẻ này, ta nhớ kỹ các ngươi! Nếu để cho các ngươi còn sống mà ra khỏi quận Bạch Lộ ta cũng không tính là người Bạch gia! Hôm nay thực mạo hiểm, mấy tên này vừa hạ tiện lại dã man, không thể tưởng được Vương Chân lại chịu đắm mình, theo chân chúng cùng lăn lộn. Mẹ nó, trước tiên tìm nữ nhân thả lỏng đã, làm ta sợ muốn chết…
Tương Vân Bưu nghe thuộc hạ báo cáo, trên mặt lộ vẻ trào phúng, cười lạnh:
- Tương Vân Sơn, đây là người giúp đỡ ngươi? Không ngờ lại chạy đi đắc tội với Bạch gia? Thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào! Cứ làm loạn đi, mặc kệ loạn thế nào, Tiêu Phong, lại để cho ngươi kiêu ngạo một đêm, ngày mai sẽ là ngày chết của ngươi!