Trong hai mắt Đinh Hỏa đột nhiên bắn ra hai luồng tinh quang. nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, bỗng nhiên hắn cười lạnh nói:
- Lăng Tiêu! Ngươi thật to gan! Ngươi cũng biết Đinh gia ta và Tương gia quan hệ thế nào chứ?
Theo lời nói của Đinh Hỏa, bên ngoài đột nhiên tiến vào mười mấy người, toàn thân dao động năng lượng cực kỳ mãnh liệt, vây quanh Lăng Tiêu và Diệp Tử hai người ở giữa.
Diệp Tử ngay lập tức nhướng mày, mắt hạnh trợn lên, vừa định lên tiếng, Lăng Tiêu nhẹ nhàng kéo tay Diệp Tử một cái, sau đó cười nói:
- Tại hạ thật sự hiểu biết về Đinh gia ở biên cương Nam Châu không nhiều lắm. Tuy nhiên cũng biết Đinh gia và phần lớn gia tộc Nam châu quan hệ đều rất bình thường, ngược lại không ít gia tộc ở Đông châu thì quan hệ nóng bỏng. Còn nữa dường như tại hạ còn có một thân phận là quản sự cao cấp của Liên minh Nam châu đấy.
Đinh Hỏa hướng về phía đám người kia khoát tay áo, nói:
- Các ngươi vào đây làm cái gì? Ra ngoài ra ngoài!
Những người đó ngơ ngác nhìn nhau, tuy nhiên đều không nói gì, hướng Đinh Hỏa chào xong lặng lẽ đi ra ngoài.
Đinh Hỏa cười ha hả nói:
- Lăng Tiêu! Ngươi có lá gan không nhỏ! Khó trách hai lần đánh nát cánh cửa Thánh Vực! Chà chà... thực khiến ta hâm mộ. Nếu cánh cửa Thánh Vực đồ vứt đi kia xuất hiện ở trên đầu ta, ta cũng có ý niệm muốn đánh nát nó trong đầu. Bản thiếu gia không thích nhất là bị quy tắc ước thúc! Phá vỡ quy tắc, ngược lại là ham thích lớn nhất của ta. Ha ha!
Nói xong hắn tùy tiện ngồi xuống, sau đó nói:
- Hai vị mời ngồi! Mời ngồi đi!
Diệp Tử không hiểu lắm vì sao thiếu gia Đinh gia này lại hành động như thế. Trước đây bởi vì trong lòng nàng chỉ có hình bóng Lăng Tiêu, tự nhiên nàng đối với gã thiếu gia Đinh gia này không có bao nhiêu hứng thú. Tuy nhiên hiện giờ xem ra, gã Đinh Hỏa này... cũng không đơn giản đây!
Đinh Hỏa vừa nói ra được, nỗi bực bội trong lòng rốt cục cũng phát tiết ra ngoài một ít, nhìn Lăng Tiêu cười nói:
- Lại nói tiếp, ta cũng không phải là hù dọa ngươi đâu. Một nữ nhân Đinh gia đường muội của ta, vừa mới đến Tương gia làm thê tử chính thức của nhị thiếu gia Tương gia, cũng chính là Tương Vân Bưu gia chủ tương lai của Tương gia! Thế nào, ta không lừa ngươi chứ? Ngươi nói xem, có mối quan hệ này, có phải ta sẽ rất khó xử với ngươi kẻ dám to gan lớn mật thu lưu đồ vứt đi của Tương gia hay không chứ?
Lăng Tiêu thoáng hơi sửng sốt, hỏi:
- Đinh gia lại bắt đầu kết thân cùng thế lực Nam châu sao?
Đinh Hỏa cười nhạt vẻ khinh thường, sau đó nói:
- Không ngờ ngươi ngay cả điều này cũng không biết, ở quận Song Châu toàn bộ gia tộc của Đinh gia không dưới mấy chục vạn nhân khẩu, cả đại gia tộc Đinh gia hơn một trăm vạn nhân khẩu! Vậy mà ở Nam Châu có đại thế lực đại gia tộc nào thấp hơn số lượng trăm vạn nhân khẩu đâu? Có đưa ra vài nữ nhân để biểu hiện tình thân hữu, quả thực cũng hết sức bình thường. Thật không biết, ngươi ở Thánh Vực nhiều năm như vậy để làm gì chứ!
Có cơ hội đả kích tình địch, Đinh Hỏa sẽ không bỏ qua. Tuy rằng còn không xem là tình địch, nhưng đối mặt với với Lăng Tiêu, dù sao hắn cũng có cảm giác như đối đầu với kẻ thù.
Loại cảm giác này khiến Đinh Hỏa cảm thấy rất buồn cười, đối phương là một võ giả phi thăng từ nhân giới, cho dù lợi hại đến đâu thực lực giỏi lắm chỉ là một Tiên Thiên sơ cấp, có thể lấy hết sở trường ra, cũng chỉ có thuật luyện đan và trận pháp quỷ dị kia. Mà Thánh Vực này lại là nơi trọng võ! Tuy rằng Đinh Hỏa cũng biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng bản tính kiêu ngạo ở sâu trong nội tâm hắn, lại khiến hắn không kìm lòng nổi nghĩ như vậy.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, nói:
- Cho tới hôm nay ta mới biết, hoá ra đại gia tộc đều là dựa vào nữ nhân để bảo vệ thực lực mình.
Diệp Tử ở bên cạnh Lăng Tiêu không nhịn được bật cười khì một tiếng, sau đó vội vàng lấy tay che miệng, nhưng ý cười trong mắt lại không làm sao giấu nhẹm được.
Đinh Hỏa nhướng mày lên, vừa định nổi giận, tuy nhiên lập tức phản ứng lại:
"Thằng nhãi này là muốn chọc giận ta. Làm cho Tô cô nương thấy ta vô lễ! Hừ! Ta không để ngươi toại nguyện được!"Vì thế hắn cười lạnh mấy tiếng, sau đó nói:
- Sự tuyệt vời của đại gia tộc, đương nhiên là ngươi không thể hiểu được. Tuy nhiên coi như ngươi rất may mắn, bản thiếu gia nhìn thấy nhị thiếu gia Tương gia kia thật không sảng khoái! Ngược lại có chút bội phục đối với đại thiếu gia Tương gia bị hàm oan kia: thời điểm đại hội so tài Nam châu hơn ba mươi năm trước ta rất muốn đi khiêu chiến với hắn, nhưng vì đang tu luyện lỡ dở không thể trì hoãn. Sau lại nghe nói hắn xảy ra chuyện, ta rất tiếc nuối. Hơn nữa, ta tuyệt đối không tin hắn lại kém trí đến mức độ như vậy!
Lăng Tiêu có chút không ngờ nhìn thoáng qua Đinh Hỏa, nghe hắn tiếp tục nói:
- Bởi vì người bản thiếu gia coi trọng, như thế nào lại không có đầu óc vậy chứ? Nếu như thực sự có dị tâm, có vô số phương pháp đâu cần làm như thế! Đáng tiếc! Tương gia đều là một đám ngu ngốc!
Đinh Hỏa nói xong, bỗng nhiên nhìn Lăng Tiêu nói:
- Không nghĩ tới đại thiếu gia Tương gia yên lặng hai mươi năm, không ngờ lại vùng lên được! Ta rất bội phục! Tuy nhiên, ta rất hiếu kỳ, ngươi dùng biện pháp gì làm cho đại thiếu gia Tương gia khăng khăng một mực đi theo ngươi vậy? Nghe nói năm đó thời điểm các ngươi rời khỏi quận Bạch Lộ, nữ nhân của Tương Vân Sơn, kêu là cái gì nhỉ? A! Đúng rồi kêu là Hạ Tuyết Ngọc... còn ra mặt nữa!
Đinh Hỏa lộ vẻ mặt kỳ lạ nhìn Lăng Tiêu hỏi:
- Lăng Tiêu! Ngươi nói xem có phải ngươi dùng linh đan diệu dược cứu sống Hạ Tuyết Ngọc kia hay không, hả? Ha ha!
Lăng Tiêu ở ngoài mặt trông rất bình thản, nhưng trong lòng lại chấn động dữ dội, đại thiếu gia Đinh gia này thật cũng quá thông minh? Trong Thánh Vực hiện nay gần như không có người nào liên tưởng tới chuyện này. Năm đó Hạ Tuyết Ngọc bị phong bế ở bên trong quan tài pha lê dùng xe kéo đi, hành trình hơn một tháng mới về tới thành Vọng Thiên. Gần như không có bất cứ kẻ nào lại nghĩ tới Hạ Tuyết Ngọc còn chút sinh cơ gì nữa! Nhưng đại thiếu gia Đinh gia này, không ngờ lại không tin vào lời đồn đại, chỉ dựa vào lẽ thường mà đoán ra được chân tướng sự thật!
Tuy rằng bộ dáng của Đinh Hỏa cười đùa cợt nhả, nhưng Lăng Tiêu lại thấy ở sâu trong đôi mắt của Đinh Hỏa một tia sáng suốt thông minh!
Người này, rất lợi hại!
Cũng may Đinh Hỏa không có dây dưa nhiều về chuyện này, dù sao chỉ muốn cho Lăng Tiêu hiểu được: Đại thiếu gia Đinh gia ta tuyệt đối không kém ngươi! Mục đích của Đinh Hỏa cũng coi như đã đạt được rồi. Đinh Hỏa vươn tay cầm lấy cái hộp Lăng Tiêu đưa ra, hắn không chút khách khí mở hộp ra. Hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, sau đó
"chậc chậc" chắc lưỡi hai tiếng tán thưởng, nhìn thoáng qua Diệp Tử, hắn thở dài một tiếng nói:
- Ta nhớ rõ còn hỏi qua nàng có nhận biết Lăng Tiêu hay không, lại bị nàng dối gạt. Không nghĩ tới chiêu đãi nàng có mấy ngày, không ngờ được báo đáp kinh người như thế. Sớm biết như vậy, ta tiếp đãi tốt hơn chút nữa, thì thần đan này... có phải cũng sẽ nhiều thêm mấy viên hay không?
Đinh Hỏa giơ tay cầm lên một viên đan dược màu xanh biếc, dao động năng lượng trên đan dược cực mạnh, hương thơm tỏa lan bốn phía, có thể khẳng định: đan dược này tuyệt đối không phải loại đan dược Thục Sơn phái tiêu thụ mấy năm nay!
Bởi vì các loại đan dược đó, Đinh Hỏa đã sớm cho người mua một số, tuy rằng số lượng không nhiều nhưng cũng đủ các loại. Hơn nữa, hắn có thể xác định một điều: giá trị của mấy viên đan dược bên trong hộp gỗ này, tuyệt đối phải vượt qua tất cả các loại đan dược Thục Sơn phái đã bán ra!
Làm một chưởng môn nhân tương lai của gia tộc cao cấp, hắn không thể không cẩn thận khi đối mặt với các loại sự việc, rất nhiều khi biểu hiện ở ngoài mặt ngọt ngào như mật, nhưng mặt trái không chừng chính là cạm bẫy đáng sợ!
Tô Tuệ Nhi... cái tên này nói vậy không phải là tên thật. Thật ra hai người bọn họ vốn có thể bỏ đi rồi thôi! Bản thân mình không cần tới bao lâu, sẽ ở trên bụng nữ nhân khác, quên bẵng đi giai nhân tuyệt sắc ngẫu nhiên khiến hắn động tâm đó. Nhưng bọn họ chẳng những quay lại, còn tự giới thiệu, và đưa lên hậu lễ, nếu nói bọn họ không có mục đích gì đó, Đinh Hỏa dứt khoát không tin!
Tuy nhiên, bốn viên đan dược này đúng rất hấp dẫn Đinh Hỏa, và hấp dẫn cũng thật lớn. Hít sâu một hơi, Đinh Hỏa nhìn Lăng Tiêu nói tiếp:
- Nói đi, các ngươi tìm tới Đinh Hỏa ta, có chuyện gì muốn nhờ? Xem giá trị bốn viên đan dược này, chỉ cần không quá mức, ta đều có thể đáp ứng các ngươi!
Lăng Tiêu và Diệp Tử liếc mắt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ nói:
- Đinh thiếu gia! Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi. Chúng ta quay lại nơi này gặp ngươi là để tặng ngươi mấy viên đan dược, thuần túy là xuất phát từ lòng cảm kích không có mục đích gì khác. Đương nhiên, nếu như ngươi đồng ý sau khi dùng qua các đan dược đó, thay Thục Sơn phái, thay Lăng Tiêu ta giới thiệu mấy câu. Vậy tự nhiên ta vô cùng cảm kích, nếu như không muốn, Lăng mỗ cũng quyết không ép buộc. Nếu Đinh thiếu gia cho là chúng ta có mục đích gì khác, vậy... vợ chồng tại hạ xin cáo biệt coi như chưa từng quen biết!
Diệp Tử ở bên cạnh nghe câu nói của Lăng Tiêu trong lòng như kẻ say, si ngốc nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu hôm nay nói lên thân phận của nàng. Không ngờ dùng tới chữ
"vợ chồng ta" như vậy, từ trước tới nay chưa từng có! Trước đây Lăng Tiêu chỉ đôi lúc hàm hồ nói
"nữ nhân của ta". Hai cách nói hoàn toàn khác nhau về bản chất!
Diệp Tử luôn quyến luyến không muốn xa rời Lăng Tiêu từ lâu đã thấm vào cốt tủy.
Đinh Hỏa mắt thấy Lăng Tiêu và
"Tô cô nương" đứng lên xoay người bước đi, hắn khẩn trương hô lên:
- Từ từ! Chờ chút!
Lăng Tiêu quay đầu lại hỏi:
- Còn có việc gì? À... Đúng rồi! Ta quên nói với ngươi, loại đan dược này tên là Tốc Nguyên Đan, mỗi một viên có thể giúp cho một võ giả Tiên Thiên cao cấp nhanh chóng bổ sung trở lại toàn bộ năng lượng!
- Ồ...
Đinh Hỏa không kìm được hít ngược một hơi khí lạnh, hắn quay đầu nhìn cái hộp gỗ tinh xảo trên bàn. Giá trị hộp gỗ đó trong mắt hắn lập tức tăng lên rất nhiều lần!
- Thật sự?
Đinh Hỏa quả thực không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể theo bản năng hỏi một câu, sau đó nói tiếp:
- Nhị vị dừng bước, là Đinh Hỏa trách lầm Lăng tông chủ. Xin Lăng tông chủ không lấy làm phiền lòng!
Đây cũng không phải Đinh Hỏa thuận gió quay buồm, nếu để cho phụ thân Đinh Hùng biết chính mình cứ như vậy để Lăng Tiêu tông sư luyện đan danh chấn Nam châu bỏ đi, cho dù không tát vào mặt hắn, cũng phải chửi té tát lên đầu hắn.
Lăng Tiêu khẽ lắc đầu, nói:
- Chuyện nơi này kết thúc rồi! Hai vợ chồng chúng ta nhiều năm không gặp, muốn riêng tư với nhau một phen, sẽ không quấy rầy Đinh thiếu gia nữa.
Diệp Tử nghe được hai gò má như ráng chiều, sóng mắt như nước lườm Lăng Tiêu một cái.
Đinh Hỏa khẽ thở dài trong lòng: một cô nương quá xinh đẹp, hận gặp nhau quá muộn màng!
Ngoài miệng hắn vẫn mời mọc nói:
- Lăng tông chủ nói lời này thực quá khách sáo rồi. Tục ngữ có câu "gặp nhau tức là có duyên phận", hay là chê Đinh gia ta quá nhỏ hay sao?
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Diệp Tử. Diệp Tử tự nhiên hoàn toàn nghe theo hắn. Hắn ngẫm nghĩ sau đó nhẹ gật gật đầu. Đối với thiếu gia Đinh gia này Lăng Tiêu cũng có ý muốn kết bạn.
Đinh Hỏa mừng rỡ, vội vàng cho người dẫn Lăng Tiêu tới một tòa nhà riêng biệt sang trọng nhất của Đinh gia, có đình đài nhà thuỷ tạ, có hòn non bộ có dòng nước chảy ngang, có bóng cây rậm che mát, thấp thoáng tiếng chim hót ve kêu... tại giữa thành thị phồn hoa lại có thể có địa phương như thế ngoại đào nguyên thế này, đủ thấy tài lực của Đinh gia thế nào.
Đinh Hỏa sai người thu xếp ổn thỏa cho Lăng Tiêu, chính mình thì cầm cái hộp gỗ trên bàn, theo đường nhỏ chạy tới tĩnh thất nơi gia chủ Đinh gia đang thanh tu. Dọc theo đường đi tất cả người Đinh gia đều rất kinh ngạc, đại thiếu gia luôn là người trầm ổn, hôm nay sao lại hưng phấn như thế? Lại lộ rõ vẻ vui mừng trên nét mặt!
Phải biết rằng, xưa nay Đinh Hỏa ghét nhất chính là người biểu hiện ra ngoài vẻ không chững chạc như hắn hiện giờ.
Đi vào sân tĩnh thất của Đinh Hùng, đám người hầu không ai dám ngăn cản hắn, để mặc Đinh Hỏa vọt vào sân, xuyên qua tầng tầng phòng ốc sau đó đi vào một gian phòng nhỏ chỗ sâu nhất, hắn đẩy cửa bước vào phòng.
Trong gian phòng khiến người ta có cảm giác như vào nhà nghèo chỉ có bốn bức tường: trừ một tấm bồ đoàn trên mặt đất, bốn vách tường trống trơn, trong phòng không ngờ không có chút bài trí gì.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.comTrên tấm bồ đoàn lúc này đang ngồi một người đưa lưng về phía cửa phòng. Dáng người gầy yếu, vóc dáng cũng không cao, thoạt nhìn vô cùng đơn bạc, mái tóc cắt ngắn, nhìn từ sau lưng làm cho người ta có một loại cảm giác rất có tinh thần.
- Như thế nào đột nhiên trở nên lỗ mãng như thế?
Người ngồi trên bồ đoàn vừa lên tiếng hỏi, thanh âm hùng hậu vô cùng dễ nghe.
- Phụ thân! Ngài mau nhìn xem này!
Đinh Hỏa như là không có nghe câu chất vấn của phụ thân, bước tới trước một bước, sau đó nói.
Trên bồ đoàn đúng là Đinh Hùng, nghe lời con nói, thân mình Đinh Hùng không thấy động tác gì, chợt quay một vòng sau đó xuất hiện một người trung niên gương mặt gầy gò, nhưng rất anh tuấn, thoạt nhìn cùng Đinh Hỏa thật ra có tám phần giống nhau.
- Cái gì vậy? Lại có thể khiến ngươi thất thố như thế?
Nói đến, dù sao Đinh Hùng đối với đứa con trai độc nhất này vẫn cực kỳ sủng ái. Lão cũng biết nếu như không phải vật quý giá khác thường, đứa con mà con mắt còn cao hơn đỉnh đầu của lão tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra như vậy. Lão đứng dậy, động tác cực kỳ tự nhiên, nhẹ nhàng sinh động như nước chảy mây trôi, sau đó lão tiếp nhận hộp gỗ trong tay Đinh Hỏa.
Lão vừa cười nói:
- Chất liệu hộp gỗ này thật ra không tồi...
Vừa mở ra, lập tức ánh mắt lão rơi xuống mặt trên bốn viên đan dược. Lão chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm nhận trên mặt đan dược truyền đến dao động năng lượng mãnh liệt, đồng thời cảm nhận hương thơm thoang thoảng bay vào mũi.
Thật lâu sau, Đinh Hùng cũng không lên tiếng.
Đinh Hỏa khoe bảo vật quý giá đang chờ phụ thân khích lệ, thấy phụ thân hồi lâu không có động tĩnh gì, hắn không kìm nổi hỏi:
- Phụ thân...
Đinh Hùng khoát tay chặn lời người con, sau đó mở mắt ra, ánh mắt thản nhiên nhìn không ra có vẻ gì khác thường, bình thản hỏi:
- Những đan dược này... ngươi từ chỗ nào được?
- A? Như thế nào? Những đan dược này là giả? Không phải vậy chứ! Rõ ràng hắn nói đây là...
- Ta hỏi ngươi, ngươi từ đâu kiếm được? Ngươi nhiều lời như vậy làm gì!
Trong mắt Đinh Hùng, rốt cục lộ ra một chút ý cười, không trêu đùa con nữa.
Đinh Hỏa thở phào một cái, vỗ vỗ ngực nói:
- Phụ thân đại nhân! Ngài làm con sợ muốn chết! Con còn tưởng rằng xảy ra sai lầm! Đan dược này, là Lăng Tiêu đưa tặng cho con...
- Thúi lắm!
Tính tình nóng nảy của Đinh Hùng đến lúc này rốt cục cũng lộ ra, xem ra tĩnh tu có thể nâng cao thực lực, nhưng chưa chắc có thể thực sự làm mất đi bản tính của con người. Đinh Hùng cả giận nói:
- Ngươi sao không nói ngươi mới từ Thục Sơn phái trở về?
"..."Đinh Hỏa không nói gì nhìn phụ thân. Rốt cục hắn đành kể lại một một cách bất đắc dĩ cho phụ thân biết chuyện xảy ra. Dù sao, loại chuyện tình cảm không thuận lợi đối với Đại thiếu gia Đinh gia mà nói, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
- Cái gì... ngươi nói là, Lăng Tiêu ở trong phủ Đinh gia ta?
Đinh Hùng giương vẻ mặt kinh ngạc nhìn đứa con, gặn hỏi:
- Ở tại Bích Vân Các? Tiểu tử! Ngươi cuối cùng xem như một lần thông minh! Mau! Mau dẫn ta đi gặp Lăng Tiêu... A không... đi gặp Lăng tông chủ!
Đinh Hỏa nhìn bộ dáng phụ thân, trong lòng nói thầm:
"Coi như thông minh một lần? Ta rõ ràng vẫn luôn luôn là người cơ trí như vậy mà!"Đinh Hùng và Lăng Tiêu hai người ngồi phía trên. Đinh Hỏa không vui buồn bực ngồi ở phía dưới, rõ ràng là người hắn
"khai thác" ra tới, hiện tại lại bị phụ thân vây quanh xum xoe săn đón: mở miệng là tiểu huynh đệ, hắn là huynh đệ của ông, vậy ta phải làm sao? Làm khó ta hay sao? Ta còn phải gọi hắn là thúc thúc sao?
Đinh Hỏa dù sao cũng còn trẻ, tuy rằng hắn biết bốn viên Tốc Nguyên Đan có giá trị, nhưng không thể tưởng được nó đáng giá hơn so với suy nghĩ của hắn! Nếu Lăng Tiêu nguyện ý hợp tác với Đinh Hùng, cung cấp loại cực phẩm đan dược này, đừng nói Đinh Hùng xưng huynh gọi đệ, dù là bắt Đinh Hùng gọi hắn một tiếng thúc thúc, Đinh Hùng cũng sẽ cam tâm tình nguyện!
Tuổi tác ở bên trong Thánh Vực vốn không có ý nghĩa nhiều lắm.
Kẻ hiển đạt là trên hết!
Đối mặt với một tông sư luyện đan, đừng nói là Đinh Hùng, cho dù là Tư Đồ Dũng gặp cũng sẽ lập tức tôn kính như khách quý, sau đó vắt óc suy tính tìm cách giao hảo với đối phương.