Toàn bộ trên đường lộ của thị trấn Tạp Mai Long trừ Phòng vệ quân và người thú ra, gần như không có người nào khác. Tiếng gào thét, tiếng chém giết của người thú rõ ràng cho thấy người thú tấn công vào thành thị có ưu thế hơn so với Phòng vệ quân. Tố chất thân thể của chúng là điều quyết định chiếm lợi thế hơn trong đối kháng. Khi cấm vệ quân đánh giáp lá cà bình thường phải trả giá hai sinh mạng của binh sĩ mới có thể đổi lấy một mạng người thú!
Trên đường lộ, máu tươi nhiễm đỏ rất nhiều chỗ, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí, càng kích thích thần kinh đang hưng phấn của bọn người thú đó. Chúng gầm rú điên cuồng, ào tới các gian hàng đang đóng kín cửa trong thị trấn Tạp Mai Long. Các cánh cửa rất dày nặng đó ở trong mắt người thú quả thực giống như là để trang trí; rất nhiều cửa hàng bị cướp sạch.
Dân chúng trong thị trấn chỉ có thể trốn ở trong nhà, run sợ nhìn qua khe cửa cảnh người thú điên cuồng tàn sát bừa bãi ở bên ngoài. Bọn họ không biết vì sao bọn ác ma bộ dáng khủng khiếp đó lại dễ dàng đánh vào tới đây được!
Rốt cục, trong thị trấn Tạp Mai Long đầu tiên có một kẻ mạo hiểm không kìm nổi. Hắn cầm trong tay một thanh thiết kiếm rất nặng, thét lên một tiếng điên cuồng phóng vọt ra ngoài, lớn tiếng quát:
- Mẹ nó, đừng giả chết nữa! Nếu không ra, đám dã thú này giết sạch phòng vệ quân rồi sẽ giết tới chúng ta!... Vù!
Kẻ mạo hiểm trẻ tuổi này nói còn chưa xong, một cây lang nha bổng thật lớn cỡ bằng cái đầu của hắn, thoáng cái đập nát vụn cái đầu của hắn. Tên người sói cầm lang nha bổng kia dáng người thật to lớn há to miệng như cái bồn máu, trên mặt lộ ra vẻ cười châm biếm, thè cái lưỡi thật dài màu đỏ tươi liếm liếm trên lang nha bổng trông bộ dáng vô cùng thích thú.
- A!
Mặc dù có bị dọa cho hoảng sợ, nhưng gần như tất cả kẻ mạo hiểm và lính đánh thuê, cùng với những cư dân có tâm huyết trong thị trấn Tạp Mai Long nghe và chứng kiến tận mắt cảnh đó, rốt cuộc đều không nhịn nổi: sợ hãi tới cực hạn thì đó là điên cuồng!
Bọn người thú hoảng sợ phát hiện ra: người trong thị trấn chẳng những không phải càng đánh càng ít, ngược lại có khuynh hướng càng ngày càng nhiều thêm.
Lúc này mặt đất lại rung động, mấy con Chiến Tranh Cự Tượng Komodo theo cửa thành đã mở toang, từng con một hiên ngang tiến vào, nhưng lúc này, nhiệm vụ của chúng không phải là đả thương người, mà là... vận chuyển!
Đúng vậy, số lượng của cải cướp bóc được quá nhiều, cần phải dùng Chiến Tranh Cự Tượng Komodo vận chuyển đi!
Con Chiến Tranh Cự Tượng sau cùng ngừng lại ở cửa thành, cũng không theo vào, nhưng điều khiến cho người ta không khỏi lấy làm kỳ lạ chính là trên lưng cự tượng không ngờ còn lắp đặt một cái kiệu thật lộng lẫy!
Một nữ nhân dáng người vô cùng xinh đẹp, từ trên kiệu bước ra, dường như bóng đêm ở chung quanh đều vì sự hiện diện của nàng mà bừng sáng!
Sắc đẹp lồ lộ động lòng người, phong hoa tuyệt thế!
Nhất cử nhất động của nữ nhân này thoạt nhìn đều hoàn toàn giống như là một nữ nhân quý tộc của nhân loại, cử chỉ tao nhã, khí chất quý phái. Tuy là đêm tối không thấy rõ diện mạo, nhưng từ cổ tay trắng như tuyết lộ ra ngoài tay áo kia, thì có thể đoán định: đây hẳn là tuyệt sắc giai nhân trong thế giới nhân loại!
Những người đứng trên đầu thành đều cố gắng mở to hai mắt nhìn, muốn nhìn thấy rõ dung mạo của nữ nhân phía dưới kia hình dạng thế nào. Đáng tiếc trên mặt nữ nhân che một lớp mạng che mặt. Nàng nhìn về phía tường thành bên này khẽ gật gật đầu.
Ánh mắt của Cổ Đồng lóe ra một luồng tinh quang. Nữ nhân đó... theo lời nói của thái tử điện hạ chính là Đại Tế Ti của thú tộc trong đầm lầy Penzias? Mẹ nó, loại nữ nhân yêu tinh này, vì sao lại xen lẫn trong thú tộc đến đây!
Cổ Đồng nheo mắt nhìn nữ nhân kia vừa chầm chậm quay lại kiệu, sau đó con cự tượng kia quay đầu đi ra ngoài thành. Trong lòng có chút sốt ruột, một tên thân vệ quay sang nhỏ giọng hỏi:
- Này, con đàn bà kia chính là người cầm đầu của thú tộc sao? Như thế nào nhìn giống như nhân loại vậy?
- Đồ ngốc, đó chính là nhân loại!
Cổ Đồng nhớ lại mấy ngày trước nhận được mật thư của thái tử điện hạ, nội dung trên lá thư đó thật quá mức kinh thế hãi tục, đến nỗi khiến mấy ngày nay Cổ Đồng mất ăn mất ngủ, đến bây giờ tròng mắt hắn vẫn còn đỏ bừng cay xè.
Thái tử điện hạ nói hắn đã liên hệ với thú tộc ở đầm lầy Penzias, vào một ngày gần đây sẽ tấn công thị trấn Tạp Mai Long. Nếu thuận lợi, hắn cũng không cần phải làm gì cả, nếu không thuận lợi, như vậy hắn phải âm thầm mở cửa thành, để mặc cho đám thú tộc kia tiến vào, như vậy nhiệm vụ của hắn coi như đã hoàn thành!
Về phần đám học viên quý tộc kia, cứ để cho bọn chúng tự sinh tự diệt là được! Dù sao chết càng nhiều, áp lực với nhị vương tử Lý Võ Thông phải chịu đựng cũng càng lớn. Tốt nhất là lần này có thể khiến cho hắn thân bại danh liệt, hoàn toàn mất đi thực lực tranh đoạt vương vị!
Đường rút lui của Cổ Đồng, Thái tử điện hạ cũng đã sắp đặt sẵn: Xong việc cùng đi theo tộc người thú này rời khỏi thị trấn, sau đó đáp thuyền theo đường biển đi Đế quốc Tử Xuyên, bên kia sẽ có người tiếp ứng bọn họ. Tiền tài bọn họ nhận được là một khoản khổng lồ mấy đời con cháu xài cũng không hết!
Cổ Đồng từ lần đầu tiên nhận tiền của Thái tử điện hạ, cũng từ ngày đó đã hoàn toàn bị khống chế, hắn đã không còn tự làm chủ mình. Vì thế, cho dù biết chuyện cấu kết với thú tộc này một khi phơi bày ra ánh sáng đủ để cho hắn đeo trên lưng cái tên bị nguyền rủa suốt đời, nhưng mà hắn cũng đành chịu không thể làm gì khác được!
Vốn đang chờ đợi bọn thú tộc đó có thể trực tiếp công phá tường thành của thị trấn Tạp Mai Long, nhưng không ngờ Trưởng trấn Tạp Mai Long và Đại thống lĩnh của phòng vệ quân điên cuồng như thế, lại đem hơn mười khẩu ma tinh đại pháo lên tường thành. Sau đó còn bắn ra một phát, bắn cho một con Chiến Tranh Cự Tượng Komodo to lớn tan tác thành mảnh vụn... May mà bọn họ đau lòng tiếc rẻ tinh hạch, không có tiếp tục bắn phát pháo thứ hai, nếu không nói không chừng bọn thú tộc này đều bị dọa cho hoảng sợ chạy thẳng một lèo rồi.
Đến khi trời tối, Cổ Đồng mang theo mấy mươi tên tâm phúc, lặng lẽ lại đây, giết chết đám binh sĩ không hề phòng bị chút nào đang canh giữ cửa thành. Sau đó mở rộng cửa thành, bọn thú tộc điên cuồng ào ạt tràn vào. Từ lúc ấy, cuộc chiến điên cuồng cứ như vậy mà bùng lên!
Người nhà của bọn Cổ Đồng cũng vừa mới được đưa ra ngoài. Thái tử điện hạ đã bảo đảm rằng: tộc người thú khẳng định sẽ không gây khó dễ cho chúng và người nhà, bởi vì tất cả bọn thú tộc đều nghe theo lệnh Đại Tế Ti của chúng... mệnh lệnh của một nữ nhân nhân loại!
Tin tức này thật quá kinh người, tuy nhiên sau khi tận mắt nhìn thấy, Cổ Đồng mới tin là thật, quay sang thân vệ bên cạnh nói:
- Chúng ta đi thôi!
- Đi ư?
Đúng lúc này bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến một tiếng cười lạnh âm trầm:
- Còn chạy đi đâu? Súc sinh cấu kết với người thú, chịu chết đi!
Trong khoảnh khắc Cổ Đồng chợt cảm giác phía sau lưng mình mát lạnh, một luồng khí lạnh giá chạy từ dưới lên trên, lập tức toát mồ hôi lạnh đẫm ướt toàn thân. Mới vừa quay đầu lại, hắn liền thấy một đạo kiếm khí thật dài rực đỏ đột nhiên bổ về phía mình!
- A... Ngươi là Thái tử phái...
Lời còn chưa dứt, cả người Cổ Đồng đã bị chém thành hai nửa cho dù là có thực lực tới Cuồng Kiếm Sư bậc sáu!
Mãi đến lúc máu tươi theo tường thành ồ ồ chảy xuống, đám thân vệ của Cổ Đồng mới phản ứng lại, lập tức giống như điên cuồng rút vũ khí ra bao vây công kích vào người áo đen bịt mặt vừa đánh lén Phó thống lĩnh của bọn chúng.
Truyện Sắc HiệpTrong ánh mắt của người áo đen lộ đầy vẻ trào phúng, quét ngang ra một thế Hoành Tảo Thiên Quân thật bình thường, luồng kiếm khí rực đỏ dài hơn ba thước trong nháy mắt chém mười mấy người thành từng hai đoạn! Tiếp theo đó lại dứt khoát nhanh chóng giết sạch đám thị vệ còn lại. Sau đó, hắn giơ trường kiếm chỉ lên bầu trời, một đạo kiếm khí rực đỏ phóng vọt lên cao, trong đêm đen dù cách rất xa cũng có thể nhìn thấy được! Liền đó, hắn nhảy xuống tường thành, chớp hai, ba cái đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Xa xa, nữ nhân ngồi trên lưng Chiến Tranh Cự Tượng Komodo nhìn thấy đạo hồng quang trên tường thành bắn vọt lên, khóe miệng dưới tấm mạng che mặt chu thành một vòng cong tuyệt đẹp, thốt ra giọng nói ngọt ngào:
- Giết sạch những tên nhân loại đó đi, không được phép giữ lại ý niệm nào khác trong đầu, chúng chỉ được phép làm người chết.
Nữ nhân giống như đang nói một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nói xong, trên mặt nổi lên một tia cười lạnh:
- Một đám nhân loại ngu xuẩn!
- Tuân lệnh!
Ngay tức thì giữa đám thú tộc vang lên một trận tiếng kêu la, chỉ trong chốc lát yên tĩnh lại.
- Đại Tế Ti, đã giết sạch toàn bộ đám nhân loại kia, trên xe của chúng có rất nhiều của cải.
- Các ngươi chia nhau đi!
Nữ nhân nói vẻ hờ hững.
- Đa tạ Đại Tế Ti!
Trên mặt đám người thú đó không nén được vẻ đầy hưng phấn, bước nhanh tới hướng bên đó, dường như muốn mọi chỗ trên người phải chứa đầy của cải mới tốt!
Cùng lúc đó, tại phủ thống lĩnh trong thị trấn Tạp Mai Long, Đại thống lĩnh Phan Ân đang nghe báo cáo của thuộc hạ, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt cả lên, Trưởng trấn Lôi Minh đại nhân bên cạnh cũng sậm mặt như màu đất.
Phan Ân thần sắc chợt nghiêm lại, hai hàng lông mày kiếm vừa đen vừa rậm chợt nhíu lại, trầm giọng nói:
- Đại nhân, nơi này... phải giao cho ngài rồi!
- A... Phan thống lĩnh, ngươi... ngươi muốn... ngươi muốn...
Trưởng trấn Lôi Minh lấy tay chỉ vào Phan Ân, trên mặt vì quá kích động mà nổi lên hai quầng đỏ bừng nói lắp bắp.
- Trưởng trấn Lôi Minh, ngài nghĩ cái gì thế, xảy ra chuyện lớn như vậy, Phan Ân ta như thế nào có thể chạy trốn? Người đâu...
Nói xong phân phó tiếp:
- Mặc khôi giáp cho ta! Lão tử dù có chết trên chiến trường... Cũng không thể trơ mắt nhìn thị trấn Tạp Mai Long rơi vào tay giặc! Cổ Đồng, con mẹ nó đừng để cho ta nhìn thấy ngươi! Nếu không... Lão tử thế nào cũng nghiền nát ngươi thành bột phấn!
Lúc này Phan Ân còn chưa biết, hắn quả thật vĩnh viễn không thấy được Cổ Đồng, xác thực mà nói là Cổ Đồng vĩnh viễn cũng không thấy được hắn!
Bên trong khách sạn Huy Hoàng, Tiêu Lâm sắc mặt bi tráng đứng ở hàng đầu trước hơn hai trăm giáo sư, gầm lên giận dữ:
- Bọn nhỏ! Cơ hội sáng tạo lịch sử đã tới! Làm anh hùng hay là cẩu hùng, các ngươi tự mình lựa chọn, muốn làm anh hùng... theo sát ta... Xung phong!
- Xung phong!
- Xung phong!
- Xung phong!