Viên Kim Phượng mới đau khổ nói: “Vừa rồi trong nhà có một người mặc áo đen đột nhập, anh ta muốn giết chị, nhưng lại bị dây chuyền em để lại cho chị đánh đến hộc máu, anh ta đã chạy đi rồi, dây chuyền của nhóc Xuyên vỡ vụn rồi, hu hu... em mau về đi, chị rất sợ~”
Dương Bách Xuyên nghe được Viên Kim Phượng không sao, lập tức trút một hơi, nghĩ đến người đến giết Viên Kim Phượng là bị sợi dây chuyền anh đưa cho Viên Kim Phượng cắn trả mới bỏ chạy, dây chuyền là anh tự tay điêu khắc, mặt trên có trận pháp phòng ngự, có thể phòng ngự một đòn của võ cổ giả Ám Kình đỉnh phong. Lúc ấy anh điêu khắc dây chuyền, công phu và tu vi cũng có thể điêu khắc đến cấp bậc trận pháp phòng ngự Ám Kình đỉnh phong.
Hiện tại xem ra người tu vi ám sát Viên Kim Phượng chắc là không vượt qua Tiên Thiên, cùng lắm chỉ là Ám Kình tám chín tầng.
“Được được được, chị đừng khóc nữa, đừng sợ, em lập tức trở về ngay.” Dương Bách Xuyên trong điện thoại an ủi Viên Kim Phượng, sau khi cúp điện thoại, cả người anh tràn ngập sát ý, làm cho toàn bộ sảnh lớn tiệc rượu đều rét lạnh.
Tìm được Tô Cẩn, anh bảo cô bé thông cảm rồi lập tức trở về.
Tô Cẩn nhìn thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên rất khó coi, vừa kêu tài xế đưa Dương Bách Xuyên, vừa nhỏ giọng hỏi: “Anh Vân, xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừm, có chút chuyện nhỏ, anh phải đi trước, đúng rồi, em thu dọn một chút đi, ngày mai anh sẽ sắp xếp cho em đến tổng bộ Vân Môn.” Viên Kim Phượng bị ám sát, Dương Bách Xuyên không định để Viên Kim Phượng ở lại đảo Hồng Kông nữa, ngày mai anh sẽ sắp xếp cho cô và Tô Cẩn trở về trước, chính anh sẽ ở lại xử lý chuyện công ty của Viên Kim Phượng.
Đương nhiên còn phải tìm ra kẻ ám sát Viên Kim Phượng Nhân.
Tô Cẩn nghe Dương Bách Xuyên nói ngày mai sẽ đi, mặc dù hơi kinh ngạc, nhưng nhìn thấy tâm trạng Dương Bách Xuyên không tốt, cô bé cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
......
Sau khi lên xe, Dương Bách Xuyên nói với người lái xe: “Trở về với tốc độ nhanh nhất có thể.”
“Được, thưa ngài.” Tài xế biết Dương Bách Xuyên là khách quý của Tô Cẩn, cho dù là vượt đèn đỏ cũng sẽ làm.
Lập tức Dương Bách Xuyên gọi điện thoại cho Đàm Miêu trầm giọng nói: “Viên Kim Phượng bị ám sát, tôi cần anh điều tra.”
Sau khi Đàm Miêu trả lời, Dương Bách Xuyên không nói thêm gì nữa, sau đó cúp máy. Lần này Viên Kim Phượng bị ám sát, rõ ràng là người nhà họ Hồng không thoát khỏi liên quan. Anh tin rằng Đàm Miêu sẽ nhanh chóng có kết quả.
Hiện tại trong lòng Dương Bách Xuyên ầm ầm như dậy sấm, chưa bao giờ anh tức giận như lúc này.
Thật không ngờ có kẻ dám ra tay sát hại người phụ nữ của anh. Viên Kim Phượng chỉ là một người phụ nữ, thế mà đối phương lại nhỏ mọn đến vậy.
Dương Bách Xuyên siết chặt hai tay, cắn răng nghiến lợi.
Một khi Đàm Miêu xác định cẩn thận, lần này anh không ngại mở chế độ giết chóc.
Anh sẽ dùng hành động để thông báo cho giới võ cổ: dám đối phó với người thân bạn bè của Dương Bách Xuyên thì sẽ có hậu quả như thế nào.
Sau khi giết mười lăm Tiên Thiên, anh có biệt danh Dương điên, nhận được sự tôn trọng của giới võ cổ về mặt thực lực.
Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên cảm thấy mình nên dùng hành động để cho mọi người thấy anh còn là một người độc ác nham hiểm.
Hiện giờ Dương Bách Xuyên có cảm giác "tôi xấu xa bởi vì tôi bị bức ép". Anh cảm thấy có lẽ mình giết gấp chục lần vụ mười lăm Tiên Thiên thì mới không bị người khác hãm hại.
Khi anh đi vào phòng khách, Viên Kim Phượng siết chặt hai tay vào nhau, co ro trên sofa phòng khách, mắt đỏ hoe. Cô ấy thấy Dương Bách Xuyên đã trở lại, nước mắt lập tức tuôn trào, bật khóc nức nở.
Cô ấy đang sợ hãi, và cũng đau lòng vì món đồ trong tay bị vỡ.