Nhưng khiến anh ta hộc máu là giọng nói nghiêm khắc của sư phụ Ba Nhĩ Đạt lại vang lên: “Về đây!”
Lại một câu “về đây”, điều này khiến Tiểu Pháp Vương muốn hộc máu, tuyên bố muốn gi ết chết Dương Bách Xuyên nhưng lại bị người ta đánh, mấu chốt là sư phụ anh ta còn không cho ra tay.
Hôm nay đi ra ngoài mà không xem lịch.
Tiểu Pháp Vương cũng không biết bóng ma trong lòng mình đã lớn đến nhường nào.
Cuối cùng nhìn Dương Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi, xoay người bước nhanh rời đi.
Sau đó còn bay đi.
Không bay không được nha, ai mà biết Dương Bách Xuyên có đánh lén tiếp hay không chứ?
Dù sao hôm nay mình mất mặt đủ rồi.
…
Vào đúng thời gian, trên một chỗ cao thấp, trong đại trướng nơi Thần Tông đóng quân, hai trưởng lão Thần Tông và m Nguyệt môn, Mộc Đạo Nhiên của Thanh Thành và lão Lạt Ma Ba Nhĩ Đạt của Mật Tông ngồi trong trướng lớn.
Sắc mặt lão Lạt Ma Ba Nhĩ Đạt tối sầm, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Mộc Đạo Nhiên an ủi nói: “Ba Nhĩ Đạt yên tâm, sau khi thằng nhóc Dương Bách Xuyên này tiến vào bí địa, chúng ta sẽ bằm nó thành trăm mảnh. Bây giờ cứ nhịn đi, lão đạo Lăng Hư Tử của Côn Lôn sẽ không để chúng ta động thủ.
Chuyến đi bí địa lần này, lão tổ tông mấy nhà chúng ta đều xuất sơn, chỉ cần mở kết giới, liên lạc với sơn hải bên kia, đến lúc đó Côn Lôn là cái rắm gì, tiêu diệt Côn Lôn thì giới võ cổ là thiên hạ của chúng ta!”
“Không sai, lão tổ Thần Tông ta đã xuất phát từ ba ngày trước, hẳn là đã tiến vào bí địa!”
“Lão tổ m Nguyệt Môn cũng vậy!”
“Tin chắc lão tổ Thanh Thành ta cũng sắp vào!”
“Ngày mốt Minh vương Mật Tông sẽ đế đúng giờ!”
“Chỉ hy vọng lần này mấy nhà chúng ta liên thủ có thể làm thông thông đạo sơn hải.”
…
Dương Bách Xuyên còn không biết âm mưu của tứ đại tông môn, muốn giết anh ở trong bí địa. Lúc này, sau khi Tiểu Pháp Vương rời đi, Thân Đồ Thành Cương lại nói: “Các hạ là Dương Bách Xuyên - môn chủ Vân Môn ư?”
“Đúng là tôi, Thân Đồ đạo hữu, Dương mỗ muốn Chung Nhũ linh dịch trong tay ông, nhưng cỏ Tinh Hà có thể không dễ tìm. Nhưng mà vừa rồi tôi nghe tiểu hòa thượng kia nói Thân Đồ đạo hữu muốn cỏ Tinh Hà là vì chữa kinh mạch cho cậu nhà, không biết ông có thể nói rõ tình hình cho Dương mỗ hiểu một chút, nói không chừng có thể xem xem?”
Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng có chủ ý, chỉ riêng vấn đề tắc nghẽn kinh mạch đối với người tu chân nắm giữ y điển tu chân như anh mà nói, đúng là không phải vấn đề nan giải.
Nếu có thể thương lượng thành công với Thân Đồ, chữa khỏi vấn đề kinh mạch của con trai ông ta thì Huyền Mộc linh nhũ dịch có hy vọng đến tay.
Lúc đầu Thân Đồ Thành Cương không biết Dương Bách Xuyên, bây giờ sau khi biết, không hiểu sao trong lòng lại có hảo cảm với Dương Bách Xuyên. Nguyên nhân là Thân Đồ Thành Cương ông cũng là tán tu, mà Dương Bách Xuyên đón chào tiến tu trong thiên hạ vào Vân Môn, chẳng khác nào cho tán tu một con đường sống. Cùng là tán tu, mặc dù Thân Đồ Thành Cương ông muốn một mình một ngựa, nhưng nói cho cùng vẫn là tập thể tán tu.