Nhiều khi, lo lắng điều gì thì điều đó sẽ tới, Dương Bách Xuyên sợ ngoại trừ Hồ Tiên Nhi bị mất đi ý thức thì ba người Chiêm Khánh Nhân cũng vậy.
Kết quả là, nghĩ cái gì là cái đó thành hiện thực.
Khi Hồ Tiên Nhi đang chuẩn bị lao về phía anh, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Chiêm Khánh Nhân, tiểu hòa thượng và Trần Trầm Hương, ba người bọn họ giống như là kẻ giết người bị quấy rối mà tỉnh dậy, đột nhiên cả ba xoay người lại.
Từ ánh mắt của ba người họ, Dương Bách Xuyên nhìn thấy ngập tràn tia máu.
Chứng tỏ ba người bọn họ cũng bị trúng độc mất đi y thức giống hệt Hồ Tiên Nhi.
Vừa chớp mắt đã lao vọt về phía này, mục tiêu không phải anh và Mai Thi Dĩnh thì còn ai vào đây nữa.
Dương Bách Xuyên giật giật khóe miệng, đối mặt với một mình Hồ Tiên Nhi thôi anh còn không dám nặng tay, dù sao thì Hồ Tiên Nhi cũng bị khí độc mê hoặc.
Đương nhiên, Dương Bách Xuyên cũng không thể mặc kệ được, hiện tại trong mắt Hồ Tiên Nhi, anh chính là Hồ Tam gì gì đó, nghe ý của Hồ Tiên Nhi, Hồ Tam là người muốn theo đuổi cô, hơn nữa anh ta còn dùng thủ đoạn không sạch sẽ gì để theo đuổi Hồ Tiên Nhi, vì thế trong lòng cô, Hồ Tam chính là kẻ đáng chết.
Hoặc là nói, Dương Bách Xuyên đáng chết.
Lúc đầu là do anh không chuẩn bị nên mới ăn một chưởng của Hồ Tiên Nhi phun cả máu, lần này anh không thể chịu thiệt nữa.
Đối mặt với chưởng thứ hai đánh tới, anh cảm nhận được sức mạnh cường đại, Dương Bách Xuyên dùng tay phải nhưng lại sợ làm Hồ Tiên Nhi bị thương nên không sử dụng Trích Tinh Thủ.
Hiện tại anh đã làm Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong, mà khoảng cách với anh và Hồ Tiên Nhi chỉ kém một bước, vậy nên anh vẫn phải cẩn thận khi đối phó với Hồ Tiên Nhi.
Cho dù là không dùng tới TRích Tinh Thủ thì vẫn có thể chế trụ được cô.
Cùng lúc đó, trong lúc xuất thủ, trên tay trái của anh thoáng cái đã xuất hiện ba cây ngân châm.
Trong cơ thể Hồ Tiên Nhi có khí độc, cách duy nhất chính là phong ấn chân nguyên trong cơ thể cô, không động được chân nguyên sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
Đây cũng xem như là một lần liều mạng với cô.
“Keng ~”
Trong tiếng vang lớn, Dương Bách Xuyên không hề bị thương, còn cơ thể Hồ Tiên Nhi lại lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Lợi dụng thời cơ, ngân châm của Dương Bách Xuyên bay về phía Hồ Tiên Nhi.
Giây tiếp theo, cơ thể Hồ Tiên Nhi run lên, hành động cũng chậm lại.
“A~”
Đúng lúc này, bên tai Dương Bách Xuyên vang lên tiếng thét chói tai của Mai Thi Dĩnh.
Anh vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu hòa thượng Liễu Phàm đang đánh nhau với Mai Thi Dĩnh từ lúc nào, cậu ta đã đả thương Mai Thi Dĩnh.
Điều làm cho anh ngẩn người hơn là, Chiêm Khánh Nhân và Trần Trầm Hương đang đánh nhau.
Anh và Hồ Tiên Nhi chỉ đánh nhau trong chốc lát, thì ở đây đã rối tung lên.
Vốn dĩ anh còn cho rằng ba người Chiêm Khánh Nhân đã đánh anh đầu tiên, không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy.
Lần này, Dương Bách Xuyên cũng xem như có thêm nhận thức mới về Khí Độc, Khí Độc cổ đạo đúng là không hề đơn giản.
Lúc lao tới chỗ tiểu hòa thượng Liễu Phàm để giúp đỡ Mai Thi Dĩnh, bên tai anh nghe được tiếng hung dữ của Trần Trầm Hương nói Chiêm Khánh Nhân: “Dương Bách Xuyên, chị Mai là của tôi, anh dựa vào cái gì mà tranh giành với tôi? Tôi gi ết chết anh.”
Trong tiếng gầm lên giận dữ, Trần Trầm Hương lao vào công kích Chiêm Khánh Nhân.
Dương Bách Xuyên nghe thấy vậy thì chút xuýt nữa đã ngã quỵ.
Rất rõ ràng, Trần Trầm Hương coi Chiêm Khánh Nhân là anh, đây là uy lực của khí độc.
Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ như vậy, khóe mắt anh nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Mai Thi Dĩnh, cô cũng nghe được lời của Trần Trầm Hương.
Ngay lúc này, hai người lại nghe được tiểu hòa thượng trầm giọng nói với Mai Thi Dĩnh: “Yêu nữ, tiểu tăng là người xuất gia, đừng mơ tưởng dùng sắc đẹp để mê hoặc ta, mày cho là mày không mặc quần áo sẽ mê hoặc được tiểu tăng sao? Hừ? đúng là nực cười, hôm nay ta sẽ giết con yêu nữ nhà mày, xem chiêu.”
Dương Bách Xuyên dở khóc dở cười, ở trong mắt tiểu hòa thượng, Mai Thi Dĩnh đã trở thành ma nữ dụ dỗ cậu ta phạm giới, điều khiến buồn cười nhất chính là tiểu hòa thượng nhìn Mai Thi Dĩnh khỏa thân.