Nó đang nói với Dương Bách Xuyên rằng nó tưởng sẽ không còn được gặp lại hắn nữa, thế mà có rất nhiều người xấu đuổi giết nó, nó rất sợ hãi, nó đang tìm Dương Bách Xuyên khắp nơi.
"Chi chi..."
m thanh thê thảm của chồn nhỏ khiến tròng mắt Dương Bách Xuyên đỏ bừng, hắn ôm chồn nhỏ nói:"Đừng sợ, đều là lỗi của ta, không bảo vệ ngươi cho tốt, để ngươi bị những người kia bắt nạt, nhất định ta sẽ nghiền xương bọn chúng thành tro!"
Sau khi Dương Bách Xuyên dỗ dành chồn nhỏ hồi lâu, bấy giờ nhóc con mới bình tĩnh lại, kế tiếp hắn lấy ra ba quả linh đào cho chồn nhỏ.
Không thể không nói giữa Hầu Đậu Đậu và chồn nhỏ, người họ Dương nào đó rất thiên vị, Hầu Đậu Đậu ăn trộm một quả linh đào suýt chút nữa bị người họ Dương nào đó đánh tơi bời.
Với chồn nhỏ vừa ra tay chính là ba quả linh đào lại không thèm chớp mắt một cái, đã vậy còn bổ sung thêm một câu: "Mau ăn đi, ăn hết vẫn còn nữa."
Đương nhiên chuyện này cũng là do Dương Bách Xuyên đã dùng nước Sinh Mệnh bồi dưỡng ra được nhiều linh đào hơn nên mới hào phóng như thế.
Dù sao đi nữa thì hắn cũng thiên vị chồn nhỏ hơn Hầu Đậu Đậu.
"Chi chi!"
Tuy rằng chồn nhỏ đã trưởng thành nhưng cũng quy vẫn mang tính tình trẻ con, Dương Bách Xuyên cũng luôn xem chồn nhỏ như trẻ con mà đối xử.
Có đồ ăn ngon, chồn nhỏ lập tức phấn chấn, nó vui sướng kêu lên hai tiếng rồi nhanh chóng nhận lấy linh đào từ trong tay Dương Bách Xuyên bắt đầu ăn.
Dương Bách Xuyên cười: "Ngươi đó, bản tính tham ăn vẫn không thay đổi."
Ba quả linh đào trong cái miệng nhỏ nhắn của chồn nhỏ cả hột đào cũng không còn, đều bị nó nuốt xuống. Vốn dĩ Dương Bách Xuyên còn định kêu chồn nhỏ phun hột đào ra, kết quả nháy mắt đã không còn.
Không còn thì thôi vậy, dù sao thì hiện tại hắn cũng không thiếu cây linh đào.
"Chi chi!"
Sau khi chồn nhỏ ăn xong đột nhiên kêu "Chi chi" với Dương Bách Xuyên, móng vuốt nhỏ của nó khoa tay múa chân kêu Dương Bách Xuyên mở tay ra.
Dương Bách Xuyên cười mở tay ra nói: "Ngươi thật sự phun hột đào ra cho ta à!"
"Chi chi chi!"
Lúc này chồn nhỏ đắc ý kêu lên, ngay sau đó bỗng nhiên nó hít vào, bụng nhỏ lập tức lớn hơn một vòng, miệng phun vào lòng bàn tay của Dương Bách Xuyên.
Ngay sau đó trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện một viên đá.
"Đây là...?" Dương Bách Xuyên trợn hai mắt.
Không ngờ rằng trong miệng chồn nhỏ lại phun ra một viên đá, nhưng hắn đã từng nhìn thấy loại đá này rồi.
Chính là một viên đá Căn Nguyên.
Lúc trước sau khi bọn họ đào được một viên đá Căn Nguyên trong quặng mỏ ở thành Chiêu Dao bị u Dương Hải Đường đuổi giết chạy trốn, trải qua nhiều lần xoay vòng mới tới thành Tán Tu, đến bây giờ sóng gió đá Căn Nguyên còn chưa qua, hắn đã bị m Dương Tông và u Dương Hải Đường treo thưởng đuổi giết trong thành Chiêu Dao.
Không ngờ rằng chồn nhỏ lại phun ra cho hắn một viên đá Căn Nguyên.
"Hương Hương lấy đâu ra vậy?" Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi.
"Chít chít chít!"
Chồn nhỏ vô cùng đắc ý khoa tay múa chân, Dương Bách Xuyên mới biết viên đá Căn Nguyên này là sa khi chồn nhỏ tiến vào núi La Phù, lấy được ở một nơi trong núi La Phù, vì thế bị rất nhiều người đuổi giết.
Dương Bách Xuyên thổn thức, chồn nhỏ thật sự trưởng thành rồi, tạm không nói chồn nhỏ có thể chạy trốn khỏi sự đuổi bắt của rất nhiều cao thủ Nguyên Anh Cảnh chính là bản lĩnh lớn, còn có thể phun đồ ra từ trong miệng, điều này cho thấy trong bụng chồn nhỏ có Càn Khôn khác.
Đối với một số dị thú thiên đại thì trong bụng tồn tại một thứ tương tự không gian chứa đựng.
Tuy rằng Dương Bách Xuyên cảm giác hơi thở của chồn nhỏ vẫn giống như lúc trước nhưng hắn biết sau khi chồn nhỏ đại nạn không chết thì huyết mạch đã tiến hóa.
Dương Bách Xuyên cầm đá Căn Nguyên trong tay cẩn thận cảm nhận phản ứng của bình Càn Khôn một phát, cũng may bình Càn Khôn không giống như lần trước, vừa trông thấy đá Căn Nguyên đã cắn nuốt.
Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên thở phào một hơi.
Đồng thời trong lòng hắn cũng cười khổ, nếu bình Càn Khôn không cắn nuốt đá Căn Nguyên thì cho thấy khẩu vị của bình Càn Khôn lại trở nên khó chiều rồi.
Dương Bách Xuyên nghĩ lại mỗi lần thăng cắp của bình Càn Khôn, hình như sức mạnh bị cắn nuốt lần này bi3n thái hơn lần kia, bây giờ cả đá Căn Nguyên cũng không cắn nuốt, chẳng lẽ lần sau bình Càn Khôn thăng cấp phải cho nó tiên thạch sao?
Nghĩ tới đây trái tim Dương Bách Xuyên co giật.
Trong lòng hắn khẽ động cất đá Căn Nguyên vào bình Càn Khôn, có một viên đá Căn Nguyên, hắn sẽ chuẩn bị để thời điểm đánh vào cảnh giới Nguyên Anh sử dụng, có đá Căn Nguyên thì lúc đánh vào cảnh giới Nguyên Anh cơ hội thành công sẽ rất lớn.
Chồn nhỏ tặng hắn một món quà lớn, thế nhưng nghĩ lại thì người chủ nhân như hắn thì sao?
Lúc ấy khi tế đàn sụp đổ là chồn nhỏ bảo vệ chủ nhân!
Đến Sơn Hải Giới cũng không tìm được chồn nhỏ, lúc chồn nhỏ bị rất nhiều cao thủ đuổi bắt, đang bị bắt nạt thì người chủ nhân là hắn lại không có ở bên cạnh.
Bây giờ chồn nhỏ còn nghĩ đến người chủ nhân là hắn, há miệng liền phun ra một viên đá Căn Nguyên vô cùng quý giá.
Dương Bách Xuyên xấu hổ, trong lòng cũng càng thương yêu chồn nhỏ hơn.
Người chủ nhân như hắn không làm tròn bổn phận, trong lòng hắn nghĩ đời này có thể có linh thú như thế, cho dù con đường tu chân dừng lại ở đây cũng không tiếc nuối.
Dương Bách Xuyên cảm khái, đồng thời cũng thề sẽ lấy lại công bằng cho chồn nhỏ, những kẻ từng đuổi bắt bắt nạt chồn nhỏ, một kẻ hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Trong lúc Dương Bách Xuyên thất thần, chồn nhỏ lại phát ra tiếng kêu "Chít chít" với hắn.