"Chít chít chít!"
Lần này chồn nhỏ quơ móng vuốt khoa may múa chân với quan đài trên tế đàn.
Dương Bách Xuyên chờ chồn nhỏ khoa tay múa chân xong thì nghi hoặc hỏi: "Ngươi đang nói trong cái quan tài kia có bảo bối hả?"
"Chít chít!" Chồn nhỏ kích động gật đầu, đôi mắt tỏa sáng, theo thiên tính của nó, sau khi nó phát hiện có bảo bối thì kích động.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên hiểu hết tiếng "Chít chít" và khoa chân múa tay của chồn nhỏ, theo như chồn nhỏ ra hiệu thì nó nói nó cảm nhận được có thiên địa chi bảo trong cái quan tài đá đen ngòm kia, có sức mạnh mạnh mẽ phát ra.
Sở dĩ chồn nhỏ chạy vào đây dưới sự đuổi bắt của đám người Giản Hóa Phàm cũng là do thiên phú tìm bảo vật cảm nhận được sức mạnh vô hình này thu hút nó, vì vậy nó mới từng bước đi tới đại điện có cái quan tài này.
Cũng bởi vì sức mạnh tỏa ra từ trong quan tài khiến nó cảm thấy rất thoải mái, sau khi đi vào thần hồn bị châm Truy Hồn Hàn Băng của Giản Hóa Phàm đâm trúng, vết thương phát tác, rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Sau khi Dương Bách Xuyên tới nơi này chồn nhỏ cũng cảm nhận được nên mới kêu một tiếng.
Theo chồn nhỏ nói thì nếu không có sức mạnh vô hình tỏa ra từ trong quan tài, chồn nhỏ nói sợ là nó không thấy được chủ nhân rồi.
Vì vậy ánh mắt chồn nhỏ nhìn cái quan tài kia sáng lên, hi vọng Dương Bách Xuyên mở quan tài tìm bảo bối.
Dương Bách Xuyên không hề nghi ngờ khả năng tìm bảo vật của chồn nhỏ, nếu như chồn nhỏ nói trong quan tài có bảo vật quý giá, bảo vật quý giá đến mức khiến chồn nhỏ kích động thì nhất định khó lường.
Có điều càng như thế thì trong lòng Dương Bách Xuyên càng chột dạ.
Nếu đổi lại là cái khác thì hắn có thể sẽ không chút do dự đi tìm bảo vật.
Nhưng đối mặt là một cái quan tài.
Một cái quan tài đá đen ngòm kỳ lạ.
Hơn nữa dùng trận m Dương Nghịch Hành phản thiên, bao vây quan tài tầng tầng lớp lớp, giấu trong hư ảnh, có trời sao ngôi sao đang liên tục sinh ra sức mạnh duy trì đại trận, chính là để trấn áp cái quan tài này.
Hình vẽ trên lối đi bên ngoài cũng đã nói rất rõ ràng, bên trong cái quan tài này trấn áp phong ấn một đại ma đầu bị chín người mạnh nhất phong ấn.
Dương Bách Xuyên dám mở cái quan tài này sao?
Trong lòng hắn không chắc, cũng không dám.
Lỡ như thật sự thả một ma đầu tối cao ra thì phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng Dương Bách Xuyên tự cho mình không phải người tốt, nhưng cũng không phải một người xấu.
Dưới tiếng kêu ríu ra ríu rít của chồn nhỏ kêu hắn mở quan tài ra tìm bảo vật, Dương Bách Xuyên cười khổ nói: "Ngươi đừng tham lợi, lỡ như trong quan tài thả ra một ma đầu thì chẳng những tự chúng ta không chịu nổi mà ra ngoài chính là mầm tai họa lớn."
"Chít chít!"
Chồn nhỏ rất nhân tính hóa trợn mắt, giống như muốn nói, chủ nhân ngươi quá nhát gan.
Dương Bách Xuyên cười vỗ đầu nhỏ của chồn nhỏ một cái, ánh mắt lại đặt lên cái quan tài trên tế đàn, trong đôi mắt híp lại lóe ra ánh sáng.
Lúc này trong đầu hắn vang lên giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà: "Thằng nhóc khốn nạn, đã nói với con rồi, tu chân giả kiêng kỵ nhất chính là tâm cảnh, rõ ràng trong lòng con muốn mở quan tài ra nhưng lại băn khoăn cái này lo lắng cái kia, tâm cảnh như thế mà tiếp tục kéo dài thì suy nghĩ của con có thể thông suốt sao?
Con làm vậy là đang bồi dưỡng tâm ma đó có biết không? Tu chân theo đuổi việc bản tâm thoải mái, trong lòng nghĩ thế nào thì đó chính là đại đạo, con làm trái với lòng chính là nghịch.
Nếu như trong lòng muốn làm thì cứ tuân theo bản tâm là được, có gì mà phải lo lắng? Không phải chỉ là một cái quan tài thôi sao? Bên trong có ma đầu không còn chưa biết, cho dù có thì sao chứ?
Thế gian có ngàn vạn ma đầu, cũng là một trong số những đại đạo, dù sao ta cũng mặc kệ con, con sợ cái rắm, con đường tu chân vốn là một con đường khắc nghiệt, con đường đẫm máu, có ma đầu ghê gớm thì cũng có trời giải quyết, thiên đạo vận hành định luật trời định, nên thế nào thì sẽ thế đó."
Dương Bách Xuyên nghe lời của sư phụ, hắn nghe thế nào cũng có cảm giác bị đầu độc, cười khổ nói: "Lão già đáng chết, người nói thì dễ lắm, lỡ như thả ra một ma đầu thì chẳng phải con đã hại người rồi sao?
Ai cũng biết ma đầu tàn nhẫn, đợi hắn ta ra ngoài mất kiểm soát, giết hại ngàn vạn sinh linh, người kêu trong lòng con làm sao yên được?"
"Thằng nhóc thối, binh gia có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô (mỗi vị tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương khô của binh lính), con đường tu chân cũng là như thế, chỉ cần có lợi đối với con thì làm sao chứ?
Bản chất của sức mạnh tu chân chính là ích kỷ, con mở quan tài có thể nhận được chỗ tốt có lợi cho mình, để ý hắn ta gây chuyện làm gì? Hơn nữa tình hình còn chưa chắc như con nói, con đừng băn khoăn mở quan tài là được, nếu như chồn nhỏ đã nói trong quan tài có bảo vật quý giá thì nhất định là đồ tốt.
Con có tin không, nếu con không mở quan tài thì những người bên ngoài tiến vào sẽ không chút do dự mở nó ra?"
Vân Thiên Tà nói xong, Dương Bách Xuyên sững sờ, ngẫm lại thì lời của sư phụ cũng không sai, nếu là đám lão già đáng chết Giản Hóa Phàm thì nhất định sẽ không có băn khoăn, lập tức mở quan tài ra đúng không?
Nhưng hắn không phải là người khác, hắn cười khổ nói: "Lão già, người có thể cảm nhận được tình hình trong quan tài không?"
Đến giờ Dương Bách Xuyên vẫn không cảm nhận được cái quan tài này có gì đặc biệt, ngay cả trận pháp bảo vệ cũng không cảm nhận được gì, chính vì vậy mới càng chứng tỏ có điều kỳ lạ.
Có trận m Dương Nghịch Hành, có con rối đen trắng bảo vệ, làm sao lại không có sức mạnh bảo vệ được?
"Không cảm giác được, cái quan tài đá này đã ngăn cản tất cả cảm ứng, vô cùng kỳ lạ, bên trong có cái gì thì khó mà nói được, nhưng chồn nhỏ của con đã bảo có thì sẽ không sai, con mở ra xem là được." Vân Thiên Tà nói.
"Hay là thôi đi, con không muốn làm tội nhân đâu, hơn nữa lỡ như mở ra thật sự có đại ma đầu cực mạnh thì con cũng không đối phó được, con vẫn nên nghiên cứu làm sao rời khỏi thì hơn!"
Tuy rằng Dương Bách Xuyên rất thèm muốn bảo vật quý giá trong quan tài mà chồn nhỏ nói, nhưng nhiều hơn là lo lắng, nếu thật sự là ma đầu thì tai hại rồi.