Trong chớp mắt Dương Bách Xuyên lại xông lên lần nữa, lần này Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh cũng hết sức kinh ngạc, bà ta biết rõ, mặc dù ở đây bản thân không thể sử dụng pháp lực, nhưng chiêu vừa rồi mượn sức mạnh của cờ Chiêu Hồn không hề thua kém một chiêu đỉnh phong của mình chút nào.
Không ngờ Dương Bách Xuyên lại giống như một con gián đánh mãi không chết, lại lao đến mà không có gì cả.
Giờ phút này Bách Biến thần quân mới phản ứng lại, dường như Dương Bách Xuyên có thể sử dụng pháp lực ở đây, dưới tình huống cổ quái như thế trong lòng Bách Biến thần quân cũng sợ hãi, không chậm trễ nữa, bà ta dùng âm sát ma khí mạnh mẽ siết chặt cổ Xích Tượng Yêu Hồn còn một tay nắm lại đấm vào đầu Xích Tượng Yêu Hồn.
"Gào..."
Xích Tượng Yêu Hồn rống to một tiếng, bị Bách Biến thần quân ném ra ngoài theo hướng Dương Bách Xuyên đang lao tới, rồi sau đó Bách Biến thần quân không để ý tới Xích Tượng Yêu Hồn và Dương Bách Xuyên nữa, từng bước đi đến trung tâm đại sảnh.
Thanh cổ kiếm bay lơ lửng ở trung tâm đại sảnh, đó là thanh cổ kiếm do Xích Tượng Yêu Hồn bảo vệ, trên danh nghĩa cũng là một trong chín pháp bảo bị phong ấn.
Khi Dương Bách Xuyên xông vào, nhìn thấy Bách Biến thần quân ra tay với Xích Tượng Yêu Hồn, trong lòng khiếp sợ, sợ Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh phát hiện ra Yêu Hồn Châu của Xích Tượng Yêu Hồn.
Không ngờ chỉ trong chớp mắt Bách Biến thần quân đã đánh Xích Tượng Yêu Hồn đến mức tàn phế, rồi ném về phía mình
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên sững sờ giây lát, sau đó hắn vui mừng khôn xiết, nói thầm trong lòng: "Oa ha ha, lão già kia lại trực tiếp đưa bảo vật quý giá nhất cho ta."
Chỉ có hắn biết rõ để lấy được Yêu Hồn Châu phải g iết chết yêu hồn rồi sau đó Yêu Hồn Châu sẽ tự động xuất hiện, lúc này Xích Tượng Yêu Hồn đã bị Bách Biến thần quân đánh đến mức hấp hối, rồi ném về phía Dương Bách Xuyên, đây không phải là đang tặng cho hắn sao?
Hét lớn một tiếng, chân khí mạnh mẽ trong tay Dương Bách Xuyên bắt lấy Xích Tượng Yêu Hồn, hắn vận chân khí cắt đứt hoàn toàn Xích Tượng Yêu Hồn sức mạnh cuối cùng của thần hồn, ngay lập tức một hạt châu màu đỏ xuất hiện trong tay Dương Bách Xuyên, hồn châu vẻn vẹn chỉ to bằng một hạt đào, nhìn kỹ phía trên còn có hình vẽ Xích Tượng Yêu Hồn.
Trong lòng Dương Bách Xuyên đắc chí, hả hê, không ngờ lại lấy được dễ dàng như vậy, cảm nhận sức mạnh thần hồn khổng lồ bên trong Xích Tượng Yêu Hồn châu, hắn không nhịn được muốn phá lên cười thật to.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp cười thành tiếng, bên tai đang vang lên tràng cười điên cuồng của Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh.
"Ha ha ha..."
Dương Bách Xuyên nhìn sang, chỉ thấy Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh rốt cuộc cũng đã lấy được thanh cổ kiếm kia, rồi cười điên cuồng.
Giờ phút này vẻ mặt Dương Bách Xuyên vô cùng cổ quái, trong lòng suy nghĩ nếu Bách Biến thần quân phát hiện ra thanh cổ kiếm mà bà ta lấy được chỉ là một linh khí bình thường không biết có tức đến hộc máu không?
Nghĩ tới đây người nào đó họ Dương cũng không nhịn được cười phá lên.
Bách Biến Thần Quân Giản Tịnh Tịnh lấy kiếm cổ, sau đó nhìn Dương Bách Xuyên như nhìn người chết. Bà ta cho rằng mình đã chiếm được pháp khí chí bảo của cung Pháp Bảo, cho dù không sử dụng cờ Chiêu Hồn cũng có thể lấy mạng Dương Bách Xuyên.
Thấy Dương Bách Xuyên cũng cười ha ha, Bách Biến Thần Quân giận dữ nói: "Nhóc con, sắp chết đến nơi rồi mà còn cười được. Ngươi cứ cười đi, lát nữa không còn cơ hội cười nữa đâu!"
"Đúng thế, lát nữa không còn cơ hội cười nữa, nhưng ta đảm bảo người không còn cơ hội là ngươi, ha ha!" Dương Bách Xuyên nói ẩn ý.
"Hừ, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng. Hiện tại bản quân có pháp bảo trong tay, giết ngươi như giết chó." Bách Biến Thần Quân Giản Tịnh Tịnh nói chắc như đinh đóng cột.
Dương Bách Xuyên không nói thẳng ra kiếm cổ của Bách Biến Thần Quân chỉ là linh khí bình thường, hắn muốn xem vẻ mặt của bà già chết tiệt này sau khi phát hiện ra sự thật, hẳn là thú vị lắm đây!
"Ai là chó cứ xem là biết." Sức mạnh toàn thân Dương Bách Xuyên vẫn tràn trề, chỉ có phát ra ngoài hắn mới thoải mái. Chân khí tiếp tục tích tụ trong kim đan, hắn định tích lũy một lần nữa để đột phá Kim Đan, phá đan thành anh.
Nói xong Dương Bách Xuyên biến mất tại chỗ, xông thẳng đến chỗ Bách Biến Thần Quân. Dù sao hắn cũng cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, là con gián đánh mãi không chết. Hắn nghĩ bị đánh mới thoải mái, cũng muốn gi ết chết Bách Biến Thần Quân dựa vào sức mạnh trên người mình.
"Tự tìm đường chết!" Thấy Dương Bách Xuyên lại xông tới, Bách Biến Thần Quân nổi trận lôi đình, không thèm dùng pháp khí trong tay mà trực tiếp vung nắm đấm lên người Dương Bách Xuyên.
Bộp!
Một đấm nện trúng, Dương Bách Xuyên vẫn bị Bách Biến Thần Quân đấm bay như lần trước.
Và hắn vẫn không bị làm sao cả, cứ thế bò dậy. Chẳng những hắn không bị thương, mà sau khi bị Bách Biến Thần Quân đấm bay hắn cảm thấy toàn thân khoan khoái, thậm chí chân khí khổng lồ trong cơ thể còn lưu chuyển thông suốt, chân khí trong kim đan đã ngưng thực vài phần.
Dương Bách Xuyên nhếch môi cười ha hả: "Tiếp nào!"
Dứt lời hắn lại xông tới.
Lần này sức mạnh tăng thêm một chút. Khi Dương Bách Xuyên xông tới trước mặt Bách Biến Thần Quân, hắn vung nắm đấm muốn lấy cứng chọi cứng với đối phương.
Bách Biến Thần Quân nhíu mày nhìn Dương Bách Xuyên, thầm nghĩ: "Thằng nhóc quái dị, đánh mãi không chết thật ư?" Phải biết là bà ta đã đốt sức mạnh của cờ Chiêu Hồn, thực lực tăng vọt.
Sao lại không thể đánh chết một Kim Đan tép riu kia chứ?
Cho dù Dương Bách Xuyên có thể sử dụng pháp lực, nhưng như thế thì sao nào?