Hiện giờ ngoài việc có thể sử dụng linh thức nhưng lại không thể sử dụng ở bên ngoài ra, Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể dùng ý niệm để giao tiếp với La Phù Động Thiên và không gian bình Càn Khôn, hoàn toàn là một người bình thường.
La Phù Động Thiên và bình Càn Khôn đều là bảo vật luyện hóa của hắn, cho nên chỉ cần khẽ động tâm niệm là có thể sử dụng chúng, mặc dù linh thức có thể sử dụng nhưng anh lại không dám dùng. Sư phụ từng nói, anh không được sử dụng linh thức dễ dàng, để tránh cho lực lượng của tám đại yêu hồn cắn ngược lại, xong không thể phong ấn lại được, đừng để bản thân rời vào cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bởi vậy hiện tại Dương Bách Xuyên đến bay còn không bay được nữa là.
Ngược lại thì nhị đồ đệ có tu vi Kim Đan trung kỳ, đã trở thành cao thủ.
Lúc xoay người rời đi, Vương Tông Nhân lúng túng nói: "Vậy thì sư phụ... Hay là đệ tử mang ngài bay nha?" Trong giọng nói của Vương Tông Nhân có chút xấu hổ, nhưng cũng rất cẩn thận, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của sư phụ.
Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ có phần xấu hổ của nhị đồ đệ Vương Tông Nhân, anh biết ngay là cậu ta đang lo cho thể diện của sư phụ nhà mình rồi.
Trong ba đồ đệ thì chỉ có nhị đồ đệ là hiền lành chất phác nhất, Dương Bách Xuyên khẽ mỉm cười: "Sau cứ nói thẳng nhé, tu vi của vi sư chỉ tạm thời biến mất thôi, còn phải dựa vào nhị đồ đệ là cậu, vi sư rất vui, nhưng mà cậu không cần phải mang theo vi sư bay trên không, từ hôm nay trở đi tất cả hành động của vi sư đều phải làm giống như người thường."
Vương Tông Nhân cười thật thà, hỏi: "Sư phụ, nơi này là sa mạc mênh mang, con trực tiếp mang người bay ra là được, sao người còn phải hành động giống như người thường?"
"Vì tu hành, vì lĩnh ngộ đại đạo, vì có thể sớm ngày khôi phục tu vi." Lúc Dương Bách Xuyên nói ra lời này cũng thấy hơi phiền muộn, nhưng đây là mấy lời mà lão già đã dặn dò, anh bắt buộc phải nghe. Hơn nữa cũng biết sau khi cảnh giới tu vi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, chủ tu chính là thần hồn, chú trọng vào việc cảm ngộ Thiên Đạo thiên nhiên, mà lão già từng nói, mọi thứ trên thế gian này đều là đạo, chỉ đợi xem cá nhân có thể ngộ đạo được hay không mà thôi.
Hiện tại anh không có dự định để đồ đệ Vương Tông Nhân cõng anh thoát khỏi sa mạc, anh có quyết định đi ra ngoài là do vâng theo nguyện vọng của lão già, khổ hạnh cũng là tu hành.
Anh không giải thích quá nhiều với Vương Tông Nhân, Vương Tông Nhân cũng không hỏi lại nhiều, bản thân cậu ta chính là một người có tính cách trầm ổn.
Sau đó, hai thầy trò đổi hướng tiếp tục đi về phía trước.
Trong nơi sâu là rừng Hồ Dương, bên trong đó cực kỳ lớn, đi bộ hơn một tiếng đồng hồ mà anh vẫn chỉ quanh quẩn trong rừng Hồ Dương. Lúc này Dương Bách Xuyên cảm thấy không đúng, nếu trận pháp không gian truyền tống chỉ xuất hiện ở sâu trong rừng Hồ Dương, vậy việc bản thân rừng Hồ Dương chính là trận pháp cũng không có gì kỳ lạ.
Tuy rằng hiện giờ anh không có tu vi nhưng kiến thức vẫn còn, hơn nữa bên người còn một đồ đệ với tu vi Kim Đan trung kỳ, đương nhiên việc phá trận không phải chuyện gì khó.
Cũng nhân cơ hội này, Dương Bách Xuyên cố ý truyền dạy trận pháp chi đạo cho Vương Tông Nhân, nhờ vậy mà anh phát hiện ra rằng vị đồ đệ chất phác này cực kỳ có thiên phú đối với trận pháp, thường có thể suy một ra ba. Vương Tông Nhân nhanh chóng tìm được sinh môn dưới sự chỉ bảo của Dương Bách Xuyên, mười mấy phút sau, hai thầy trò đã thoát khỏi rừng Hồ Dương.
Vương Tông Nhân vừa thoát ra đã lập tức nói: "Sư phụ, hình như bên kia có một tấm bia đá!"
"Đi qua xem thử đi!"
Sau khi hai người nhìn thấy tấm bia đá, trong lòng kích động cực kỳ, bởi vì trên tấm bia đá có hai loại văn tự giới thiệu, một loại là chữ giản thể của Trung Quốc, một loại khác là chữ của Dân tộc Duy Ngô Nhĩ.
Bên trên đó viết rằng vị trí của bọn họ là tại lòng chảo Tarim thuộc sa mạc Taklamakan, còn mảnh rừng Hồ Dương khô héo này bị coi là vùng cấm, cảnh báo mọi người hãy dừng bước và đừng tiến vào rừng Hồ Dương.
Cây Hồ Dương ở Tây Vực là hiện thân của nghị lực, được xưng một ngàn năm không chết, chết nhưng một ngàn năm không đổ, đổ nhưng một ngàn năm không mục nát.
Hiện tại Dương Bách Xuyên đã hiểu tại sao lại có người dựng lên đại trận truyền tống của Sơn Hải Giới ở ngay đằng sau mảnh rừng Hồ Dương rồi. Bên ngoài là truyền tống trận, trực tiếp dùng rừng Hồ Dương để bày ra mê trận, chính là bởi vì cây Hồ Dương không dễ bị mục nát.
Phía sau rừng Hồ Dương toàn là mấy cây Hồ Dương có chiều cao vượt qua một mét. Với mấy cây Hồ Dương thô tráng như vậy, đừng nói là một ngàn năm không mục nát mà ngay cả mấy ngàn năm không bị mục nát cũng rất bình thường.
Mà tấm bia đá ở nơi này cảnh báo du khách không nên đi vào rừng Hồ Dương ở sau lưng, có lẽ là cũng liên quan đến mê trận, người thường đi vào quả thật không thể nào thoát ra được, bị coi là vùng cấm cũng rất là bình thường.
Đối với sa mạc Taklamakan nổi tiếng của Tây Vực Trung Quốc, làm sao một sinh viên khoa lịch sử như Dương Bách Xuyên lại có thể không biết được chứ. Có rất nhiều cuốn sách lịch sử khảo cổ đã ghi lại, đây là sa mạc lớn nhất Trung Quốc, một trong mười sa mạc hàng đầu trên thế giới, đồng thời cũng là sa mạc di động lớn thứ hai trên thế giới, toàn bộ sa mạc dài khoảng một nghìn kilomet kéo từ đông sang tây, bề rộng khoảng chừng bốn trăm kilomet kéo từ bắc xuống nam, tổng diện tích là ba trăm ba mươi nghìn kilomet vuông.
Nhưng nó lại bị người Duy Ngô Nhĩ gọi là sa mạc tử thần (có vào mà không có ra), có quá nhiều truyền thuyết và chuyện xưa và cả những vương quốc cổ đại đã biến mất ở trong đó, vân vân. Trong số đó có một vương quốc cổ đại ở Tây Vực có tên gọi là Tinh Tuyệt cổ thành đã biến mất ở trong sa mạc Taklamakan này, chuyện đó thu hút sự chú ý của cộng đồng khảo cổ và mọi tầng lớp xã hội trong một khoảng thời gian dài.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng chú ý đến nơi này, hơn nữa anh còn chú ý hơn bất kỳ ai, bởi vì ba mẹ của anh đều biến mất trong sa mạc này.
Nhưng mà hôm nay sau khi phát hiện ra truyền tống trận, trong lòng Dương Bách Xuyên đột nhiên nảy ra một suy đoán kỳ diệu, liệu có phải ba mẹ của anh đã đi nhầm vào truyền tống trận nào đó nên đã tiến vào Sơn Hải Giới rồi không?
Nghĩ lại thì điều này cũng không phải là không có khả năng. Theo lời kể của ba của Vương Tông Nhân - Vương Mạc Sinh lúc trước, sau khi phụ thân mất tích vào năm đó, ông ấy đã vận dụng các mối quan hệ trong nhà điều động người tìm kiếm ba anh, suốt một tháng nhưng vẫn không có tung tích, cứ như thể đã tan biến trong hư không vậy.
Mà sau ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên lại biết được mẹ anh đến sa mạc chết chóc để tìm kiếm ba anh, một đi không trở về, ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên cũng phái người đi tìm mẹ anh, bà ấy cũng như biến mất tăm khỏi trái đất.
Điều này có khả năng rất cao, có lẽ ba mẹ anh đã đi vào nhầm trận pháp nào đó, vì vậy họ đã bị truyền tống vào Sơn Hải Giới, sau khi nghĩ vậy, lòng Dương Bách Xuyên nóng bừng như lửa đốt, không có tin tức tính ra lại là tin tức tốt nhất.
Nếu ba mẹ anh quả thật đã tiến vào Sơn Hải Giới, như vậy liệu bọn họ còn sống trên đời hay không?
Trong lòng thầm hạ quyết tâm, sau này anh mà đến Sơn Hải Giới, dù có phải lật tung Sơn Hải Giới lên thì anh cũng phải tìm ra được tung tích của ba mẹ anh. Ngoài ra anh còn hứa với La Phù đạo quân là sẽ tìm kiếm hậu duệ của La Phù đạo quân nữa, chỉ tiếc còn chưa kịp tìm kiếm mà đã bị đá đít ra khỏi Sơn Hải Giới rồi, chỉ có thể chờ sau này quay lại Sơn Hải Giới để tìm kiếm vậy.
Chuyện mà anh đã hứa với người khác, dù có thành công hay không, Dương Bách Xuyên cũng nhất định sẽ làm thử.
"Sư phụ, chúng ta đi thôi!"
Dương Bách Xuyên bị đồ đệ cắt ngang cơn lơ đễnh.
"Được, đi thôi!"
Trên bia đá có chỉ đường nên không sợ bị lạc.
Trước kia sa mạc Taklamakan rất thần bí, đi vào sẽ có nguy cơ bị lạc, nhưng hiện tại cùng với sự thịnh vượng càng ngày càng tăng của sức mạnh quốc gia Trung Quốc và sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, đã giúp cho rất nhiều phượt thủ tránh được nguy cơ bị lạc ở trong sa mạc.