Cũng may, hôm nay anh còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô.
Mấy năm nay Triệu Nam chưa bao giờ thả lỏng tu luyện, bởi vì cô biết chỉ có không ngừng tu luyện tăng lên tu vi của bản thân, sau này mới có thực lực đi tìm anh. Mấy năm nay cô điên cuồng công tác, buổi tối chưa bao giờ có được một giấc ngủ, trong sinh hoạt chỉ có công tác tu luyện, cuối cùng tu vi cũng đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Cô từng thề ở trong lòng, nếu Dương Bách Xuyên trở về sẽ không bao giờ rời khỏi anh.
6 năm qua cô đã bỏ lỡ rất nhiều, ở phương diện nào đó, thậm chí cô còn hâm mộ mấy người Độc Cô Vô Tình, bởi vì các cô ấy đều đã trở thành người phụ nữ chân chính của tên khốn này, còn cô lúc trước trong lòng có băn khoăn, còn nghĩ sau khi kết hôn với anh mới…
Trong suốt 6 năm Dương Bách Xuyên biến mất, Triệu Nam đã nhìn thấu rất nhiều chuyện, theo sự tăng trưởng của tu vi, cô thấy được một thế giới tu chân hoàn toàn khác, so với nó, tư tưởng quan niệm trước kia của cô không là gì cả.
Chờ Dương Bách Xuyên lau khô nước mắt cho cô, Triệu Nam đỏ bừng mặt, ôm hôn Dương Bách Xuyên, nụ hôn này cô đã chờ đợi 6 năm.
Cửa sân bay người đến người đi, hai người ôm hôn nhau giống như toàn thế giới chỉ có đối phương.
Lưu Tích Kỳ và Lý Đại Nghị đứng cách đó không xa, hai người cười hì hì nói chuyện: “Đại Nghị, cảnh tượng này có cay mắt không?”
“Hình như không cay, ha ha ~” Lý Đại Nghị cười ha ha.
Trong quá trình hôn, khóe miệng của Dương Bách Xuyên hơi co rút, vẻ mặt thống khổ, bị Triệu Nam mạnh mẽ cắn lên môi, lúc này anh vừa đau vừa vui sướng.
Một cái ôm hôn tương phùng kéo dài mười mấy phút.
Đây là nụ hôn trường tình gặp lại sau 6 năm.
Ở Hoa Hạ chưa bao giờ thiếu quần chúng, nụ hôn kéo dài mười mấy phút của hai người đã kéo đến vô số ánh mắt hội tụ. Có một bác gái cười hì hì nói: “Cậu trai, con gái nhà người ta đã chủ động hư vậy, bây giờ còn không nhân cơ hội cầu hôn? Bỏ lỡ cơ hội này rất đáng tiếc.”
“Đúng vậy, cô gái này lớn lên rất xinh đẹp, cậu trai cũng không tồi, nhưng tóc quá dài, mặc cũng hơi cổ quái.” Một cụ ông cũng đi xem náo nhiệt.
Dương Bách Xuyên mỉm cười, nhìn dáng vẻ bác trai bác gái đi du lịch, người bên cạnh bọn họ còn không ít.
Sau khi mọi người nói xong, lại có một cụ ông đi lên nói: “Ông Lý quá lạc quẻ, nhìn trang điểm của thanh niên người ta là biết đóng phim điện ảnh, nhìn qua có lẽ chưa kịp thay quần áo, vội vàng đến sân bay đón bạn gái.”
Sau khi nói xong, nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt xem tôi có nói đúng không, sau đó mở miệng nói: “Thanh niên, nhân cơ hội nhanh chóng cầu hôn đi, chuyện này cũng không hiểu, có vẻ EQ của cậu không được ~”
“Khụ ~”
Dương Bách Xuyên bị mấy bác trai bác gái chọc cười, mấy năm nay không cắt tóc nên tóc anh dài ra rất nhiều, tu chân không năm tháng, một lần bế quan đả tọa đều mất mấy tháng, làm gì còn tinh lực quan tâm tóc tai. Dù sao người tu chân có linh khí tẩm bổ thân thể, không sợ trên đầu có con rận, đầu tóc càng ngày càng dài, hơn nữa người ở Sơn Hải Giới đều là tóc dài, anh chỉ là một trong số đó.
Còn quần áo cũng là quần áo bên Sơn Hải Giới, sau khi trở về cũng chưa thay nên mới bị mọi người hiểu thành vừa đi ra từ đoàn phim.
Nhưng nghĩ lại bác trai bác gái nói cũng đúng, mặc dù anh và Triệu Nam đã tổ chức lễ đính hôn, nhưng chưa từng cầu hôn. Lần này trở về từ Sơn Hải Giới, anh muốn cho Triệu Nam một đáp án, chọn ngày không bằng nhằm ngày, cầu hôn luôn tại chỗ.
Đút tay vào túi, lấy ra một chiếc nhẫn từ hồ Càn Khôn.
Là một chiếc nhẫn không gian màu tím, đây là chiến lợi phẩm của anh, vốn dĩ không gian pháp khí tích góp xuống dưới đều dùng để tặng cho mấy người phụ nữ, chiếc nhẫn màu tím trong tay anh được chuẩn bị cho Triệu Nam.
Dưới sự vây xem của mọi người, chỉ thấy Dương Bách Xuyên cầm một chiếc nhẫn màu tím, bên trên khắc hai con bướm tinh xảo nhẹ nhàng đang bay múa, ánh nắng chiếu xuống đẹp mê người, con bướm bên trên giống như sống dậy, làm tất cả người xem đều cảm thấy chiếc nhẫn này không phải vật phàm.
Khi Dương Bách Xuyên lấy chiếc nhẫn này ra, dẫn phát một trận thổn thức.
Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Na, quỳ một gối xuống đất, cầm nhẫn hồ điệp trong tay, nghiêm túc nói: “Nam Nam, gả cho anh đi, 6 năm nay mỗi lần đứng bên bờ vực sinh tử, anh luôn nghĩ đến ngày này, nghĩ nếu có thể trở về chắc chắn sẽ không phụ em.
Nếu anh có thể sống một trăm năm, anh sẽ yêu em một trăm năm, có thể sống một ngàn năm sẽ bảo hộ em một ngàn năm, nếu con đường này là vĩnh hằng, anh sẽ mang theo em, gắn bó với nhau đến vĩnh hằng, không rời không bỏ.”
Triệu Nam chờ đợi ngày này rất lâu rồi, trong 6 năm Dương Bách Xuyên biến mất, vô số đêm khuya tĩnh lặng cô từng ảo tưởng như vậy. Nghe Dương Bách Xuyên nói từng câu từng chữ, cả người cô đều đang run rẩy, nước mắt hạnh phúc thi nhau rơi xuống, một tay che miệng, nghẹn ngào không nói lên lời.
Ở trong tai những người vây xem, lời cầu hôn của Dương Bách Xuyên giống như trò đùa, một bác gái nói thầm: “Cậu trai nhập diễn quá sâu, sao lời kịch cầu hôn lại giống như phim truyền hình thần thoại vậy.”
Nghe bác gái nói vậy, Triệu Nam không nhịn được bật cười, chỉ có co và anh hiểu rõ, những lời này không phai lời kịch phim thần thoại trên ti vi, mà mỗi một câu Dương Bách Xuyên nói đều phát ra từ tận đáy lòng.
Bởi vì cô và anh không phải người thường, là người tu chân.
Triệu Nam cũng biết rõ, mỗi một câu Dương Bách Xuyên nói hôm nay không phải nói bậy, thân là người tu chân, chưa bao giờ tùy tiện giơ tay lên trời thề, lời thề của người tu chân được Thiên Đạo thừa nhận.
Triệu Nam cảm động khóc thút thít, hít một hơi thật sâu nói: “Em đồng ý.”
Ba chữ vô cùng đơn giản lại bao gồm tình yêu mười năm quen biết yêu nhau của hai người, cuối cùng cũng nở hoa kết quả vào hôm nay.
Dương Bách Xuyên cười, đứng dậy đeo nhẫn hồ điệp lên ngón tay của Triệu Nam.