Nghe Ngô Nam nói vậy, Dương Bách Xuyên nheo mắt lại rồi nhếch miệng cười nói: “Thật đúng là khéo! Anh đây nhất thống giới võ cổ, bọn họ tạo thành một liên minh, có chút thú vị. Ông nói xong, muốn tôi giúp ông thế nào?”
Ngô Nam ngẩng đầu nhìn về phía Dương Bách Xuyên, khóe miệng mím lại đáp: “Tôi muosn nghe thử ý kiến của cậu?”
Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Tôi cũng có chú ý đến tin tức mấy ngày gần đây, nhìn qua tựa hồ những tên hề nhảy nhót bốn phía Trung Quốc ta đã đi vô cùng xa, có phải những người đó ở phía sau không?”
Ngô Nam gật đầu tỏ vẻ cam chịu.
Dương Bách Xuyên thấy vậy bèn nói: “Nếu là như vậy, ý kiến của tôi là… Tiêu diệt thẳng luôn là được, để bọn họ bớt ở lại khiến người khác ghê tởm, dù sao đệ tử Vân Môn của tôi cũng chưa ra ngoài rèn luyện bao giờ, đi ra ngoài trải đời cũng là điều tốt, ông thấy sao?”
Khóe miệng Ngô Nam giật giật: “Đó là chuyện của cậu, không liên quan gì đến Thần Long Đàm hết. Việc cậu muốn cho đệ tử trong môn ra ngoài rèn luyện là việc tốt, dù sao chỉ cần không hành động ở Trung Quốc, đi ra ngoài biên giới Trung Quốc thì thích làm gì thì làm.”
Dương Bách Xuyên cũng co giật khóe miệng một chút: “Ngô Nam, tôi phát hiện ra ông cũng không ngu ngốc lắm nhỉ! Được rồi, coi như tôi trả lại ơn huệ năm đó của ông.”
“Tôi chưa nói cái gì hết đâu đấy!” Ngô Nam phản bác.
“Xử lý tình huống bài bản ghê nhỉ!” Dương Bách Xuyên cạn lời kêu to.
Ngay sau đó hai người lại cùng nói chuyện về chủ đề Sơn Hải Giới một lúc. Thật ra phần nhiều trong đó là do Ngô Nam có sự tò mò về Sơn Hải Giới, ông ấy luôn hỏi Dương Bách Xuyên xem rốt cuộc Sơn Hải Giới ra sao.
Ông ấy cũng tìm danh sách một trăm người mà Dương Bách Xuyên muốn và nói là muốn cho thành viên Thần Long Đàm tới Động Thiên của Vân Môn để tu hành. Dương Bách Xuyên thoải mái hào phóng cho Ngô Nam tận danh sách hai trăm suất cho việc này.
Sau khi nói chuyện với nhau một lúc, Ngô Nam chuẩn bị rời đi để về phục lệnh vị đại lão nào đó. Về chuyện vị đại lão đó triệu kiến Dương Bách Xuyên, ông ấy sẽ thông báo.
Tiễn Ngô Nam đi xong, Dương Bách Xuyên nhìn thử sắc trời để chuẩn bị cho những võ cổ giả đó ra. Sau khi đáp ứng danh sách mỗi nhà một trăm suất cho đệ tử của họ, có một số chi tiết anh vẫn nói rõ ràng. Động Thiên của Vân Môn không phải là chuyện đùa, ít nhất phải để cho mọi người hôm nay tiến vào nói năng thận trọng mới được.
Về phần sau khi đệ tử trong môn phái của bọn họ tiến vào, trong vòng một năm không thể đi ra.
Tuy có thể công khai chuyện Động Thiên của Vân Môn nhưng lại không thể để nó lan truyền đi quá. Nếu cứ cho đệ tử của các môn phái võ cổ giả này ra ra vào vào một cách tùy tiện cũng không phải là chuyện tốt.
Sau một tiếng, tất cả võ cổ giả đều rời khỏi Động Thiên của Vân Môn với vẻ lưu luyến không rời, Dương Bách Xuyên tìm tới các thủ lĩnh của các tông môn lớn, không có giấu giếm chuyện bí địa Trường Bạch năm đó cùng với tình huống sau đó ở Sơn Hải Giới. Đối với chuyện mọi người cùng tiến vào Sơn Hải Giới lúc đó nhưng không thể xuất hiện chung cùng một chỗ, Dương Bách Xuyên cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ có người của Thiếu Lâm là vui vẻ, bởi vì tiểu hòa thượng là người duy nhất chạm mặt với Dương Bách Xuyên, hơn nữa cuối cùng còn đang ở lại biệt viện ở thành Tán Tu của Dương Bách Xuyên để tu luyện.
Tuy người của những tông môn khác không ở cùng một chỗ với Dương Bách Xuyên, nhưng cuối cùng vẫn có một thông tin. Dựa theo cách nói của Dương Bách Xuyên, do người của tông môn bọn họ rải rác ở khắp Sơn Hải Giới, nói cách khác là họ còn sống.
Người của các tông môn lớn cũng muốn dò hỏi tình hình liên quan đến Sơn Hải Giới, Đối với câu hỏi của bọn họ, Dương Bách Xuyên biết gì đáp nấy, trả lời từng câu một, những gì có thể trả lời anh đều trả lời hết.
Thật ra trong lòng anh hiểu rõ những người này muốn tiến vào Sơn Hải Giới.
Quả nhiên, sau khi hỏi xong một loạt câu hỏi, Thanh Hư Tử của Côn Luân mới mở miệng nói: “Xin hỏi Dương đạo hữu, sau này đạo hữu có còn tiến vào Sơn Hải Giới hay không? Nếu có thể tiến vào Sơn Hải Giới lần nữa, có thể dẫn lão đạo theo được không? Lão đạo chỉ có một đệ tử là Chiêm Khánh Nhân, lão đạo cũng muốn đi tìm người của Côn Luân nữa.”
Nhà nào cũng mở miệng nói những câu mà ông ta vừa nói, họ thể hiện mong muốn muốn được đi theo Dương Bách Xuyên đến Sơn Hải Giới để tìm kiếm đệ tử của môn phái mình.
Lý do rất thuyết phục, nhưng có bao nhiêu trong đó người thật sự muốn đi tìm đệ tử trong môn phái mình đây? Muốn đi tìm hay là muốn tự mình đến Sơn Hải Giới, chỉ có chính bọn họ biết.
Mà Dương Bách Xuyên đã sớm suy nghĩ về tình huống này ở trong đầu từ lâu rồi, anh đáp: “Chư vị, sau này chắc chắn tôi sẽ có ý định tiến vào Sơn Hải Giới, những cũng không thể nói rõ là bao lâu nữa. Bởi vì khi tôi đi ra thì thông đạo đã bị hủy diệt, hiện tại cũng chỉ có thể tìm kiếm một con đường khác mà thôi, ít nhất tạm thời đã có manh mối.
Tôi đảm bảo với chư vị rằng sau này khi tôi tiến vào Sơn Hải Giới, chắc chắn tôi sẽ dẫn chư vị theo, nhưng mà… Có một điều kiện tiên quyết đó là trước khi đến Sơn Hải Giới, tu vi của chư vị phải đạt tới một yêu cầu nhất định, với tu vi hiện tại của chư vị, hoàn toàn không thể tiến vào Sơn Hải Giới đâu.
Muốn đi vào Sơn Hải Giới, tu vi của các vị cần phải đột phá Hư Cảnh mới được, nếu không cũng chỉ là đi tìm cái chết một cách vô nghĩa mà thôi. Tôi cũng không thể nào hại các vị được, đúng không?”
Sau khi anh dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người đều vô cùng khó coi. Trong đám bọn họ, người có tu vi cao nhất cũng mới là Hư Cảnh, nhiều người vẫn là tu vi Tiên Thiên, đột phá Hư Cảnh là chuyện nói dễ hơn làm.
“Dương môn chủ, điều kiện của cậu có hơi làm khó người ta đó. Hư Cảnh của võ cổ giả đã là cảnh giới khó đạt đến lắm rồi, huống chi còn đột phá Hư Cảnh?
Cậu cũng biết truyền thừa của giới võ cổ vỗn đã khuyết thiếu không đầy đủ, nói gì đến đột phá Hư Cảnh. Huống hồ ngay cả lão đạo cũng không biết phải đột phá Hư Cảnh như thế nào.” Thanh Hư Tử nói ra tiếng lòng của.
“Đúng vậy đúng vậy, có dễ dàng gì đâu…?”
Tất cả đều bắt đầu tranh luận.
Dương Bách Xuyên cong khóe miệng lên, anh không vội nói chuyện ngay mà chỉ nghe những lời bàn tán như chứa sự phàn nàn oán giận của đám bọn họ.